Việc Gia Linh quay trở lại khiến cho các giáo viên đều cảm thấy kì lạ. Cô vẫn giữ cho mình vẻ bình thản và mở cửa bước vào phòng của giáo viên phụ trách. Tất nhiên là ổng rất ngạc nhiên vì cô quay lại quá sớm như thế.
- Lại có chuyện gì thế? Nếu lại là chuyện đó, tôi đã nói rồi, tôi không giúp gì được cho em đâu.
- Nhưng thầy đã giúp Vĩ Diệp mà? Thầy đã cho anh ta mấy cuốn băng ghi hình phòng giáo vụ của trường. Tại sao trường hợp của anh ta lại được ưu tiên chứ?
Không chờ ổng đáp, Gia Linh đã đổ hết mấy tấm hình xuống bàn. Dạ Lan đã đưa cho cô với mục đích công bố chúng rộng rãi khắp trường. Gia Linh biết Dạ Lan không thích Vĩ Diệp, nhưng đồng thời cô ta cũng sợ anh ta, nên không dám trực tiếp làm mà lại mượn tay cô. Gia Linh cũng không phải đồ ngốc để đi làm cái thớt chịu tội thay cho cô ta. Cô biết chuyện họ làm là sai trái, nhưng cô không thù ghét họ đến mức phải hủy hoại cuộc sống của họ. Dù sao cô cũng phải thừa nhận lời của Quế Chi là sáng suốt nhất.
- Em đang đe dọa tôi đấy à?
- Không, em chỉ đang cố cảnh báo thầy thôi. Em không phải tác giả của mấy bức ảnh này. Em chỉ muốn thầy biết là chuyện của thầy đã bị ai đó phát giác rồi.
- Vậy ra tôi phải cám ơn em à?
- Nếu có phần thưởng thiết thực thì sẽ tốt hơn.
- … Khi tôi sắp xếp xong, tôi sẽ gọi em.
Gia Linh hài lòng với kết quả của mình và vui vẻ ra ngoài. Vĩ Diệp thì không thích thú gì, nhưng cậu ta cũng không quá hốt hoảng. Không bận tâm quá nhiều đến Gia Linh hay việc cô ta đòi các đoạn băng ghi hình. Qua điện thoại, cậu ta chỉ hỏi về chi tiết các bức ảnh.
- Chúng rõ ràng là được chụp từ phòng của em.
- Sao lại như thế được?! Phòng em có máy chụp lén ư?!
- Em thử kiểm tra lại xem. Tạm thời anh sẽ đáp ứng mấy yêu cầu của nó để trám mồm nó lại.
- Được, nhưng nếu anh thấy nó có dấu hiệu gì… Báo ngay cho em…
- Nó nói nó không phải tác giả của mấy bức ảnh này. Em nghĩ ai đang theo dõi chúng ta? Liệu nó có...
- Từ từ từng việc thôi. Anh đừng lo, nếu hiện tại nó chưa dám công khai bóc mẽ chúng ta thì sắp tới nó cũng chưa vội đâu.
- Anh có thể mất việc!
- Và tôi có thể bị đá ra khỏi nhà đấy! Bình tĩnh đi! Ngay khi tôi tìm ra cái máy chụp hình đó, tôi sẽ nghĩ cách tìm ra kẻ đó. Anh hãy ở đó mà lục mấy cuốn băng con nhỏ đó muốn đi!
Vĩ Diệp gác máy và bỏ về phòng. Cậu ta tự oán mình đã ngăn cản Quế Chi tiếp cận Gia Linh. Nếu con nhãi đó bị mấy trò chơi độc ác của Quế Chi làm rối thì nó đã không có thời gian chõ mũi vào chuyện của cậu. Nhưng nếu như nó nói thật, vẫn còn một kẻ đứng đằng sau nó. Vĩ Diệp thử liệt kê những cái tên có hiềm khích với cậu. Nhưng cậu buộc phải dừng lại khi nhận ra là nó quá dài. Vả lại, ở nơi này, một kẻ dù cho chẳng có thù oán gì cũng có thể đâm lén cậu. Bởi vì đó là cái giá của việc cậu đang ở trên cao.
XXX
Cuộc họp của đội truyền thông lẽ ra đã phải bắt đầu nhưng nhóm của Đan Thanh vẫn chưa đến nên Gia Linh và Vĩnh Lộc cùng nhau ngồi đợi trong phòng. Bầu không khí ban đầu rất im lặng vì Vĩnh Lộc trông có vẻ rất căng thẳng. Cô ấy đã nhận ra sự hốt hoảng của Tuấn Anh. Có vẻ như anh ta đang cố gắng khắc phục sự cố đề kiểm tra bị phát tán. Hoặc là một bí mật khác nữa của anh ta. Vĩnh Lộc thở dài, cô đã tạm bỏ qua việc canh chừng anh ta. Hốt hoảng không kém gì anh ta, khi đề kiểm tra bị lộ ra, cô cũng lo sợ rằng anh ta sẽ bị tóm. Cô cũng muốn giúp anh ta, nhưng làm thế thì lại mâu thuẫn với chính cô nên cuối cùng Vĩnh Lộc lại quay về với phương án nhắm một mắt để cho anh ta tự xử lí lấy. Dù sao, anh ta cũng không có lỗi. Vĩnh Lộc bào chữa cho anh ta. Là kẻ đó. Anh ta đã nghe theo cô mà không liên lạc với Tú Cầu nữa. Có thể vì thế nên kẻ đó mới chơi xỏ anh ta bằng cách tiết lộ đề ra như thế. Anh ta là nạn nhân, anh ta đã cố tiến lên nhưng kẻ đó vẫn không buông tha anh ta. Cô thông cảm cho anh ta, cô tin tưởng anh ta. Anh ta không làm sai, không phá vỡ lời hứa giữa họ. Không có lí do gì để cô tức giận anh ta cả.
Gia Linh chú ý đến vẻ mặt khó chịu của Vĩnh Lộc. Mặc dù không muốn tổn hại đến mối quan hệ giữa bọn họ, nhưng Gia Linh vẫn phải kể với chị ta chuyện vừa xảy ra ở phòng giáo viên phụ trách. Vĩnh Lộc có vẻ như chẳng ấn tượng gì với điều cô vừa kể.
- Em thật sự không hiểu. Em biết mình chẳng có quyền hay phận sự gì, nhưng em xem chị như chị gái của mình nên em phải nói. Anh ta là kẻ chẳng ra gì! Anh ta giao du với đủ mọi hạng người, trong trường lẫn ngoài trường! Anh ta ăn chơi tiêu xài phung phí, học hành thì bỏ bê. Thế mà lúc nào kết quả của anh ta cũng tốt. Chị không thấy đáng ngờ à?
- Đủ rồi! Chuyện đó là chuyện riêng của chị! Không đến phiên em lên tiếng đâu! Bộ em tưởng tôi đui mù hay thiểu năng mà không thấy được hết mấy chuyện đó? Tập trung vào mấy chuyện của em đi!
Gia Linh chưa bao giờ thấy chị ta nổi đóa với mình như thế nên tự hiểu mà ngậm miệng lại. Vĩnh Lộc vừa giận vừa thẹn nên cũng quay ngoắt đi không nhìn đến cô ta nữa. Bầu không khí kì quặc giữa họ làm Ngọc Quí chột dạ khi bước vào.
- Đan Thanh đâu rồi?! Sao hai em đến muộn thế?
- À, Đan Thanh nói em đến trước. Nó bảo cần phải làm tí chuyện gì đó.
- Chắc lại vào căn tin mua thức ăn vặt chứ gì?
- … Thật ra, em đến muộn là vì… lúc nãy em có gặp Lưu Ly…
- … Nó làm sao? Có chuyện gì à?
- Cô ấy… bị thương ở tay. Bọn em đã cầm máu xong rồi. Không có gì nghiêm trọng cả.
- Nó làm gì mà lại bị thương?!
- Cô ấy nói là bị thương trong khi đang thực hành với đất sét…
Vĩnh Lộc ngoài mặt thì không biểu lộ gì nhưng trong lòng thì lại phân vân không biết là kẻ nào lại bày ra trò độc ác đó. Từ lúc đến đây, em gái cô lúc nào cũng phải chịu đựng mấy trò chơi xấu thế này. Nhẹ thì chỉ bàn tán sau lưng, nặng hơn thì giống như vụ bị giam trong nhà vệ sinh lần trước. Nhưng tới mức đổ máu như lần này thì thật không biết là kẻ nào có gan như vậy. Thật đúng là không nể nang chính cô rồi. Gia Linh hiểu điều chị ta đang nghĩ, nên vội nói xen vào để xoa dịu chị ta.
- Thật là, mấy người ở đó phải lọc đất sét cho kỹ chứ! Sao lại để lẫn mấy thứ tạp nham như thế vào đất?
- Em không nghĩ thế đâu. Hình như có ai đó đang cảnh cáo cô ấy...
Gia Linh muốn ngăn cũng không kịp nữa, Vĩnh Lộc lập tức hỏi cho cặn kẽ.
- Em nhìn thấy cô ấy cầm theo một tờ giấy gì đó. Em có hỏi nhưng cô ấy không cho em xem. Em chỉ liếc sơ qua. Hình như là mấy lời đe dọa...
- Thôi được rồi! Không nói chuyện này nữa. Cũng muộn rồi. Ai gọi cho Đan Thanh rồi bảo nó đến họp ngay.
Vĩnh Lộc cố làm ra vẻ cứng rắn nhưng bên trong cô thì đang vỡ ra từng mảng. Tại sao mọi chuyện xung quanh cô cứ ngày càng xấu đi? Cô đã khước từ chúng, thờ ơ với chúng, vậy mà chúng cứ ngày càng tai quái hơn. Gia Linh nhìn vẻ nhăn nhó đó mà không khỏi bực tức lây sang Ngọc Quí. Cô ấy nhìn sang cô ta và hỏi:
- Chị của em đâu rồi? Thường ngày vẫn hay thấy cô ấy lúc nào cũng kè kè theo em mà?
- Kể cũng lạ, hôm nay chị ấy bảo em cứ tự đi một mình.
- Cũng đúng thôi, dù là chị em thân thiết thế nào, cũng phải đến lúc để cho em mình tự đứng một mình chứ. Đâu thể cứ mãi mãi bảo vệ cho nó như thế.
- Chị nói nghe sâu sắc quá.
Gia Linh mặc kệ nụ cười của cái con bé vô tâm này. Lời của cô ta là dành cho Vĩnh Lộc cơ. Khi cô nói mình xem Vĩnh Lộc như chị gái, đó là sự thật. Họ thật sự rất giống nhau.
Chẳng ai liên lạc được với Đan Thanh. Mọi người ngồi chờ thêm một lúc rồi lại thêm một lúc nữa, càng lúc lại càng nóng lòng hơn. Cuối cùng, chuông của Ngọc Quí reo lên. Cô ấy cuống quít bắt máy. Ở đầu dây bên kia, Đan Thanh bình thản nói như thể mọi chuyện vẫn hết sức ổn thỏa.
- Bồ đó hả?! Tui đang ở ngoài cổng trường!
- Bồ làm gì ở ngoài đó?! Mọi người đang đợi bồ đây này. Đến nhanh lên!
- Ừ, tại tui có chút chuyện. Mà khi tui ra ngoài cổng, tui có gặp một người. Chị ta mới vào trường lần đầu nên không rõ đường lối, phải nhờ tui hướng dẫn.
- Vậy thì nhanh lên rồi còn đến đây!
- Chị ta muốn đến câu lạc bộ của chúng ta! Chị Gia Linh có ở đó không?!
Vĩnh Lộc và Gia Linh cũng lập tức chú ý đến cuộc nói chuyện của bọn họ. Ngọc Quí mở loa to hơn để cho họ cũng có thể dễ dàng nghe được.
- Tui đang dẫn chị gái của chị ấy đến câu lạc bộ đây! Chị ta đến đây để thăm em gái!
Gia Linh thất thần khi nghe đến đây. Đầu óc cô quay cuồng. Tại sao chị gái mình lại có mặt ở đây? Tại sao chị ấy lại có thể có mặt ở đây? Chị ấy đã xuất viện? Hay chị ấy đã trốn viện? Lẽ ra chị ấy phải bị giam ở đó chứ? Gia Linh lao đến chộp lấy điện thoại, nhưng ở đầu bên kia chỉ còn lại tiếng bíp bíp. Dù sao thì, cô ấy sẽ sớm có câu trả lời cho tất cả những câu hỏi đó sớm thôi.
XXX
- Sao mà nó lâu quá vậy? Lẽ ra giờ này nó phải đến đây rồi chứ?
Thường ngày Vĩnh Lộc vốn đã không thể chịu nổi cái tính đồng bóng của Đan Thanh. Việc cô ta hay ngầm bày trò bắt nạt Lưu Ly chẳng khiến cô có cảm tình hơn với cô ta. Thậm chí, không chừng vụ việc hôm nay của Lưu Ly cũng là trò của cô ta. Vĩnh Lộc không thể cứ để cho tình trạng này xảy ra. Khi cô tốt nghiệp, ai mà biết cô ta sẽ giở trò gì với Lưu Ly chứ. Nếu đã như vậy, cô nghĩ mình nên giũ bỏ cô ả ngay khi có cơ hội. Hãy xem như đó là món quà của người chị vô tâm này trước khi tốt nghiệp. Lẽ ra cô nên dành nhiều thời gian giúp đỡ cho em gái mình hơn. Phải đến lúc này, cô mới cảm thấy em cô đã phải bơ vơ thế nào trong suốt mấy năm qua. Vĩnh Lộc bực bội đứng dậy và bỏ ra ngoài. Cô ấy bảo với Gia Linh, người vẫn đang ngồi bất động từ nãy đến giờ.
- Buổi họp hôm nay xem như hủy. Khi con nhỏ kia đến, bảo với nó rằng chị cho phép nó rời khỏi câu lạc bộ đấy.
Ngọc Quí vẫn âm thầm nhắn tin và gọi cho Đan Thanh nhưng cô ấy không phản hồi gì. Cô ấy bắt đầu lo ngại… nhưng không dám lên tiếng với Vĩnh Lộc. Chị ta có vẻ sẽ không xem chuyện Đan Thanh biến mất như vậy là nghiêm túc. Gia Linh thì khác, quan hệ giữa chị ta và Đan Thanh có vẻ êm thắm hơn. Khi Vĩnh Lộc vừa đi khỏi, Ngọc Quí đã lập tức nói chuyện với chị ta.
- Chị có nghĩ Đan Thanh gặp chuyện gì không? Đã lâu như vậy rồi? Không thể cho là nó chỉ la cà đâu đó được.
- … Làm sao mà có chuyện gì được?! Nếu như có chuyện gì, nãy giờ chúng ta đã nghe thấy gì đó rồi.
- Nhưng… Dù sao thì… sao chị không gọi thử cho chị gái của chị? Họ đang ở cùng nhau mà phải không?
- Chị ta hay đổi số lắm. Chị không có số hiện tại của chị ta.
- Chị không lo gì sao? Họ đi lâu quá rồi?!
- … Im đi! Họ chỉ đi loanh quanh tham quan trường thôi. Tôi sẽ ngồi đây đợi họ! Cô cứ quay về phòng đi!
Ngọc Quí giật mình trước phản ứng của chị ta. Cô ấy lập tức làm theo lời chị ta nói mà không kịp suy nghĩ gì. Còn lại một mình trong phòng, Gia Linh úp mặt vào tay và lẩm nhẩm cầu nguyện. “Không thể nào là chị ấy! Cầu trời cho chị ấy đừng đến đây. Em xin lỗi, làm ơn đừng quay lại! Tránh xa em ra, chị gái!”
Khi đã hoàn hồn lại, Ngọc Quí gọi điện cầu cứu chị mình. Mặc dù chị cô cũng không ưa gì Đan Thanh, nhưng nếu là chuyện cấp bách như thế này…
- Đừng lo, em gái! Cô ta chỉ đi loanh quanh đâu đó dùng bữa thôi!
- Không đâu. Cô ấy không trả lời điện thoại! Và em cảm thấy có chuyện gì đó không ổn!
- Em gái, chúng ta là song sinh, chứ không phải em và cô ta! Sao em có thể thần giao cách cảm với cô ta mà không phải là với chị chứ? Em đang hoang tưởng đấy. Trở về phòng nghỉ ngơi đi. Đến tối, chúng ta sẽ sang phòng tìm cô ta.
Ngọc Quí thất vọng cúp máy. Cô ấy đi lang thang khắp các khu vực trong trường nhưng vẫn không thấy bóng dáng của Đan Thanh đâu. Cuối cùng, cô đành chấp nhận bỏ cuộc và quay về phòng. Cát Anh không trách móc gì cô, chỉ lặng thinh tiếp tục làm công việc của mình. Ngọc Quí leo lên giường nằm, nhưng mắt vẫn mở to nhìn lên trần, đầu óc vẫn không ngừng thắc mắc về Đan Thanh. Cát Anh khẽ liếc nhìn cô ấy một chút, trong lòng cô ta cũng có một chút cảm giác tội lỗi. Nhưng đề phòng thì vẫn tốt hơn là đối phó. Kẻ gửi thư đe dọa chị em họ vẫn chưa lộ diện nhưng cô không thể mạo hiểm ngồi chờ cho đến lúc hắn ra tay lần tiếp theo. Từ lúc đến đây, Đan Thanh vẫn là người khả nghi nhất. Đặc biệt hơn, Cát Anh luôn cảm thấy cô ta luôn nhìn cô bằng một ánh mắt rất kì lạ, như thể luôn đề phòng trong khi lại hoàn toàn tỏ ra vô tư với em cô. Có gì đó giữa bọn họ, ngay từ lần đầu gặp gỡ, đã khiến họ không thể tin tưởng hay đối tốt với nhau. Không thể để cô ta tiếp tục ảnh hưởng xấu tới Ngọc Quí, Cát Anh đã phải hạ độc cô ta… một lần nữa. Sau thất bại lần trước, Cát Anh vẫn nghĩ cách bỏ độc vào thức ăn vặt của cô ta là thượng sách. Cô đã dành cả buổi hôm nay, nhân lúc em cô và cô ta ra ngoài, lẻn vào phòng cô ta và trộn vào thức ăn vài thứ độc hại cô thu gom được từ kì nghỉ cuối tuần trước. Cô không biết khi nào thì cô ta sẽ mó tay đến món này, nhưng không ngờ là trời xui đất khiến thế nào, cô ta lại dùng nó ngay bữa trưa nay. Chắc bây giờ cô ta đã nằm trong một góc nào đó không ai để ý, chứ nếu không thì mọi người đã nháo nhào đưa cô ta vào viện, em cô cũng không phải hoang mang về sự mất tích của cô ta. Thế mà lại càng hay, cứ để cô ta bị độc ngấm càng lâu như thế mà không kịp chữa trị, xác suất để cô ta về chầu trời lại càng chắc chắn hơn. Cát Anh cố làm ra vẻ bình thường, không thể trước mặt Ngọc Quí mà để lộ ra vẻ hài lòng của mình. Con bé xem cô ta là bạn. Con bé sẽ không chấp nhận chuyện này. Vả lại, cô cũng không muốn nó dấn sâu vào tội ác thêm nữa…
XXX
Đan Thanh nôn thốc nôn tháo ra hết cả bữa trưa của mình. Cô ta hài lòng với điều mình đã làm được. Thông thường, cô phải dùng đến mấy món gớm ghiếc như cà sống, trứng sống,… để có thể nôn. Lần này, do không thể chuẩn bị mấy món đó, cô đã dùng thứ cổ điển là ngón tay để móc họng mình. Dù hơi mất vệ sinh, nhưng kết quả cũng không tệ. Đan Thanh quay trở lại căn chòi và tiếp tục ngồi chờ. Cô ấy đang ẩn nấp phía sau vườn trường. Quá xa xôi hẻo lánh cho bất kì ai tìm thấy. Kế hoạch của Quế Chi là như thế. Không để ai nhìn thấy cô cho đến khi Gia Linh phát điên lên, sau đó cô sẽ xuất hiện và kể lể với chị ta về chuyến viếng thăm không có thực của cô chị gái đó. Cô ấy không hiểu tại sao Quế Chi lại nhắm vào Gia Linh, cô ấy cũng không có hiềm khích với chị ta. Nhưng để bảo vệ cho bí mật của mình, cô phải làm theo lời của Quế Chi. Đan Thanh mở điện thoại để xem giờ và nhìn thấy cả đống tin nhắn và cuộc gọi nhỡ của Ngọc Quí. Tội nghiệp cô ấy. Nhưng tất cả những chuyện này là để bảo vệ cô ấy. Trước khi cô có thể điều tra cho cặn kẽ chuyện kì lạ đó, cô không thể để Ngọc Quí mất niềm tin ở cô.
Bỗng nhiên, Đan Thanh thấy đầu óc mình choáng váng. Tay chân cô run lẩy bẩy và hoàn toàn tê liệt. Cô hốt hoảng cố chạy ra ngoài nhưng toàn thân cô đã ngã vật xuống. Đan Thanh cố dùng hết chút tỉnh táo và sức lực còn sót lại để gọi điện cầu cứu. Nhưng trước khi cô kịp nhấn nút gọi thì Vĩnh Lộc đã bước vào căn chòi. Đan Thanh không hiểu tại sao chị ta lại có mặt ở đây, chị ta đâu có trong kế hoạch này. Nhưng cô chẳng còn hơi sức đâu để mà tra hỏi chị ta về chuyện đó. Vĩnh Lộc quan sát tình trạng của cô ta. Cô cũng chẳng hiểu tại sao cô ta lại thành ra như vậy. Nhưng thế này thì lại càng thuận lợi cho cô. Ngay khi nghe Đan Thanh nói về chuyện gặp chị gái của Gia Linh, nhìn vẻ mặt trắng bệch của Gia Linh, cô đã hiểu đây là trò của Quế Chi. Cô ta luôn muốn lôi kéo Gia Linh vào cuộc săn lùng “kẻ kia” của mình. Chắc chắn đây chỉ là trò kích động của cô ta. Điều kì lạ là Đan Thanh lại là một phần của nó. Sau khi đến thăm em gái mình, cô càng quyết tâm nhân cơ hội này để trừ bỏ Đan Thanh. Cô đến tìm Trúc Đào và thuyết phục được cô ta tiết lộ địa điểm ẩn nấp của Đan Thanh. Dù sao thì, nếu có chuyện gì khủng khiếp xảy ra với Đan Thanh, chẳng phải Gia Linh sẽ càng kinh hoàng hơn sao? Cô bắt đầu nắm chân Đan Thanh và lôi cô ta ra ngoài. Cô đã từng làm chuyện này một lần, xóa sổ một mối đe dọa cho người mà cô yêu thương. Đích đến của cô chính là cái hầm bí mật đã chôn cất không biết bao nhiêu kẻ được cho là mất tích tại ngôi trường này. Đó cũng sẽ là số phận của Đan Thanh, biến mất một cách bí ẩn. Đan Thanh bất lực không thể kháng cự, không thể van xin, đành ngoan ngoãn nằm chờ kết cục của mình. Cô ấy sẽ còn phải đợi lâu. Chuông điện thoại của Vĩnh Lộc reo lên. Không muốn phân tâm, cô ta đành nhấc máy trả lời. Ở đầu dây bên kia, Trúc Đào thông báo cho cô biết tin dữ.
- Vừa có một vụ nổ ở nhà xe. Tui nghe nói đó là xe của Tuấn Anh!
- Cái gì?! Thế anh ấy đâu rồi?!
- Bình tĩnh nghe tui nói này. Tui nghe nói anh ta đang ở ngoài nhà xe vào lúc đó… Có thể chính anh ta...
Vĩnh Lộc vội cúp máy và chạy về phía nhà xe, bỏ mặc lại Đan Thanh đang nằm lẻ loi trên nền đất. Đan Thanh cảm tạ trời đất hết lời trước khi chìm vào mê man. Cô ta không biết liệu mình còn có cơ hội tỉnh dậy hay không. Nhưng ít nhất, cô ta biết mình vẫn còn một cơ hội.
XXX
- Chuyện ở nhà xe thế nào rồi?
- Không biết. Vĩ Diệp và Tú Cầu đã đến đó xem rồi. Tui cũng đã báo với Vĩnh Lộc rồi.
- … Chắc cô ta sợ lắm.
Quế Chi ngay lập tức gạt phắt cái suy nghĩ cảm thông đó. Cô ta nhanh chóng quay lại kế hoạch của mình.
- Tui cũng chẳng quan tâm Vĩnh Lộc đã làm gì con bé đó. Bồ đến đó tìm xem nó thế nào rồi. Không cần biết tình trạng lúc đó của nó thế nào, chỉ cần bảo đảm đặt lời nhắn này ở gần con bé đó.
- Bồ nghĩ Gia Linh sẽ nghĩ rằng chị nó đã ra viện và đến đây trả đũa nó? Nó sẽ gọi đến viện kiểm tra.
- Và khi nó biết là chị nó vẫn ở đó, nó sẽ nghĩ rằng có kẻ nào đó đang chơi nó. Lời nhắn này sẽ khiến nó tin rằng “kẻ đó” đang đe dọa nó. Nó sẽ về phe ta để truy tìm kẻ đó.
- Sao lại là con nhỏ đó? Trông nó có vẻ vô hại.
- Không ai ở đây là kẻ vô hại. Nó có vẻ thiếu động lực. Nhưng nó có tiềm năng. Và nhất là lợi thế về gia đình của nó. Cũng giống như Thục Oanh, tui nhắm đến nó là vì lí do gia đình. Với xuất thân từ một gia đình chuyên về điều tra và tìm kiếm dữ liệu, con bé đó sẽ có nhiều cơ hội để xác định ra tung tích của kẻ đó.
- Tui vẫn không hiểu việc bồ đang làm. Bồ nghĩ chúng ta không thể tìm ra hắn, nhưng lại tin những đứa kia thì có thể?
- Không hề. Tui tin rằng nếu có ai tìm ra kẻ đó trước, người đó là tui. Những đứa kia chỉ là mồi nhử và đòn phân tán để dồn ép hắn từ mọi phía và khiến hắn đừng tập trung đối phó chúng ta.
- Nhưng bản thân chúng ta có manh mối gì để tìm hắn đâu.
- Chúng ta phải chờ thôi. Chúng ta có nhiều mồi nhử. Khi hắn tấn công, ta sẽ tìm sơ hở của hắn.
- Bồ có nghĩ chuyện ở nhà xe…
- Tui chưa biết. Ta cần đợi Vĩ Diệp báo tin về đã.
Vừa nhắc thì chuông điện thoại của Quế Chi đã reo. Cô ta nhắc máy trả lời Vĩ Diệp. Cậu ta bực bội hỏi cô:
- Bồ có kể cho bọn tui hết kế hoạch của bồ chưa đấy?!
- Bồ đang nói cái gì vậy? Về chuyện Gia Linh?
- Phải.
- Tui không giấu bồ gì cả.
- … Thế tức là…
- Chuyện gì thế?
- Lúc nãy ở ngoài cổng, tui nhìn thấy một đoàn người lạ vào trường ta. Tui đã hỏi thử thầy phụ trách, ổng nói đó là người của viện tâm thần.
- Viện tâm thần?! Nơi người chị của Gia Linh đang ở?!
- Phải. Họ đến để báo với cô ta rằng người chị đó đã biến mất!
- Cái gì?! Nhưng… tui không liên quan gì cả!
- Còn một vấn đề nữa. Thông thường, người ở viện không đích thân đến trường chỉ để báo tin cho người em gái. Họ đặc biệt đến đây để thẩm vấn cô ta về vụ mất tích đó.
- Tại sao?!
- Hình như khi biến mất, cô ta để lại một lời nhắn cho đích danh em gái mình. Nó ghi là cô ta sẽ đến tìm Gia Linh.
- … Làm thế nào?
- Nó chính xác với kế hoạch của bồ! Làm thế nào mà chuyện lại đột ngột theo đúng kế hoạch của bồ?! Không thể là trùng hợp! Là kẻ đó! Hắn nắm được kế hoạch của bồ!
- Hắn đang tương kế tựu kế để làm chúng ta rối trí.
- Bây giờ chúng ta sẽ là gì?
- Mặc kệ hắn. Cứ xem như chúng ta không biết gì cả. Chuyện là thay vì chúng ta lừa Gia Linh, sự thật là hắn đã giải thoát chị nó để đe dọa bí mật của nó. Chuyện sẽ càng đơn giản thôi.
- Bồ tự tin thật đấy. Kẻ này thật đáng sợ! Hắn biết tất cả! Làm sao ta đánh bại được hắn?!
- Từng việc một thôi. Hãy xem xét chuyện ở nhà xe. Tui sẽ đến đó ngay.
Quế Chi cúp máy. Trúc Đào ngơ ngác nhìn cô ta nhưng cũng hiểu được phần nào câu chuyện. Làm sao họ mới có thể đánh bại được hắn, quý-ngài-biết-tất-cả?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...