Đến trưa, Ngọc Ngưng và Ngọc Nguyên đều được giữ lại dùng cơm.
Thái hậu nghe nói Ngọc Ngưng tới Lý phủ, bà còn cố ý cho người mang đồ ăn của Ngự Thiện Phòng tới.
Ngày thường Ngọc Ngưng ít khi ăn đồ mặn, toàn là cơm canh đạm bạc.
Còn Ngọc Nguyên thì hay thịt cá, thế nhưng, đồ ăn trên bàn Lý phủ Ngọc Nguyên chưa từng được nhìn thấy.
Đây là thành ý Lý phủ dùng để chiêu đãi khách quý.
Trên bàn bày cơm lựu gà, cá chua Tây hồ, thăn bò xào hành, vịt quay lò, gà luộc, măng xào tôm nõn.
Gà hầm tôm chao là những thứ thường thấy nhưng gia đình bình thường cũng khó được nếm.
Còn có tổ yến, tôm tươi, trứng bồ câu tam tiên, lườn vịt, hải sâm chế biến tinh tế.
Đồ trong cung đưa tới là Phật Khiêu Tường*, thịt vạn phúc, thịt chưng nấm Khẩu Bắc, thịt dê và tay gấu.
Ở Nam Dương hầu phủ, cho dù là tế, Ngọc Nguyên và Ngọc Ngưng cũng chưa từng được ăn những thứ này.
*Phật Khiêu Tường: Đây là một trong những món ngon danh tiếng trong danh sách ẩm thực Phúc Kiến với lịch sử tồn tại hơn 200 năm.
Quy trình chuẩn bị món Phật nhảy tường rất khó khăn và tốn thời gian bởi nó bao gồm tới 18 nguyên liệu chính, chủ yếu là sơn hào hải vị như hải sâm, vây cá mập, bào ngư, nhân sâm, gân hươu, sò điệp, nấm...!Mỗi loại đều được hấp riêng trong một hũ sau đó cho chung vào một thố bằng đất sét nhỏ miệng, thêm rượu Thiệu Hưng để dậy mùi thơm.
Cái tên kỳ lạ của món ăn ám chỉ độ ngon nó.
Một câu chuyện truyền miệng kể rằng, vào thời nhà Đường (618-907), một tu sĩ nổi tiếng trên đường đến chùa Thiếu Lâm của tỉnh Phúc Kiến, ông ghé quán trọ ở Phúc Châu nghỉ chân.
Ban đêm, gia đình bên cạnh chuẩn bị món ăn để hôm sau đãi khách khiến mùi thơm lan sang căn phòng nơi nhà sư ngủ.
Không thể cưỡng lại sự cám dỗ, nhà sư nhảy qua bức tường sang nhà bên để thưởng thức món ăn và vi phạm giới luật (Trong phật giáo, nhà tu hành không được ăn thịt).
Kể từ đó, món ăn được đặt tên là Phật khiêu tường (Phật nhảy tường).Minh Vương Phu Quân - Chương 28 ????
Ngọc Ngưng có thể nhìn ra Hoa Dương quận chúa và Lý phủ thật lòng muốn báo đáp ơn cứu mạng.
Trong lòng Ngọc Nguyên vừa hâm mộ vừa ghen ghét, nếu nàng ta có thể gả vào nhà phú quý như này thì không lo thiếu của ngon vật lạ mỗi ngày.
Nhìn y phục và trang sức của Hoa Dương quận chúa, cái nào cũng là trân bảo ánh vàng lấp lánh.
Hoa Dương quận chúa thực sự không tồi, Ngọc Ngưng cứu nàng một mạng, nàng bèn bày cả yến tiệc thiết đãi.
Nghĩ vậy, Ngọc Nguyên càng muốn nịnh bợ lấy lòng Hoa Dương quận chúa.
Hoa Dương quận chúa ngồi xuống bên cạnh Ngọc Ngưng.
Tuy rằng xuất thân cao quý nhưng Hoa Dương quận chúa nào phải kẻ không biết nhân gian khó khăn.
Ở Đoan Vương phủ nàng có một thứ muội, cũng biết thứ muội thường thiếu ăn thiếu mặc.
Nam Dương hầu phủ không bằng Đoan Vương phủ, gian nan càng thêm gian nan, những thứ tốt đẹp, hẳn Ngọc Ngưng đều chưa từng gặp qua.
Nàng tự mình gắp thức ăn cho Ngọc Ngưng: "Ngọc Ngưng cô nương mau nếm thử cá bạc này, còn có bướu lạc đà nướng, hương vị cũng rất được."
Ngọc Ngưng yên lặng dùng cơm, Hoa Dương quận chúa có gắp cho nàng hai lần, nàng từ từ ăn hết.
Có gắp cũng chỉ gắp đồ ngay trước mặt, mắt nhìn thẳng, không tùy tiện đánh giá lung tung.
Nàng biết đến nhà người khác làm khách thì phải thận trọng từng lời ăn tiếng nói, nhất cử nhất động đều cần hợp với quy củ.
Tuy rằng chưa được giáo tập ma ma dạy dỗ nghi lễ, nhưng Bạch thị đoan trang, dù nghèo túng nhưng trước kia cũng là nữ nhi nhà quan, nên Ngọc Ngưng cũng được dạy dỗ đoan chính ưu nhã.
Lý phu nhân là người có đôi mắt tinh tế, thấu rõ sự đời.
Tuy rằng mang dung mạo hồ ly tinh, nhưng Ngọc Ngưng lại là cô nương đoan trang hiền thục, không phải là người thích gây chuyện.
Trái lại, Ngọc Nguyên ---- Lý phu nhân thật sự rất chướng mắt với diễn xuất của Nguyên.
Đúng là không thể nhìn ra Ngọc Nguyên được mẹ cả nuôi lớn.
Ngọc Nguyên được chiều mà hư, tuy trong nhà có ma ma giáo dưỡng quy củ, nhưng nàng ta lại không học tập cho tốt, ỷ vào sủng ái của Lý phu nhân mà chống đối với mama.
Lúc ăn cơm còn giơ đôi đũa ra thật xa.
Nếu không phải thấy y phục Ngọc Nguyên tinh xảo, quý giá hơn nhiều thì Lý phu nhân sẽ hoài nghi thân phận của hai người bị tráo đổi.
Dùng xong ngọ thiện, Hoa Dương quận chúa đỡ Lý phu nhân đi nghỉ ngơi, vừa vào phòng Lý phu nhân đã nói: "Liễu thị dạy dỗ nữ nhi thế nào vậy? Thứ nữ còn quy củ, hiểu chuyện hơn cả đích nữ?"
Hoa Dương quận chúa đáp: "Ngọc Ngưng không phải do Liễu thị nuôi lớn, mẹ đẻ của nàng có lẽ là người đoan trang hiền huệ.
Liễu thị kiến thức hạn hẹp, một cái hầu phủ nhỏ như vậy cũng quản lý không xong.
Nam Dương hầu phong lưu, Liễu thị lại mắt nhắm mắt mở, sao có thể dạy tốt nữ nhi?"
Lý phu nhân nghĩ ngợi, đúng là có chuyện như thế, bà nói: "Lần sau không cần mời đích nữ đến đây nữa, nhìn thôi cũng khiến người khác phiền chán."
Hoa Dương quận chúa gật đầu đáp ứng: "Ngọc Ngưng bị mẹ cả chèn ép, mẹ cả bảo mang theo đích tỷ, nàng sao dám không nghe? Lần này vì cảm tạ Ngọc Ngưng, con còn chuẩn bị một ngàn lượng bạc, thêm ít trang sức châu báu.
Hiện tại xem ra, mấy thứ này có đưa đi, tám chín phần sẽ vào tay Liễu thị.
Lão phu nhân, con muốn cho Ngọc Ngưng ở đây hai ngày, cô nương này nội tâm không xấu, con rất thích.
Có nàng ở bên nói chuyện cũng đỡ buồn."
Lý phu nhân nói: "Trông ngươi mỗi ngày nhàm chán, có cô nương để trò chuyện cùng cũng tốt cho hài tử trong bụng.
Ngọc Ngưng lớn lên xinh đẹp, thường xuyên nhìn người xinh đẹp nói không chừng nay mai hài tử lớn lên cũng xinh đẹp."
Hoa Dương quận chúa nhịn không được mà bật cười: "Lão phu nhân đừng trêu ghẹo nữa."
Lý phu nhân nói: "Ngươi giữ Ngọc Ngưng, Ngọc Nguyên cũng muốn ở lại thì sao?"
"Nàng ta sao có thể không biết xấu hổ đến mức đấy?" Hoa Dương quận chúa nhíu mi, "Là người thì phải biết liêm sỉ, nàng ta sẽ không chủ động ở lại."
Lý phu nhân nghĩ cũng chưa chắc, nhưng Hoa Dương quận chúa tâm tư thuần thiện, bà không đành lòng hắt bát nước lạnh, nên gật gật đầu.
Buổi chiều, Hoa Dương quận chúa đưa Ngọc Ngưng và Ngọc Nguyên đi dạo trong hoa viên.
Lý phủ được kiến tạo phỏng theo lâm viên Giang Nam, tường trắng ngói đỏ, đình đài lầu các thập phần tú trí, tử đằng tím rủ, rừng trúc xanh ngắt.
Ngọc Ngưng lại không nhịn được đánh giá, liên tục tán thưởng.
"Hoa viên trong phủ quận chúa thật đẹp, cũng chỉ có quận chúa mới xứng ở nơi như này." Ngọc Nguyên lấy lòng nói, "Nam Dương hầu phủ so với quý phủ đúng như là một cái trên trời, một cái dưới đất, không biết mấy vạn lượng bạc mới xây được như này."
Hoa Dương quận chúa mỉm cười: "Trong kinh còn nhiều nơi đẹp hơn thế, Lý phủ cũng chỉ ở mức trung bình thôi."
Ngọc Nguyên biết Hoa Dương quận chúa đang nói lời khiêm tốn, nàng ta thổi phồng: "Sao có thể, nơi này nói là hoàng cung cũng không quá."
Hoa Dương quận chúa cười nhạt, nàng quay đầu lại: "Hoàng cung còn hơn nơi này gấp vài trăm lần.
Ngọc Ngưng cô nương, ngươi cảm thấy nơi này thế nào?"
Ngọc Ngưng đáp: "Quý phủ thanh tĩnh yên lặng, khác hẳn so với nơi khác."
Hoa Dương quận chúa cười: "Thanh tĩnh quá cũng khiến ta thấy nhàm chán, cả ngày chỉ có một mình.
Hay ngươi ở đây vài ngày đi, vừa lúc bồi ta."
Ngọc Ngưng nghĩ: "Chỉ sợ làm quận chúa thêm phiền toái."
"Có gì mà phiền toái, phòng ở nhiều, hạ nhân cũng hầu hạ chu đáo," Hoa Dương quận chúa nói tiếp, "Ngươi nguyện ý nể mặt, ta cũng cảm thấy vui vẻ."
Trong lòng Ngọc Nguyên càng thêm ganh tỵ, nàng ta biết Hoa Dương quận chúa thường hay qua lại với kiểu người nào, nhìn Ngọc Ngưng mím môi suy nghĩ, Ngọc Nguyên cướp lời: "Quận chúa cho hai ta mặt mũi, ngươi còn không mau đáp ứng? Chúng ta có thể ở đây làm bạn với quận chúa, âu cũng là may mắn."
Hoa Dương quận chúa thật sự không nghĩ được da mặt Ngọc Nguyên lại dày đến như vậy.
Nàng nói: "Chưa nói trước với hầu phu nhân nên ta cũng không dám giữ Ngọc Nguyên cô nương.
Vừa lúc, Ngọc Nguyên cô nương về nói với hầu phu nhân, bảo ta giữ Ngọc Ngưng cô nương ở lại vài ngày."
Nghe xong lời của Hoa Dương quận chúa, sắc mặt Ngọc Nguyên liền thay đổi: "Ta____"
Nàng ta không dám nói thêm bất cứ điều gì.
Tất cả mặt mũi như đã mất sạch.
Đến nửa buổi chiều, Hoa Dương quận chúa cho người tiễn Ngọc Nguyên về.
Ngọc Nguyên phẫn hận vô cùng nhưng không dám nói ẩu nói tả ở Lý phủ, đành phải về nhà xả hận.
Hoa Dương quận chúa nắm lấy tay Ngọc Ngưng: "Tính tình ngươi cũng thật tốt quá."
Ngọc Ngưng mỉm cười: "Ở hoàn cảnh như vậy, cũng không thể không tốt."
Hoa Dương quận chúa nhớ đến tình cảnh của Ngọc Ngưng, đúng thật, Ngọc Nguyên và Liễu phu nhân không phải người tốt gì.
Nếu Ngọc Ngưng cố chấp làm càn, lấy trứng chọi đá, chỉ sợ không thể bình yên qua ngày.
Hoa Dương quận chúa thích Ngọc Ngưng nên làm sao muốn Ngọc Ngưng phải chịu tủi nhục như vậy?
Nàng nói: "Ngày đó ngươi nhảy xuống nước cứu ta, ta giãy giụa như thế, nếu là người khác nói không chừng cũng bị ta kéo chìm xuống.
Ta cảm thấy vận mệnh chú định như có gì đó đẩy chúng ta lên.
Ngọc Ngưng cô nương, tâm địa ngươi tốt, trời cao sẽ phù hợp ngươi."
Ngọc Ngưng mỉm cười: "Cũng do thường ngày quận chúa tích nhiều việc thiện."
Hoa Dương quận chúa sai người chuẩn bị phòng cho Ngọc Ngưng, an bài Ngọc Ngưng ở gần với viện Hoa Dương quận chúa.
Là một tiểu viện thập phần thanh tĩnh.
Trong viện trồng nhiều hải đường, vừa lúc đang độ nở hoa.
Lại sai hai nha hoàn qua đó chiếu cố Ngọc Ngưng.
Nha hoàn Lý phủ được Hoa Dương quản lý rất tốt, đối đãi với Ngọc Ngưng cũng thật khách khí.
Ngọc Ngưng vào trong phòng, căn phòng nhỏ bố trí tao nhã vô cùng.
Trên tường treo tranh chữ, bình cổ cắm hoa chi, bệ cửa sổ có hai bồn cây cảnh nho nhỏ.
Bình phong điểm hoa thêu.
Nàng ngồi bên cửa sổ, yên lặng quan sát bốn phía.
So với căn phòng chỉ có chiếc giường sập và ngăn tủ nhỏ của nàng thì chỗ này quá mức cao quý.
Trong lư hương không biết đang đốt hương gì, mùi thơm nhàn nhạt, vô cùng dễ ngửi.
Ngọc Ngưng nhìn tranh chữ trên tường, trong bức họa có cây tùng, có núi đá, còn có hành tự và con dấu màu đỏ.
Tuy nàng nhìn không hiểu, nhưng cũng cảm thấy rất đẹp, treo trong căn phòng này thực thích hợp.
Lúc cơm chiều nàng được gọi tới chỗ Lý phu nhân, cùng Lý phu nhân dùng cơm.
Lý phu nhân quan tâm tới hôn sự của Ngọc Ngưng nên không tránh được hỏi nhiều vài câu.
Là nữ tử chưa lập gia đình, nhưng Ngọc Ngưng không thể nói ra sự tồn tại của Quân Dạ, chỉ có thể im lặng không lên tiếng.
Lúc nàng trở về sắc trời đã sẩm tối, nha hoàn chuẩn bị nước tắm cho Ngọc Ngưng, nước nóng đổ đầy thau tắm.
Thau tắm rất lớn, trên mặt trải một tầng hoa hồng.
Ngọc Ngưng bỏ y phục trên người, nàng không quen để người khác hầu hạ tắm rửa, tất cả mọi thứ ở đây đều rất mới lạ với nàng.
Ngọc Ngưng tự mình xuống nước tắm gội.
Tóc nàng vừa dài vừa mềm, dội nước xuống, bọt nước theo gương mặt trắng nõn chảy xuôi, da thịt phấn nộn, cánh môi đỏ bừng.
Chỉ là, trong nháy mắt nước đột nhiên trở lạnh.
Lạnh như băng tuyết.
Ngọc Ngưng không nhịn được than nhẹ một tiếng, nha hoàn bên ngoài vội chạy vào: "Ngọc cô nương, người sao vậy?"
Sắc mặt Ngọc Ngưng đỏ dần: "Không có việc gì, chân ta vừa bị rút gân."
Nha hoàn lại đi ra người.
Tay nàng nắm lấy thau tắm, khẽ cắn cánh môi, nước mắt không cầm được rơi xuống: "Quân....Quân Dạ."
Hắn xoa xoa đôi mắt nàng: "Ngươi là túi nước à, sao thích khóc như vậy?"
Ngọc Ngưng tựa vào ngực hắn, nàng khẽ rầm rì, giống như mèo con.
Quân Dạ hỏi: "Chỗ này thế nào?"
"Rất....Khá tốt........" Ngọc Ngưng thút thít nói, "Ta.....ta chưa từng.....ở....chỗ đẹp như vậy...."
Quân Dạ tựa cằm lên đỉnh đầu nàng, ôm cả người nàng vào trong lòng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...