CHƯƠNG 9
Trăng sáng chiếu soi hồng trần,
nào có hay nhân gian khổ ải đầy
***
Sáng sớm Lâm phu nhân kéo người đến thì Hình quản gia đã cho người cấp báo ngay cho Lâm Tử Thông. Ngặt nỗi đường xá xa xôi, tới khi Lâm Tử Thông lòng như lửa đốt gấp gáp quay về thì đã tàn cuộc rồi.
“A Đoan ra sao rồi?”
Thanh Lạc cười mỉa: “Giờ mới lết về, không thấy trễ quá à?”
Hiện tại Lâm Tử Thông nào còn tâm trí dây dưa nên đẩy hắn ra: “Tránh ra!” Trong mắt hắn chỉ thấy mỗi A Đoan đang nằm trên giường.
Thanh Lạc bị hắn xô một cái loạng choạng cả người, may mà có Kinh Như Phong đứng sau đỡ. Kinh Như Phong nói: “Đệ ấy không việc gì đâu, chỉ hôn mê vì chấn động và kinh sợ thôi.”
Lâm Tử Thông ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng cầm tay A Đoan lên ân cần gọi: “A Đoan, A Đoan? Tại sao y vẫn mê man thế này?”
Hình quản gia thưa: “Thiếu gia, xin cậu đừng gọi, A Đoan thiếu gia mới uống thuốc an thần đại phu kê nên ngủ say lắm.”
Lâm Tử Thông trầm giọng vặn hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Hình quản gia liền thì thầm kể lại toàn bộ câu chuyện.
Thanh Lạc đứng một bên, nhìn thấy Lâm Tử Thông vừa nghe Hình quản gia kể vừa vuốt ve tóc tai áo quần lại cho A Đoan, động tác rất mực dịu dàng như A Đoan là một lọ hoa mong manh, trong mắt hắn chan chứa niềm yêu thương và trân trọng. Mải mê nhìn, bỗng nhiên lòng Thanh Lạc đau nhói: cả đời mình cũng chỉ có nước đứng nhìn cử chỉ ân cần đó, mộng chưa được bao lâu đã vỡ, mà hiện tại cả mơ cũng chẳng dám.
Hắn nhìn khuôn mặt của Lâm Tử Thông, những điều bộc lộ không thành lời là cái hận, cái oán.
Đang tổn thương trong lòng như thế, đột nhiên có người kéo góc áo hắn, ngước lên nhìn thì là Kinh Như Phong. Kinh Như Phong đưa tay ra hiệu cho hắn, hai người liền song song đi ra ngoài.
“Kêu ta ra ngoài làm gì?”
Kinh Như Phong mỉm cười: “Hiện giờ A Đoan đã không có gì, ngươi cũng phải lo tới mình chứ.”
Thanh Lạc ngẩn ngơ cả người, giờ mới nhớ sực mình cũng bị đánh, cơn nhức trên mình lập tức trở lại.
Có điều hắn không biết bộ dáng mình hiện giờ thê thảm tới cỡ nào: hai bên má đều sưng tấy lên; khóe miệng rướm vết máu đã thâm đen; từ đầu, trán, khuỷu tay cho tới áo quần đều trầy xước rách rưới.
“Đi, ta thoa thuốc cho ngươi.”
Kinh Như Phong bước đi trước nhưng Thanh Lạc vẫn chôn chân tại chỗ.
“Sao vậy?”
Viền mắt Thanh Lạc thấy cay xè, hắn cúi đầu bảo: “Không có gì.” Chỉ là không nghĩ còn có người nhớ tới ta.
Kinh Như Phong lặng lẽ kéo tay hắn: “Đi thôi.”
***
“Tay nghề bôi thuốc của ngươi càng lúc càng cao siêu đó, ta còn không thấy đau nhức gì nữa là.” Thanh Lạc nhếch môi cười, nào ngờ lại động đến vết thương trên môi.
Kinh Như Phong mỉm cười: “Tất nhiên rồi, trước giờ hầu hạ thương thế chân ngươi lâu như vậy, chẳng lẽ còn không biết tật xấu của ngươi sao?”
“Khuôn mặt ta có khó coi lắm không?” Thanh Lạc tìm chiếc gương, mới soi hắn đã hốt hoảng, “Xấu xí quá đi, vầy sao gặp người ta được? Đưa thuốc mỡ cho ta.”
Hắn giật hộp thuốc trong tay Kinh Như Phong, soi gương mà thoa thuốc lên mặt mình.
“Mặt ngươi không bị thương thì thoa thuốc làm gì?”
“Ngươi không hiểu đâu. Cứ bôi đều thế này người ta sẽ tưởng là cách trang điểm thời thượng của năm nay, không nhìn ra là ta bị đánh.” Thuốc mỡ vốn là màu bột nước được dùng để chế son. Thanh Lạc ở trong xướng quán đã lâu nên không thấy chuyện nam nhân trang điểm có gì là bất thường cả.
Kinh Như Phong vừa tức giận vừa thấy buồn cười, y mau mắn giật hộp thuốc lại: “Loại thuốc sư môn bí truyền này của ta quý giá vô cùng, sao có thể cho ngươi quậy phá vậy chứ?”
Thanh Lạc bĩu môi: “Đồ keo kiệt.”
Kinh Như Phong thấy cử chỉ trẻ con của hắn thì bất giác hỏi: “Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Thanh Lạc suy nghĩ hồi lâu mới trả lời: “Cuối năm thì được hai mươi mốt rồi, ngươi hỏi làm gì?”
“Vậy ngươi mới hai mươi thôi, chẳng trách, ngươi nhỏ hơn ta một tuổi.”
Thanh Lạc lườm y tóe lửa: “Vậy thì sao? Lớn hơn ta một tuổi thì mau già hơn ta một năm, có gì mà đắc ý?”
Kinh Như Phong cười cười mà giải thích: “Lúc trước gặp ngươi, bộ dáng nếu không phải chanh chua mỉm mai người ta thì cũng là lên mặt dạy đời, là dạng ăn no rửng mỡ lo chuyện bao đồng nên ta thiết nghĩ ngươi cũng lớn tuổi rồi. Vừa nãy thấy ngươi đứng trên nóc hát hò trêu chọc di mẫu, ta mới thấy ngươi lại giống tiểu ngoan đồng hơn.”
Thanh Lạc tính mở miệng giáo huấn cái miệng y không biết khớp lại, vừa nghe tới đó đã hỏi: “Ngươi nghe ta hát, vậy ngươi tới từ lúc nào?”
Kinh Như Phong ở trong phủ chính của Lâm gia, Lâm phu nhân có động tĩnh gì làm sao qua mắt y được. Y thấy Lâm phu nhân cho tập hợp một toán người thì thấy không ổn nên âm thầm theo sau. Lúc Thanh Lạc leo lên nóc nhà y đã lẫn mình vào đám người bên dưới. Có điều, y không muốn xung đột trực diện với di mẫu mình nên chưa phải thời khắc mấu chốc thì y không dám lộ diện.
Nhưng Kinh Như Phong còn chưa hiểu một chuyện: “Tại sao di mẫu ta lại khăng khăng cho ngươi là tình nhân của Tử Thông chứ không phải A Đoan chứ?”
Nói đến đây, đột nhiên Thanh Lạc bật cười: “Ngươi có tin vào tướng số không?”
“Là sao?”
Thanh Lạc suy nghĩ một chốc mới kể: “Trước đây có một thầy tướng số bói cho ta và A Đoan một quẻ. Hắn ta nói A Đoan là viên mãn vuông vắn gì đó, ta cũng không nhớ lắm, tóm lại là tướng đại phúc, sau này ắt sẽ gặp quý nhân. Hắn bảo ta mắt miệng đều nhọn hoắt, là cái tướng chua ngoa, nhất định sẽ lận đận. Trước kia ta không tin mấy chuyện này, giờ nghĩ lại đúng là khớp hết. Ngươi coi, chẳng phải A Đoan đã gặp quý nhân rồi đó sao? Tướng mạo tốt thì sẽ không bị người ta rủa là hồ ly tinh.”
Hắn vừa cười vừa lắc đầu: “Lúc trước ta thấy nó đụng gì cũng khóc lóc nên thấy bực lắm, thường nghĩ nếu nó rời xa ta thì không biết sống ra sao đây? Thì ra là ta lo hão cả thôi. Hờ hờ, đúng là ứng với câu: người có phúc chẳng cần hớt hải, kẻ vô phúc đâm rọ đoạn trường mà. Ha ha ha!” Tuy gắng sức nặn ra cái dáng tiêu sái nhưng giọng cười chẳng nén nổi tiếng chua cay.
Lòng Kinh Như Phong nhói đau từng hồi, y đột nhiên nói: “Thầy tướng số bảo ta có phúc khí rất lớn, ta chia vận may cho ngươi.”
Thanh Lạc kinh ngạc ngẩng lên nhìn y, giống như không ngờ y sẽ nói những lời này. Thình lình hắn cười phá lên, cười tới ngả nghiêng cả người.
Kinh Như Phong có hơi giận: “Ngươi cười cái gì?”
“Ha ha ha ha! Xin lỗi, có điều bộ dáng nghiêm trọng của ngươi mắc cười quá đi, trời đất ơi, sao tưởng thật vậy chứ? Ha ha ha!”
Kinh Như Phong bị hắn cười đến mặt mày đỏ gấc: “Con người ngươi đúng là không ăn nói xuôi tai gì cả.”
Thanh Lạc thấy y giận thì đổi tông ngay, ra vẻ hơi lấy lòng bảo: “Thực ra ngươi còn giống có chút phúc khí, còn di mẫu của ngươi… đúng là cách biệt mà.”
Đột nhiên Kinh Như Phong xấu hổ đỏ cả mặt, vừa hơi hổ thẹn bất an mà như có chút đắc ý thì phải.
Thanh Lạc rất nhạy bén: “Không lẽ vụ hỏa hoạn đó liên quan tới ngươi sao?”
Kinh Như Phong đỏ bừng mặt: “Tính tình di mẫu ta rất nóng nảy, có nói lý với bà cũng không thông được. Huống chi ta cũng không giỏi ăn nói. Lúc ra cửa ta cho hạ nhân châm chút lửa ở gian củi, bảo thấy khói lên thì mau tới báo cho di mẫu ta. Đợi người về đến nơi thì cũng dập lửa xong rồi.”
“Hèn chi ta bảo sao lại cháy đúng lúc vậy chớ.” Thanh Lạc sực hiểu ra, “Có điều, di mẫu ngươi về coi dập lửa rồi thế nào cũng kéo tới nữa thì sao? Tới lúc đó người đầu tiên bà ta tính sổ là ngươi đó!”
Kinh Như Phong lắc đầu cười nói: “Sai rồi, nếu di mẫu có đến nữa thì người đầu tiên muốn tìm là Tử Thông mới phải. Hơn nữa, Tử Thông biết mọi chuyện đã vỡ lẽ thì nhất định sẽ về tìm di mẫu nói cho rõ ràng. Đến chừng đó hai người còn đấu với nhau dài dài, sao mà rảnh lo đến ta chứ?” Lần này nụ cười của y hơi có mùi giảo hoạt.
Thanh Lạc thở cái sượt: “Ta chỉ biết ngươi là cái tên thật thà, thì ra cũng có lúc giở kế gian manh vầy.”
Kinh Như Phong đáp: “Ở chung với ngươi lâu vậy nên gần mực thì đen thôi.”
“Là ý gì?”
Mặt Kinh Như Phong không chút đổi sắc: “Là đi theo người thông minh thì sẽ học khôn ra.”
Thanh Lạc à một cái: “Ra là vậy.” Liếc thấy Kinh Như Phong không đề phòng, hắn đạp cái bịch lên chân y.
“A! Ngươi làm gì đó?”
Thanh Lạc đắc ý cười: “Tuy rằng ta không hiểu mấy câu văn hoa lý hòe của ngươi nhưng lời ngươi nói về ta khẳng định không phải hay ho gì. Dám gạt ta à!”
***
Quả nhiên, Lâm Tử Thông lo cho A Đoan chu toàn xong thì quay về phủ chính của Lâm gia, để Kinh Như Phong ở lại canh giữ. Hắn đi một mạch đến tận chiều tà mới trở về. Không biết nói chuyện ra sao với Lâm phu nhân mà vừa về tới nơi hắn đã gọi Thanh Lạc vào thư phòng.
“Ta nghe hạ nhân nói, lần này may mà có ngươi nên A Đoan mới không chịu nhiều uất ức tới vậy.”
Thanh Lạc giật mình liếc nhìn Lâm Tử Thông lần nữa. Con người này trên mặt không ra vẻ xem thường thì cũng là chán ghét mình, kiểu nói chuyện ôn hòa thế này làm Thanh Lạc thấy là lạ.
Hắn đanh mặt lại — vì hắn sợ nếu không làm vậy nước mắt sẽ bất cẩn rơi xuống. Hắn lạnh lùng lên tiếng: “Cũng không có gì, so với mấy người miệng lưỡi trơn tru mà trong lúc nguy cấp không thấy đâu còn tốt hơn nhiều. Ngươi nên khuyên vị mẫu thân của ngươi đừng tới gây chuyện với A Đoan thì hơn.”
Kinh Như Phong hỏi: “Phải rồi Tử Thông, di mẫu thế nào rồi?”
Lâm Tử Thông thở dài: “Đệ còn không rõ tính tình mẹ ta hay sao?”
Kinh Như Phong cũng thở dài theo. Y quay sang nói với Thanh Lạc: “Di mẫu ta không phải là người xấu, bằng không khi thấy ta không chỗ nương tựa người cũng sẽ không nhọc công đón ta về nuôi, còn đối đãi ta như con ruột vậy. Có điều tính tình người có chút nóng nảy, hơn nữa chuyện của Tử Thông và A Đoan thật sự… thật sự người không thể chấp nhận, cho nên mới tới cửa làm ầm ĩ thế này.”
Thanh Lạc nói: “Bà ta có là ai ta cũng mặc, dù sao ta cũng định đi rồi.”
“Ngươi không được đi!”
Người nói câu này không phải là Kinh Như Phong mà là Lâm Tử Thông. Thanh Lạc chớp mắt tưởng mình nghe lầm. Không phải tên này tìm mọi cách đuổi hắn đi sao? Sao bây giờ lại đổi ý, chẳng lẽ… Thanh Lạc không thể tin được, trong lòng hắn lại rộn rạo chút hy vọng.
Đôi mắt phượng của hắn dán vào Lâm Tử Thông, ráng giữ ngữ điệu bình thản mà hỏi: “Tại sao?” Không ai thấy bàn tay giấu trong tay áo hắn cũng run lên.
Gương mặt Lâm Tử Thông ánh lên chút màu đỏ hiếm thấy: “Không biết vì cớ gì mà mẹ ta cứ cho rằng ngươi mới là… mới là người có tư tình với ta chứ không phải A Đoan.”
“Rồi sao?”
Lâm Tử Thông xấu hổ bèn húng hắng ho: “Với tính tình mẹ ta, bà tuyệt không từ bỏ ý định dễ dàng như vậy, nhất định sẽ còn quay lại đây nữa.”
Lòng Thanh Lạc chùn xuống, hắn mơ hồ đoán được ý của Lâm Tử Thông nhưng vẫn hỏi: “Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
“Dù gì mẹ ta cũng nhất định cho là ngươi… nên ta hy vọng…”
“Không được!” Đột nhiên Kinh Như Phong thét lớn: “Huynh định dùng Thanh Lạc làm lá chắn phải không? Huynh xem hắn là ai chứ? Hơn nữa A Đoan biết được cũng sẽ không tán thành đâu.”
Lâm Tử Thông thở dài: “Ta cũng vì nghĩ cho A Đoan, nên định không nói chuyện này cho y biết.”
Bỗng nhiên trong lòng Kinh Như Phong trào dâng nỗi chua xót: “Huynh thật sự làm việc gì cũng nghĩ đến A Đoan, nhưng huynh có nghĩ đến Thanh Lạc hay không? A Đoan không thể chịu tổn thương, vậy Thanh Lạc có thể sao?”
Sắc mặt Lâm Tử Thông càng thêm xấu hổ: “Ta cũng biết làm vậy rất bất công với hắn. Nhưng hôm nay hắn chịu đứng ra bảo vệ A Đoan thì chắc cũng còn chút tình huynh đệ với y. Tin chắc hắn cũng không mong A Đoan sẽ chịu khổ. Đây cũng là cách bất đắc dĩ, ta nhất định sẽ bảo vệ sự an toàn của hắn. Với lại ta không bạc đãi hắn đâu.”
Tiếp theo, Lâm Tử Thông vỗ tay hai cái. Hình quản gia đứng chờ ngoài cửa từ lâu, nghe tiếng gọi hắn liền ôm một cái rương đen tuyền chạm trổ rất đẹp vào đặt lên bàn.
Lâm Tử Thông mở rương ra, lập tức căn phòng sáng lóa. Trong rương xếp mười lớp thỏi vàng lấp lánh, mỗi thỏi lớn bằng nắm tay đều tăm tắp.
“Chỗ này là một trăm lượng vàng ròng, là thù lao của ngươi.”
Kinh Như Phong giận dữ la lên: “Không phải chuyện gì cũng dùng tiền giải quyết là được!”
Lâm Tử Thông mỉm cười: “Như Phong, đệ là người thế nào ta rất hiểu; hắn là hạng ra sao ta cũng rất rành. Cứ nghe hắn trả lời trước đi.”
Thanh Lạc nghe hai người họ tranh luận qua lại thì bất chợt lên tiếng: “Ý kiến này cũng hay. Nếu đáp ứng thì nửa đời sau của ta không phải lo cơm áo, còn có vàng xài nữa.”
Lâm Tử Thông nói: “Đúng vậy.”
Thanh Lạc nói tiếp: “Đối với Lâm công tử ngươi mà nói, có cái lá chắn này A Đoan sẽ tránh được rất nhiều nguy hiểm. Dù ta có chết thì bất quá cũng là bớt một cái mạng quèn, không ai quan tâm. Đúng là người làm ăn, tính toán kỹ càng lắm.”
Lâm Tử Thông lên tiếng: “Yên tâm, tuy mẹ ta có chút bá đạo nhưng không độc ác đến độ đó đâu.”
“Nói vậy ta càng không có lý do nào từ chối. Dù sao ta cũng là thứ yêu tiền mà.” Dứt lời, Thanh Lạc bật cười.
Lâm Tử Thông thấy hắn cười như hắn đã đoán từ trước.
“Nhưng nếu ta không chịu thì sao?”
Lâm Tử Thông ngơ ngẩn.
Thanh Lạc ngước mặt lên: “Ngươi có biết bộ dáng cao cao tại thượng của ngươi gai mắt lắm không? Ngươi không có mấy đồng tiền dơ bẩn đó thì sẽ sao hả? Có gì để mà ngạo mạn chứ? Ngươi cứ luôn miệng nói sẽ chăm sóc cho A Đoan, nhưng vừa bị mẹ mình hù dọa đã cuống cuồng rụt đầu về, còn tới cầu xin thứ người ngươi luôn khinh rẻ là ta. Hôm nay ngươi có thể kiêu ngạo là vì gia thế ngươi tốt đẹp. Một khi trong tay không có tiền thì chỉ sợ ngươi còn không bằng ta nữa!”
“Ngươi-” Lâm Tử Thông biến sắc. Từ nhỏ đến lớn không ai dám chỉ trích xỉ vả hắn như vậy cả.
“Thanh Lạc!” Ngay cả Kinh Như Phong cũng hiểu lời Thanh Lạc nói có hơi quá trớn. Y bước lên trước, sợ chọc giận biểu huynh thì Thanh Lạc sẽ gặp họa.
Trong tình thế căng thẳng tột cùng vậy đột nhiên Thanh Lạc mỉm cười. Khóe miệng hắn hơi cong lên lộ ra nụ cười mị hoặc.
“Nếu đổi là người khác nhất định sẽ mắng mỏ xối xả chứ gì? Nhưng mà ta lại là hạng yêu tiền, còn là thứ thích tới chết nữa nên sao dám đắc tội với ngươi, phải không?” Thanh Lạc bước tới ôm rương vàng vào lòng, hắn mỉm cười: “Cứ định vậy đi, Lâm công tử, ngươi sẽ không đổi ý đâu ha?”
Tình thế vốn đang hừng hực vậy không ngờ nửa đường Thanh Lạc lại đổi hướng. Nhất thời cả Lâm Tử Thông và Kinh Như Phong đều mù mịt. Tới khi Lâm Tử Thông hiểu ra mình bị gạt thì Thanh Lạc đã rinh rương vàng lượn đi mất.
Đã nói ra thì giá nào cũng không rút lại được, Lâm Tử Thông tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng cũng đành nuốt cơn tức xuống.
Hình quản gia chạy ra cửa phun cái phì: “Thứ tiểu nhân thối!”
Lâm Tử Thông khoát tay bảo: “Bỏ đi Hình quản gia. Như Phong…”
Hắn quay lại tính bàn bạc với Kinh Như Phong, có điều Kinh Như Phong nghe tiếng hắn thì bất giác giật mình như nhớ sực gì đó. Y nói: “Có gì để mai hẵng nói, giờ đệ có việc gấp!” Dứt lời y lao ra ngoài.
***
Thanh Lạc ra khỏi thư phòng nhưng không về sương phòng mình mà ra hoa viên tìm một phiến đá ngồi xuống. Gió đêm hây hây thổi mang theo hương hoa ngào ngạt. Hắn ngước lên, vầng trăng vành vạnh đang treo trên đỉnh đầu.
Trăng sáng chiếu soi hồng trần, nào có hay nhân gian khổ ải đầy.
Hắn nhớ tới lời của “lão cha” — làm người phải nghĩ cho mình nhiều hơn. Tuy rất hận “lão cha” nhưng cũng phải thừa nhận, lời “lão cha” nói rất có đạo lý.
Nhưng hắn vẫn không cách nào bỏ A Đoan được. Trước khi hắn trông mong A Đoan thành người hữu dụng, trông mong y sẽ xuất sắc hơn người vì hắn biết, A Đoan không giống như hắn. Thân thế A Đoan vẫn còn trong sạch, chuyện hắn không làm được, A Đoan có thể làm.
Dù bây giờ A Đoan lấy thân mình hầu hạ người khác, có là thân phận nam sủng đi nữa hắn vẫn mong A Đoan được hạnh phúc. Vì hạnh phúc này cũng là thứ hắn không với tới được.
Cơ hội duy nhất trong đời chạm tay tới hạnh phúc này thuộc về A Đoan.
Bỗng nhiên Thanh Lạc muốn bật khóc. Hắn hít sâu, cố gắng nén lại.
Mỗi khi hắn muốn khóc đều hít một hơi sâu, nuốt nước mắt ngược trở vào.
“Lão cha” đã từng nói: không được khóc, khóc ra người khác sẽ cho là ngươi yếu đuối, tưởng ngươi dễ ăn hiếp thì bọn chúng sẽ chà đạp lên đầu nhà ngươi!
Thế nên hắn không khóc, ít nhất là không để ai thấy hắn khóc. Vì vậy mỗi lần A Đoan khóc hắn đều thấy bực bội.
Chợt phía sau truyền đến một tiếng thở khẽ: “Tại sao phải nhận lời chứ? Ta biết ngươi không hề muốn.”
Thanh Lạc quay phắt lại thì thấy Kinh Như Phong đứng sau lưng. Tức khắc, hắn thấy tức tối như bị người ta nhìn thấu ruột gan nên lạnh lùng quay mặt chỗ khác: “Sao ta lại không nhận lời hắn chứ? Dù hắn đáng ghét cỡ nào đi nữa nhưng vàng của hắn thì không. Ta đồng ý cũng là vì số vàng đó mà.”
Hắn mở rương ra cầm thỏi vàng lên săm soi: “Ta lớn từng tuổi này mà chưa từng thấy thỏi vàng lớn tới vầy đó. Ngươi coi chất lượng có tốt không? Vì đống vàng này, muốn ta đi chết cũng còn được nữa.”
Hắn cầm hết thỏi này lại tới thỏi khác hệt như khoái chí không muốn buông xuống vậy.
Kinh Như Phong thở dài, ngồi xuống bên cạnh hắn: “Ngươi đừng như vậy, muốn khóc thì cứ khóc đi.”
Thanh Lạc bật cười: “Sao ta phải khóc chứ? Ông trời đổ của phi nghĩa xuống, ta mừng còn không kịp nữa là. Ha ha ha ha.”
Kinh Như Phong khẽ nói: “Ta thấy lúc ngươi cầm rương vàng trong mắt ngấn đầy lệ. Thật ra, ngươi thích Tử Thông có phải không?”
Thanh Lạc sững người, đoạn hắn nổi đóa lên: “Ngươi nói nhảm gì đó? Ta mà thích hắn sao? Đúng là chuyện nực cười thiên hạ! Hắn bất quá sinh ra có chút thân phận, lại thêm mớ tiền dơ bẩn đó thì bày đặt làm phách làm tàng. Hắn có bản lĩnh gì chứ? Chỉ có đứa ngốc như A Đoan mới bị hắn lừa tới không biết trời trăng gì nữa! Ta là ai chứ? Ta gặp nam nhân còn nhiều hơn nó nhìn người qua đường nữa, không lẽ ta bị thứ thư sinh quần áo láng mượt kia mê mẩn sao?”
Hắn càng nói càng giận, cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên: “Cái tên họ Lâm kia là thứ mắt cẩu khinh khi người khác! Hắn chê ta xuất thân đê tiện, nói ta tham tiền, nói ta cay nghiệt, suốt ngày đều nghĩ cách tống cổ ta ra ngoài! Ta mà thích hắn sao? Ta không phải thứ không có tự trọng, vì sao ta phải thích hắn chứ? Vì sao? Vì sao chứ?”
Biết bao ủy khuất uất hận, biết bao bất bình tức tối trong lòng như thủy triều trào sóng không nơi bung phá, Thanh Lạc không ngừng đấm đá gốc cây bên cạnh. Tựa như phải đấm đá cho chân đau đớn mới dịu được con tim của hắn.
Bóng dáng người thiếu niên mảnh mai mà yếu đuối, những vết máu lấm tấm trên thân cây làm trái tim Kinh Như Phong quặn thắt. Y bước đến ôm lấy Thanh Lạc từ sau: “Khóc đi, khóc rồi sẽ thấy nhẹ nhõm hơn.”
“Ai cần khóc chứ?” Rõ ràng miệng nói vậy nhưng nước mắt lại không nghe lời, cứ ứa ra ướt đẫm đôi mắt. Thanh Lạc khóc ròng: “Ta không có thích tên họ Lâm kia, ngươi có nghe không hả?”
“Được rồi, ngươi không thích hắn, ai ngươi cũng không thích cả.” Kinh Như Phong dịu dàng phụ họa theo, lòng lại hơi xót xa: Kỳ thật ngươi vẫn còn thích huynh ấy.
Kinh Như Phong thầm nghĩ, có lẽ y đã nhận ra tình ý của Thanh Lạc đối với Tử Thông từ lâu. Thế nên khi Lâm Tử Thông đưa ra yêu cầu thế thân bất công này, người la lên đầu tiên không phải là Thanh Lạc mà là y. Khoảnh khắc đó, y đối với Lâm Tử Thông có oán hận, đối với Thanh Lạc có xót thương nhưng lại không hiểu vì sao.
Đến tận giờ, người thiếu niên quật cường đang nức nở trong lòng mình lại mỏng manh như không chịu được công kích, khiến cho Kinh Như Phong thầm mong bảo vệ hắn, muốn xoa dịu nỗi thương tâm hắn đang chịu thì mới nhận ra: Hóa ra trong vô thức, y đã từng chút từng chút một hướng về Thanh Lạc.
Y khẽ khàng an ủi: “Đừng khóc, bất luận ngươi muốn đi hay ở lại ta vẫn sẽ ở cạnh ngươi, không để ngươi bị thương tổn nữa.”
***
Khi Kinh Như Phong trở về phòng thì nỗi xao động trong lòng vẫn chưa hết thổn thức. Trên tay y như còn lưu nước mắt của Thanh Lạc, từng giọt lệ kia hẵng còn hơi ấm bỏng rát mu bàn tay y đến nhức nhối.
Y nhớ đến người thiếu niên kiên cường kia, dù cho bị uất ức, nước mắt thấm đẫm cả mi nhưng miệng vẫn quyết không chịu thua, không chịu mở miệng than khổ. Nhưng hắn càng như vậy lại càng khiến người bàng quan nhìn mà đau nhói.
Lòng khát khao muốn giúp đỡ hắn, muốn thấy hắn hoạt bát tươi cười, muốn biết khi hắn cởi mở cười sẽ như thế nào đây…
Có lẽ chính Kinh Như Phong cũng không phát hiện, sâu trong tiềm thức, tâm tư y đều quẩn quanh bên Thanh Lạc.
Chợt có tiếng gõ nhẹ truyền từ ngoài vào.
Kinh Như Phong giật mình liền bước ra mở cửa.
Một người vận áo dạ hành đứng bên ngoài, vừa thấy Kinh Như Phong thì gật đầu nói: “Đại nhân muốn gặp ngươi.” Báo xong hắn quay người đi mất.
Kinh Như Phong cũng không hỏi gì thêm, rảo đều bước theo sau.
Hai người phóng qua bờ tường rồi luồn lách dọc con hẻm uốn éo, sau cùng dừng lại trước cửa một nhà nọ.
Đó là một căn nhà gỗ rất đơn sơ. Ngôi nhà gỗ thế này trong ngõ hẻm yên ắng nào cũng có, không ai để ý chủ nhà là ai làm gì.
Một người trung niên đã đứng đợi bên trong, nghe tiếng mở cửa thì quay sang.
“Tống đại nhân.”
“Kinh thiếu hiệp.” Người trung niên vừa trông thấy Kinh Như Phong thì sắc mặt mới tươi cười.
Kinh Như Phong vẫn không quen cách xưng hô thiếu hiệp này: “Hai chữ ‘thiếu hiệp’ này thật không dám nhận, đại nhân cứ gọi vạn bối Như Phong là được rồi.”
Người trung niên mỉm cười: “Mấy ngày trước nhờ ngươi thay ta xuống nam thu thập chứng cứ mới ngăn chặn được tên tham quan Ngụy Tấn Khuê. Chẳng lẽ nghĩa cử lần này của ngươi còn không xứng gọi là thiếu hiệp sao?”
Kinh Như Phong đỏ mặt: “Gia sư ra lệnh cho ta xuống núi trợ giúp đại nhân phá án, đấy chỉ là bổn phận ta phải làm.”
Người trung niên thở dài: “Nếu không nhờ sự tương trợ của ngươi thì quả thật khó mà lấy được chứng cớ. Tên Ngụy lão tặc kia biết rõ thuộc hạ của ta như lòng bàn tay, nên dù phái bao nhiêu người đến hắn cũng đều có chuẩn bị. Nhưng tác phong làm việc của ngươi vừa điềm tĩnh lại rất mực lão luyện, có thể lần đầu phá án thuận lợi thế này thật sự là hiếm thấy lắm.”
Kinh Như Phong không quen người khác khen y ra mặt nên sắc mặt càng lúc càng đỏ. Chốc sau y mới vặn ra được một câu: “Đều nhờ vào các sai nha huynh đệ chỉ dạy cả.”
“Như Phong, giờ ta có một nhiệm vụ nan giải muốn giao cho ngươi, không biết ngươi chịu nhận hay không?”
Kinh Như Phong nghiêm nghị thưa: “Xin đại nhân cứ phân phó.”
“Cứ nghe ta giải thích đầu đuôi sự tình cái đã.” Người trung niên ngồi xuống ghế, ý bảo Kinh Như Phong cũng ngồi xuống đi. “Ta nắm giữ việc thu nhập quốc khố, phần lớn là thuế thu từ muối, trà và tơ tằm. Bình thường đều do thương nhân ở Các hóa vụ [1] dùng tiền mua muối dẫn hoặc trà dẫn [2], sau mới lấy hàng của vườn trà từ tay những thương nhân đó. Số tiền này lại nhập vào quốc khố lần nữa. Nhưng mấy năm gần đây số thu vào lại không bằng trước kia, chúng ta nghi ngờ có người cấu kết với các thương nhân trà muối lén lút giao dịch.”
Kinh Như Phong lặng lẽ nói: “Nhất định là những quan thuế trong Các hóa vụ đã giở trò rồi.”
Người trung niên mỉm cười: “Có thể là bọn chúng giở trò, cũng có thể còn có con cá lớn giật dây đằng sau.”
Kinh Như Phong suy tư một hồi, đoạn y gật đầu: “Vạn bối đã hiểu. Nếu đại nhân tự thân tra xét vụ án này không chừng sẽ đả thảo kinh xà, con cá lớn kia cũng sẽ vuột mất. Cho nên đại nhân mới hy vọng ta âm thầm điều tra, lấy được chứng cứ chỉ là chuyện nhỏ, điều quan trọng là câu được con cá lớn kia.”
Người trung niên thấy chỉ vài lời mà y đã thấu suốt thì đắc ý vuốt râu: “Như Phong, trí óc của ngươi thật sự rất nhạy bén. Hây, không vào nha môn đúng là đáng tiếc mà.”
Kinh Như Phong gượng cười: “Trong nha môn nhiều điều trói buộc, vạn bối đã quen tháng ngày nhàn nhã tự tại bên ngoài, chỉ sợ không thích ứng được thôi. Với lại, chỉ cần đại nhân có việc triệu hồi thì tự nhiên Như Phong sẽ dốc hết sức mình, chẳng phải đều giống nhau cả sao?”
“Ngươi đó.” Người trung niên khẽ lắc đầu, đoạn ông thở dài, vừa tiếc nuối mà cũng không còn cách nào.
Kinh Như Phong chắp tay hành lễ rồi mỉm cười đi mất.
◊◊◊
Chú thích:
[1] Các hóa vụ 榷货务: ‘vụ’ là nơi thu thuế, ‘hóa’ trong hàng hóa, ‘các’ là thuế. Nơi thu thuế vậy thôi ^^.
[2] Dẫn 引 là đơn vị đo lường, một dẫn là hai trăm cân. Trong buôn bán, đặc biệt bán muối thường tính bằng dẫn.
Tương tự như cách người Việt hay nói ‘mua muối tạ, mua gạo ký’ vậy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...