Minh Hôn Bất Đắc Dĩ

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhóm người đứng đợi ở bên trên mồ hôi đã ướt đẫm trán, trời thật sự quá nắng, xung quanh lại không có bất kỳ cái cây nào để che. Nhóm người than vãn không thôi, bọn họ thực sự sắp hết chịu nổi rồi.

Nhóm người cứ đợi, cứ đợi cho đến khi có người muốn dựng lều để có thể che nắng thì cuối cùng tiếng đào đất cũng ngừng lại, những người bên trong hố đó nhảy lên trên, cả người bọn họ đầm đìa mồ hôi, khuôn mặt cũng trở nên đỏ bừng vì dùng quá nhiều sức lực.

"Đội trưởng, chúng tôi đã đào xong, hiện tại có thể mở được cánh cổng rồi ạ."

Trần Quân gật đầu rồi xoay người nhìn những người vừa nghe có thể đi xuống mà cả người đều hào hứng cả lên liền trầm giọng nói: "Chúng ta sẽ chia người xuống hố, mỗi đợt năm người, hai người bên bọn tôi sẽ đi cùng các vị."

"Nhóm giáo sư của trường đại học khảo cổ hãy xuống cuối cùng nhé bởi vì bên các vị có sáu người."

"Được." Giáo sư cũng không bon chen, nghe ông ta nói vậy liền gật đầu đồng ý.

Trần Quân cùng năm người đầu tiên đi xuống, những người bên trên nhìn thấy cảnh cổng được đẩy vào trong, sau đó là tiếng xì xào bàn bạc của Trần Quân cùng vị chuyên gia trong nhóm, hai người nói một chút rồi bỗng nhiên im lặng. Vài phút sau hai người quân nhân đi lại dẫn theo năm người tiếp theo nhảy vào hố, cứ như vậy cho đến khi bên ngoài chỉ còn nhóm người chúng tôi.


"Không biết cánh cổng đó dẫn đi đâu nhỉ." Cô gái trong nhóm tò mò.

"Vào trong liền biết mà." Chàng trai bên cạnh cười nói.

"Đào Oánh, Hà Tỉnh, Quan Khế. Các em phải thật sự cẩn thận khi đi vào trong." Giáo sư nhìn hai người còn lại trong nhóm quân đội vẫy tay về phía bọn họ liền nhanh chóng dặn dò rồi dẫn theo chúng tôi nhảy vào hố đã được đào xung quanh cánh cửa sau khi hai người phía trước nhảy xuống.

Cánh cổng lớn mở ra, bên trong tối đen như mực, tôi nhìn vào bên trong cánh cửa không thấy bất kỳ thứ gì cả, sau khi mọi người đều đứng trong hố, một người trong hai người quân nhân bật đèn pin lên rồi chiếu vào trong cánh cổng.

Thì ra cánh cổng này không phải lối vào lăng mộ, mà nó giống như một cánh cửa dùng để thoát hiểm do một người nào đó xây dựng nên, cánh cổng không hề có đường đi, mà bên dưới nó là một cái hố cực kỳ sâu, đèn pin chiếu xuống cũng không thể thấy được nơi dừng chân, mà tiếng động bên dưới bên trên cũng không nghe thấy được.

"Thang dây của cái hố đã cũ không an toàn, vì vậy đội trưởng đã thả dây xuống để leo, đầu dây còn lại ngài ấy đã kêu chúng tôi gắn với cái cây to bên ngoài."

Tôi nghe vậy liền trực nhớ hình như lúc nãy có nhìn thấy một sợi dây thừng kéo dài, sau đó tôi nhìn xuống dưới chân thì đúng như vậy. Bởi vì sợ những người đi xuống vấp phải sợi dây nên Trần Quân đã chôn một phần sợi dây xuống đất, như vậy khi bọn họ nhảy vào hố sẽ không xảy ra bất chắc mà rớt thẳng vào hố sau bên trong cánh cửa.

"Giáo sư ngài leo lên lưng tôi, chúng ta sẽ leo xuống dưới." Người quân nhân chuẩn bị đi xuống trước nhìn giáo sư nói. Dù sao giáo sư cũng là người có tuổi, ông không thể nào tự mình leo xuống được cần có người giúp đỡ.

Nhóm chúng tôi không có chút kinh nghiệm nào về việc leo dây, để đảm bảo an toàn cho giáo sư cùng với người sẽ cổng giáo sư thì chỉ có những người đã được huấn luyện kỹ càng như những anh quân nhân này mới có thể làm được.

Tôi dìu giáo sư leo lên lưng người anh ta sau đó nhỏ giọng dặn dò: "GIáo sư ông nhớ giữ chặt nhé."

"Ta biết rồi cháu cũng phải cẩn thận."


"Con sẽ cẩn thận ạ." Tôi mỉm cười nói rồi cúi đầu nói với anh chàng quân nhân: "Cảm ơn anh, làm phiền anh rồi."

Anh ta mỉm cười rồi xoay người động tác nhanh chóng leo xuống hố, hai tay bám chặt sợi dây, chân chống vào đất: "Mọi người bám cho chắt, làm theo những gì tôi hô."

"Vâng ạ." Bọn tôi trả lời sau đó từng người từng người theo tiếng hô của anh quân nhân phía dưới cùng với ánh sáng đèn pin của người phía trên mà dần dần leo xuống.

Nhưng đến một nữa thì ánh sáng phía trên đã không còn chiếu sáng đến được, vì vậy chúng tôi chỉ có thể bám chặt dây thừng sau đó bình tĩnh nghe theo tiếng hô của người phía dưới mà chậm rãi mở to mắt nhảy từng chút xuống dưới.

Tôi hơi sợ hãi trong lòng khi phải làm một việc cực kỳ căng thẳng như thế này bên trong bóng tối, hai tay tôi cố gắng bám chặt buông lỏng rồi lại bám chặt, chân thì nhún nhảy rồi lại đạp vào tường. Mỗi lần trượt xuống một đoạn thì tim của tôi lại run rẩy một hồi, tôi thật sự rất lo lắng mình sẽ làm sai khiến cho những người bên dưới bị liên lụy theo. Cho đến khi tôi cảm thấy một đôi tay rắn chắc đỡ lấy mình cùng với giọng nói quen thuộc của vị đội trưởng uy nghiêm kia thì mới buông lỏng người sau đó theo lực tay của người kia mà chạm chân xuống đất.

"Cảm ơn ngài." Tôi nhỏ giọng cảm ơn rồi nhanh chóng tránh sang một bên để người bên trên có thể đi xuống.

Bên trong những ánh đèn do đèn pin chiếu rọi tôi nhìn thấy giáo sư cùng hai người đã xuống trước đang đứng ở một bên vẫy tay với mình thì bước nhanh lại.

"Mọi người không sao chứ ạ."


"Không sao, anh chàng kia rất vững vàng." GIáo sư cười đùa: "Đúng là người trẻ tuổi nhiều năng lượng."

"Ngài thì sướng rồi, nhìn nè tay con đỏ hết cả lên." Đào Ánh lầu bầu rồi đưa hai tay bởi vì nắm chặt dây thừng mà đỏ ửng cả lên.

Da tay của con gái khá mỏng vì vậy bị dây thừng cứa nhẹ cũng có thể bị trầy xước, may mắn Đào Oánh chỉ bị đỏ da, vài phút sau có thể nhanh chóng trở lại bình thường.

Người quân nhân cuối cùng leo xuống, Trần Quân liền đi lên phía trước cùng bốn người khác sau đó nhỏ giọng nói:

"Mọi người chú ý đi sát với nhau, không được chạm vào bất kỳ đồ vật gì trên đường đi, cũng không được tự ý rời khỏi đoàn."

"Theo như Bùi tiến sĩ nói, con đường chúng ta đi chỉ là phần rìa bên ngoài lăng mộ, muốn đi vào trong cần phải tìm ra một con đường chính xác, vì vậy người giữ camera do Trần tiến sĩ đưa thì hãy bật lên, nó có thể để cho những người đang theo dõi bên ngoài màn hình kia biết được chúng ta đang ở đâu mà kịp thời hỗ trợ."

"Được rồi, chúng ta phải mau chóng xuất phát thời gian đã không còn sớm nữa."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận