Nhìn Lưu Đà Hàn chỉ còn lại nửa mạng sống đang nằm ở trên giường, trong lòng Tam Mận Từ (Tam mặt rỗ) tràn đầy sự vui sướng, ý nghĩ rất độc ác: đem Từ muội của tôi tặng cho người đàn ông khác, lần này gặp phải báo ứng rồi.
Đáng đời! Con sói đó sao không móc cả hai mắt chó của ông đi.
Nhưng trên khuôn mặt dài đầy những vết rỗ lại là sự đau khổ tột cùng, Lưu Đà Hàn bị thương giống như chính là cha mẹ hắn bị thương.
Hắn ân cần chăm sóc Lưu Đà Hàn, ngày đêm không rời.
Lưu Từ Nhi thấy vậy không nén nổi sự cảm động, cô trước nay luôn có thái độ không tốt với Tam Ma, không ḱìm nổi cũng bắt đầu gọi hắn từng tiếng: anh Tam Ma, anh Tam Ma.
Tam Ma nghe thấy từng tiếng một, suýt nữa xương cốt đều mềm nhũn.
Nếu không phải Triệu Dân Thường vẫn ở đây, hắn không tìm được cơ hội hành động, thật muốn lập tức tiến đến bên người con gái yêu kiều khiến hắn ngày nhớ đêm mong, thèm muốn đã hai ba năm nay
Còn Hàn Phiêu, được Tô Tuệ Anh chăm sóc cẩn thận một đêm, cộng thêm nền tảng sức khỏe của anh vốn đã cường tráng, đến ngày thứ hai khi tỉnh lại đă khỏe hơn nhiều.
Nhưng sau khi anh ăn xong bữa sáng, anh liền từ biệt Tô Tuệ Anh và Tô Tuệ Kỳ, rời khỏi thôn Ôn Ôn.
Tuy rằng Tô Tuệ Anh chăm sóc anh cả một đêm, nhưng anh biết, cô ấy sở dĩ để tâm đến anh như thế, không phải vì cô thích anh, mà bởi vì trong lòng cô thấy hổ thẹn, áy náy sau khi mình được cứu lại bỏ rơi một mình anh ở trong hang núi cả một ngày trời.
Hơn nữa, ánh mắt thấm đượm tình cảm dịu dàng như nước khi Tô Tuệ Anh nhìn Sở Trình Thiên càng đẹp hơn sovới ngày hôm đó nhìn Hoắc Minh Lăng.
Giây phút đó, anh liền hiểu, anh đã không còn cơ hội nữa, lại một lần nữa anh tuột mất Tô Tuệ Anh.
Ở lại sẽ chỉ khiến Tô Tuệ Anh khó xử.
Bởi vậy, anh lựa chọn rời đi.
Cho dù cô không yêu anh, anh vẫn hy vọng cô có thể có được hạnh phúc thực sự.
Còn Triệu Dân Thường vì dưỡng thương, đành phải tạm thời ở lại thôn Ôn Ôn.
Tuệ Kỳ tất nhiên cũng phải ở lại cùng hắn.
Tô Tuệ Anh vì Sở Trình Thiên muốn trải nghiệm một chút cuộc sống nơi đại ngàn nên cũng tạm thời ở lại.
Những ngày sống ở trong rừng núi, thật sự rất yên tĩnh rất thanh nhàn.
Hắc Tiêu thường đưa Tô Tuệ Kỳ, Tô Tuệ Anh và Sở Trình Thiên ba người bọn họ lên núi kiếm rau dại, hái nấm, dược thảo.
Có lúc còn bắt những con vật hoang dại như gà rừng, thỏ rừng.
Sở Trình Thiên từng tham gia vào quân đội, trải qua sự huấn luyện nghiêm khắc chính quy, kỹ thuật bắn súng của anh ấy một chút cũng không thua kém gì so với người thường xuyên săn bắn trong núi như Hắc Tiêu.
Chỉ là bởi vì súng thô sơ dùng không được quen, khiến anh ấy không ít lần oán giận với Tô Tuệ Anh.
Ngày hôm nay, bốn người lại đi lên núi, mãi đến lúc sẩm tối, sau khi Tuệ Kỳ đã hái đủ những dược thảo Triệu Dă Thành cần, liền vội vã trở về thôn Ôn Ôn với tâm trạng đầy vui sướng.
Lúc này, Triệu Dân Thường vẫn luôn ở trong phòng ḿình dưỡng thương vừa nghiêm chỉnh vừa nhàn nhã nằm lên trên giường.
Lưu Từ Nhi bưng một chậu nước ấm giúp hắn lau người.
Kể từ sau đêm gần gũi điên cuồng với Triệu Dân Thường đó, Lưu Từ Nhi liền yêu sâu sắc anh Triệu tà mị đến từthành phố đó.
Trong lòng hạ quyết tâm, mình nhất định phải sinh cho Triệu Dă Thành một đứa con.
Cô không mong ước cao vời rằng Triệu Dân Thường sẽ cưới cô.
Bởi vì cô hiểu rõrằng một cô gái ở nơi núi rừng không có văn hóa, không hiểu chuyện gì như cô, căn bản không xứng với anh.
Cô chỉ xin Triệu Dă Thành đến lúc đó có thể nể mặt đứa bé, không bỏ rơi cô.
Cô bằng lòng cả đời này làm nhân tình của anh.
Định sẵn chủ ý, Lưu Từ Nhi lúc lau người cho Triệu Dă Thành, bàn tay nhỏ bé bắt đầu trở nên không an phận.
Triệu Dân Thường lập tức bị cô ta làm cho có phản ứng, thứ trong đũng quần nhô lên như một cái lều.
Má Lưu Từ Nhi đỏ ửng nhìn Triệu Dân Thường, ngượng ngùng nói: “Anh Triệu, chỗ đó của anh… có cần lau hay không?”
“Tiểu Từ Nhi, em nói xem?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...