Tô Tuệ Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm lệ nhìn hắn, đột nhiên đưa tay ra hất chiếc khăn tay mang ý tốt của Mạc Tiên Lầu ra, căm hận nói: “Đây là kết quả anh muốn đúng không, bây giờ đúng như anh mong muốn rồi đấy, Trình Thiên đi rồi, anh ấy bỏ tôi một mình ở đây rồi, hài lòng anh chưa?”
Mạc Tiên Lầu nghe mãi vẫn không hiểu, một lúc lâu mới hiểu ý Tô Tuệ Anh nói, lập tức không nhịn được mà giải oan cho mình: “Không phải cô nghĩ rằng người nói cho Trình Thiên biết quan hệ giữa cô và Hoắc Anh Tú là tôi đấy chứ? Tôi không có.
”
Mặc dù lúc đó hắn nói cho Tô Tuệ Anh thời gian bảy ngày, nếu như trong bảy ngày này Tô Tuệ Anh còn không nói thật tất cả với Sở Trình Thiên, vậy đừng trách hắn nói ra mọi thứ, nhưng hắn không hề làm như những gì bản thân hắn nói, hắn cũng không biết tại sao mình lại mềm lòng như vậy.
“Không phải anh nói, vậy tại sao anh lại có mặt ở đây cùng Trình Thiên chứ?”
Tô Tuệ Anh hoàn toàn không tin hắn, bởi vì dù thế nào đi chăng nữa cô cũng chẳng thể ngờ, người gây ra mọi thứ lại là bà Lâm.
“Buổi chiều hôm nay tôi vốn định tìm Trình Thiên đi đánh bóng rổ, nhưng cậu ấy nói phải vào viện thăm cha cô, vậy đương nhiên tôi sẽ đi cùng rồi.
Thôi bỏ đi, cô không tin tôi cũng không sao, tôi cũng chẳng tội gì phải giải thích với cô cả, mẹ kiếp đàn bà các cô đúng là một lũ phiền phức! “
Mạc Tiên Lầu càng nói càng tức, ném chiếc khăn tay trong tay xuống đất, tức giận xoay người bỏ đi.
Ngơ ngác nhìn theo bóng lưng mang nét giận dữ ngày càng xa dần của Mạc Tiên Lầu, Tô Tuệ Anh ngây người tại chỗ, lẽ nào… cô thực sự đổ oan cho Mạc Tiên Lầu sao?
Lúc này, Hứa Thịnh đứng bên cạnh nãy giờ vẫn chưa nói câu nào, khóe môi bỗng gợi lên nụ cười kì quái, cứ cãi nhau cứ giành giật, cứ làm náo loạn lên nữa đi, tốt nhất là càng làm chuyện này loạn lên thì càng tốt, có như thế hắn mới có cơ hội để lợi dụng được.
Vì trận náo nhiệt này mà sau khi Tô Tuệ Anh túc trực bên người của ông Tô đến tám giờ tối xong, liền vội vàng chạy về căn biệt thự cô đang sống với Sở Trình Thiên.
Về đến nhà, quả nhiên không thấy bóng dáng Sở Trình Thiên đâu.
Tô Tuệ Anh bất lực ngả người xuống ghế sofa trong phòng khách, Trình Thiên chỉ về nhà ăn một bữa cơm thôi có cần dùng tới ba tiếng không?
Nhưng cô vẫn kiên nhẫn chờ đợi, chín giờ, mười giờ, mười một giờ…
Nhìn thấy sắp đến mười hai giờ đếm rồi mà Sở Trình Thiên vẫn chưa về nhà, hơn nữa ngay cả điện thoại cũng không gọi về.
Cuối cùng Tô Tuệ Anh cũng không nhịn được nữa, cắn môi bấm số điện thoại của Sở Trình Thiên.
“Alo!”
Rất lâu sau đó, đầu dây bên kia với vang lên giọng nói của Sở Trình Thiên, mang theo âm thanh khàn đặc.
“Trình Thiên… bao giờ anh về nhà?”
Giọng nói của Tô Tuệ Anh có chút run rẩy.
Đầu dây bên kia lại im lặng, một lúc lâu sau, Sở Trình Thiên mới lên tiếng: “Cha mẹ anh ở lại chỗ anh một đêm, anh không về đâu.
”
Tô Tuệ Anh vừa nghe xong, trong lòng nặng trĩu, vành mắt ngân ngấn lệ: “Trình Thiên, có phải anh đang giận em không, anh về nghe em giải thích có được không, em cùng với Hoắc Anh Tú anh ta…”
“Ngày mai anh trở về rồi nói tiếp!”
Đầu dây bên kia Sở Trình Thiên lại lên tiếng cắt đứt lời nói của Tô Tuệ Anh, trong giọng nói lộ rõ ngữ điệu nặng nề: “Khuya lắm rồi, đi ngủ đi! Ngày mai em còn phải đi làm nữa đấy.
”
Nói xong, liền cúp điện thoại trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...