Có đôi khi rất nhiều việc không có tiến triển cũng là bởi vì thiếu mở đầu, mà có căn cứ Hạnh Phúc đi đầu, rất nhanh có lục tục mấy người phụ trách căn cứ nhỏ không chống đỡ được nữa mà giao quyền.
Sau khi căn cứ Thế Kỷ tiếp nhận thì người phụ trách vẫn quản lý một phương, chỉ là những chuyện quan trọng hệ trọng phải nghe từ bên trên hiệu lệnh mà thôi.
Chính sách này khiến lãnh đạo của rất nhiều căn cứ cân bằng trong lòng rất nhiều.
Giao quyền cũng giao sảng khoái hơn.
Dù sao trước tận thế không phải bọn họ đều do một quốc gia đứng đầu à, rốt cuộc cũng là thừa dịp loạn thế làm đến lãnh đạo, hiện tại không phải lãnh đạo lớn nhất, tuy trong lòng cảm giác chênh lệch vẫn khá lớn, nhưng cũng không khó chấp nhận đến thế.
Huống chi căn cứ Thế Kỷ cũng không làm đến quá mức, dưới tay bọn họ vẫn có quyền lực không nhỏ, nếu về cổ đại cũng là cấp Vương gia.
Tuy rằng còn có mấy căn cứ chết chống, nhưng tuyệt đối không chống được bao lâu.
Quả nhiên…
Không quá nửa năm những căn cứ đó đã không chống nổi nữa, mà chờ đến lúc căn cứ Hạnh Phúc tiếp nhận thì nơi đó đã gần như không có bóng người.
Những người đó đương nhiên có chết già chết bệnh, nhưng càng nhiều là di dân đi những căn cứ khác.
Cho dù người nắm quyền muôn vàn cản trở, vì sinh tồn, vì con trẻ, những người này dù phá đầu cũng muốn rời khỏi.
Cố Chiêu thành người có quyền lực lớn nhất trong nước.
Lâm Kính và Tưởng Huy là trợ thủ đắc lực của anh, phân công rõ ràng phụ trách rất nhiều thủ tục, mà Diệp Bạch thì phụ trách nằm ở trên giường phơi nắng, ngẫu nhiên đứng lên ăn chút cá khô nhỏ.
Đầu bếp gặp được trên đường lúc trước thành đầu bếp chuyên dụng của bọn họ, nấu cơm cho mấy người này ăn, khiến một đám đầu bếp đều rất hâm mộ.
Đối phương vô cùng hiểu biết khẩu vị của Diệp Bạch, mỗi lần nấu ăn đều khiến Diệp đại meo vô cùng yêu thích.
Trong lúc đó còn xảy ra rất nhiều việc.
Ví dụ Cốc Hoa đã chết, bị tra tấn như thế còn có thể chống lâu đến vậy đã xem như không tồi, Diệp Bạch đã từng hỏi có cần cứu không, Lâm Kính lắc đầu.
Tra tấn thêm nữa lại có ích lợi gì, bi kịch đời trước đã tạo thành, mà Lộ Đồng cũng sẽ không trở về, lưu người lại nói là tra tấn Cốc Hoa, chẳng bằng nói là đang tra tấn chính anh ta.
Dù sao… nếu bàn về đầu sỏ gây nên, người đó chính là Lâm Kính.
Không có Cốc Hoa, anh ta có thể dùng toàn bộ tâm tư để làm việc, Tưởng Huy mấy lần tìm đến Cố Chiêu oán hận người này thật sự rất có thể làm, cũng quá không muốn sống.
“Hai người tốt xấu quản lý anh ta đi, còn như vậy sớm hay muộn sẽ chết vì vất vả.” Anh ta chết không sao cả, vấn đề là thân phận địa vị bọn họ hiện tại ngang nhau, cũng không thể khiến đối phương vội thành như vậy còn mình thì nhàn rỗi!
Cùng bận theo kết quả chính là, vợ không tìm được, con trai cũng không có bóng luôn.
Cố Chiêu vỗ vai bạn tốt.
“Có người chịu làm là chuyện tốt, ông cần gì phải như thế.” Anh khuyên giải, “Vốn công tác mười phần thì mỗi người năm phần, hiện tại một mình anh ta chịu gánh tám phần, vậy không phải ông chỉ còn hai phần à, nhưng dựa theo tình huống bình thường làm năm phần cũng không tồi, như vậy thì càng có hiệu suất hơn, thật không biết ông đang ở đây lo cái gì.”
Diệp Bạch cũng nói: “Chẳng lẽ mỗi ngày anh ta đều nhàn hạ thì anh sẽ vui vẻ à?”
Tưởng Huy: “…”
Mẹ nó rõ ràng là anh ta mù lo lắng, hai người này là một đám, mà giao tình của Cố Chiêu và anh ta đã định ra từ lúc mặc quần nối khố.
Năm đó đều có thể yên tâm lưu lại nhiều thuộc hạ như vậy cho anh ta, sao hiện tại sẽ để ý anh ta làm việc kém Lâm Kính chứ, việc mà người thường lo lắng thủ trưởng cảm thấy đồng nghiệp rất có thể làm rồi không cần anh ta hoàn toàn không tồn tại.
Lúc trước rối rắm, cũng là bởi vì…
Nghe nói Lâm Kính là người của Diệp Bạch, anh ta không thể kéo chân sau cho Cố Chiêu.
Bây giờ nhìn lại rõ ràng cho thấy có chuyện, cho nên anh ta không cần phải so với kẻ điên Lâm Kính đó, vẫn nên dành thời giờ tìm vợ sinh con quan trọng hơn.
Lần trước nhìn thấy cô gái ấy có vẻ không tồi, chỉ là dễ thẹn thùng chút, xem ra anh ta phải chủ động nhiều hơn mới có thể lừa cưới người ta về nhà được.
Tóm lại hết thảy đều đang phát triển đến phương hướng tốt.
Nhưng trên tinh cầu không có khả năng chỉ có một quốc gia, quốc gia khác rất nhanh gặp tình huống đời trước giống lời kể của Lâm Kính, sôi nổi tìm kiếm phương pháp giải quyết từ chung quanh.
Mà sự khác biệt của nước Z rất nhanh bị người chú ý tới, sau khi truyền ra tất nhiên là có rất nhiều quốc gia đều phái người đến can thiệp, mục đích đương nhiên là vì đạn linh khí.
Các vị quan lớn tụ họp lại với nhau.
Có người nhịn không được đề nghị, “Tựa như lúc trước thu phục những căn cứ khác, chỉ cần chịu quy thuận thì cho dùng.” Người nọ thậm chí đã nghĩ đến cục diện nước Z thống nhất thiên hạ.
Nhưng rất nhanh ý nghĩ của anh ta đã bị những người khác bác bỏ, còn dùng một bộ anh ngốc anh nhị nhìn anh ta hồi lâu.
“Lúc trước thuận lợi là bởi vì vốn là một quốc gia, trong lòng mọi người không có cảm xúc mâu thuẫn nhiều như vậy.”
Còn nếu thay đổi thành hiện tại…
Hơn nữa dường như có rất nhiều quốc gia có vẻ xem thường nước Z bọn họ, muốn làm cho bọn họ cúi đầu xưng thần nói dễ hơn làm, sau này cần phái ai đi quản.
Một hai người có dị tâm còn có thể áp chế, mười hay một trăm cũng được, nhưng nếu cả một đất nước đều có lòng tạo phản, anh có phái thần tiên đi cũng không có biện pháp.
Đến lúc đó mới vừa giải quyết vấn đề hoàn cảnh, đối phương sẽ trực tiếp làm phản.
Rõ ràng không thể làm như thế.
“Vậy thì không cho.” Một người trong đó nhịn không được nói, “Tóm lại tôi nuốt không trôi cơn tức này, cuộc chiến mấy chục năm trước đã chết bao nhiêu người.”
“Nhưng mà, mấy quốc gia này không thể không cho.”
Cố Chiêu ngồi ở trên ghế lãnh đạo, nghe đám người kia lần đầu dựa vào việc cảm thấy không thích thì phản đối mà tranh cãi.
Việc này vốn có không khí cực không phù hợp hội nghị bọn họ, nhưng anh vẫn không muốn ngăn cản.
Chỉ là lúc mọi người cãi nhau một thời gian mới mở miệng, “Ồn đủ chưa, biện pháp giải quyết đâu?”
Mọi người: “…”
Cho không cam lòng, không cho rõ ràng không có khả năng, dù sao không có khả năng trên thế gian chỉ tồn tại một quốc gia bọn họ.
Tuy rằng giữa các nước có ma xát với nhau, còn từng phát sinh chiến tranh chết rất nhiều người, nhưng rốt cuộc cũng không phải tất cả mọi người đều đáng giận.
Cũng như trong cùng một thôn trang có người tốt có người xấu, anh cũng không thể nói quốc gia đó từng làm rất nhiều việc sai, thì toàn bộ người ở đó đều đáng chết.
Cùng là nhân loại, bọn họ không nhẫn tâm vậy được.
Diệp Bạch buông chén trà trên tay xuống, quét mọi người một ngày, hiếm thấy mà mở miệng, “Bán đi, định giá đắt một chút, nhưng cũng không thể quá đắt làm cho người ta không tiếp thụ được.” Dừng một chút, hắn bổ sung, “Tin tưởng mọi người sẽ cho ra giá cả hợp lý, tóm lại muốn cho những quốc gia đó nghỉ ngơi điều dưỡng mấy trăm năm, mới có thể có hứng khởi gây chiến loạn.”
Tới khi đó…
Tân quốc từ căn cứ Thế Kỷ đổi thành Tân Thế Kỷ, bất luận là khoa học kỹ thuật hay là thực lực đã hoàn toàn có thể ném đám người đó mấy cái ngã tư, căn bản không sợ đối phương có tâm tư không tốt.
Hai mắt mọi người đều tỏa sáng.
Bộ trưởng bộ tài vụ đã bắt đầu tính toán hiện trường, Diệp Bạch lười biếng dựa vào lưng ghế không nói, nhưng căn bản không ai dám bỏ qua người nửa trong suốt như hắn.
Vị này từ trước đến nay rất ít tham gia hội nghị, dù đến cũng nằm ngủ ở bên cửa sổ phơi nắng, nhưng ngẫu nhiên nói một câu chính là lời vàng ngọc.
Ví dụ ngày hôm nay.
Có một phương hướng, lực hành động của mọi người đương nhiên không kém.
Rất nhanh số lượng cụ thể đã được tính toán xong, những quốc gia đó đau lòng nhưng cũng không thể không lấy ra.
Dù sao lãnh đạo một quốc gia có tầm nhìn lâu dài khẳng định không ít, bởi vậy có thể dễ dàng nhìn ra giá trị của mấy thứ này.
Quan trọng nhất là nếu không mua, bọn họ tổn thất tuyệt đối không chỉ là những tiền tài đó, thậm chí có thể không còn sinh sản.
Tân quốc Tân Thế Kỷ cũng được tuyệt bút tài chính vật tư.
Lâm Kính phụ trách xử lý chuyện này.
Anh ta là sinh ra lớn lên ở địa phương, có tình cảm nồng hậu đối với nước Z, lúc nói chuyện hợp đồng thuận tay thu hồi rất nhiều đồ cổ tranh chữ mà thời chiến lưu lạc nước khác.
Hơn nữa trừ lương thực ra, cần nhiều là vật phẩm hoàng kim đồ ngọc, về phần tiền tài, trước khi quy tắc mới hoàn toàn tạo dựng tiền tệ liên thông, anh ta chắc chắn sẽ không thu.
Còn về sau này…
“Một lần đưa ra nhiều lương thực như vậy, cho dù có thể tiếp tục trồng, nhưng trong số những quốc gia này có rất nhiều đều không phải là nước nông nghiệp, chắc chắn sẽ gặp phải vấn đề cạn lương thực rất nhanh.” Diệp Bạch híp mắt, “Đến lúc đó lại bán những này trở về, đương nhiên, lựa những thứ ngon để lại chính chúng ta ăn, bên này có gạo cũ chẳng hạn cũng lưu trữ cho bọn họ.”
Lâm Kính: “…”
Nếu bàn về không biết xấu hổ, ai có thể so được với vị này, ai có thể!
Một đời rất nhanh đã trôi qua, hai người Diệp Bạch và Cố Chiêu tất nhiên là hạnh phúc mỹ mãn, Lâm Kính lại thường xuyên bị bọn họ kích thích.
Cháu trai Tưởng Huy đều sắp đi nhà trẻ, vị này lại vẫn độc thân, chỉ là ngẫu nhiên sẽ ngồi một mình ở trong bụi hoa ngẩn người, Diệp Bạch biết anh ta là đang nhớ Lộ Đồng, bởi vì đối phương thích hoa nhất.
Bởi vì mình chính là hoa, Lộ Đồng thích nhất chui vào trong bụi hoa.
Mà gần đây…
Trong tay đối phương lại nhiều quyển sách, Diệp Bạch có thị lực cực tốt, nhìn thấy trên một số trang viết: ‘Hoa bỉ ngạn, nở một ngàn năm, rụng một ngàn năm, hoa lá vĩnh viễn không gặp nhau.
Tình không vì nhân quả, duyên nhất định sinh tử.’
Hoa nở không có lá, lá sống không có hoa.
Tưởng niệm cùng luyến tiếc nhưng không được gặp lại.
Vẫn luôn duy trì như vậy cả một tuần, anh ta mới từ trong tâm tình tuyệt vọng quay trở lại, tìm đến Cố Chiêu hỏi ra vấn đề mà cho tới nay vẫn luôn khiến mình bối rối, “Tôi thật sự kém cỏi đến vậy à, lại nói đến vì sao lúc ấy anh không sợ hãi chút nào, cũng không nghi ngờ, không hoảng loạn.” Phản ứng trấn định như vậy, khiến cho anh ta cảm giác cả người mình đều là sai.
Cố Chiêu nhìn anh ta hồi lâu, mới kể một câu chuyện, ước chừng nói về mấy đời của bọn họ.
Cuối cùng…
“Chẳng qua là từ mèo biến thành người, tóm lại vẫn là người mình thích không thay đổi, tướng mạo không thay đổi, giọng nói không thay đổi, quan trọng là… tính cách cùng tâm đều không thay đổi.” Dừng một chút, anh bổ sung, “Kỳ thật rối rắm nhất là có một đời, lúc ban đầu tôi cho rằng mình thích cậu ấy là bởi vì thôi miên.”
Lâm Kính khẽ dừng, hỏi: “Vậy anh lúc ấy…”
“Vì sao lúc ấy vẫn cưng chiều cậu ấy, che chở cậu ấy như vậy?” Cố Chiêu bật cười, “Suy cho cùng khi đó thật sự thích, hơn nữa cho dù là bởi vì thôi miên thì thế nào, dù sao cũng không nhìn được cậu ấy chịu khổ hay xảy ra việc được.
Hơn nữa tôi rất xác định, cậu ấy đối với tôi tuyệt đối không có ác ý gì, như vậy vì sao không thuận theo bản tâm đối tốt với cậu ấy một chút.”
Lâm Kính như có suy nghĩ.
Cố Chiêu đã lâm vào trong hồi ức dài lâu, trong lúc còn híp mắt giải thích:
“Kỳ thật trên lý trí, cách làm của tôi cũng không sai, dù sao lúc ấy tôi đối với cậu ấy không tốt, nói không chừng ngày sau sẽ hối hận, nhưng nếu đối tốt với cậu ấy… Cho dù có một ngày thôi miên được giải trừ, tỉnh táo lại cảm giác mình bị đùa giỡn, có phần không muốn thừa nhận chuyện này, cũng có thể một kiếm chém người.”
Lâm Kính hoàn toàn mềm ở trên ghế.
Đúng vậy, anh ta không hề suy nghĩ kỹ đến những vấn đề này, không thuận theo bản tâm, cho nên hiện giờ mới ở nơi này biết vậy chẳng làm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...