Diệp Bạch chỉ ngây người ở Tiên giới một ngày lại hạ phàm, động tác cực nhanh khiến một đám đại tiên bạn tiên hoàn toàn không kịp phản ứng.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này hắn lại càng thuận lợi, thậm chí ngay cả ‘Lưu Ly châu’ dùng để hạ phàm cũng bị hắn tự mình mang xuống, trực tiếp làm cho nhóm đại tiên ở Thiên giới chấn kinh.
“Hắn hắn hắn… hắn là chơi nghiện hay là vì Cố Chiêu kia.”
Chúng tiên: “…”
Cuối cùng có người đề nghị, vẫn nên xem xem người đi nơi nào trước đã, lúc mở kính Tiên Phàm ra, Diệp Bạch đang lẳng lặng đứng ở trước một mộ bia, thần sắc lãnh đạm nhìn người phụ nữ trên tấm bia.
Người phụ nữ cười dịu dàng thân thiện, khiến người nào nhìn thấy cũng đều sinh lòng hảo cảm.
Ánh mắt hạ xuống, trên bia mộ dán một bức ảnh chụp không lớn, dung mạo thanh lệ tươi cười dịu dàng, giống hệt người phụ nữ trước mắt này.
Mà xuống chút nữa thì có thể nhìn thấy tên của người phụ nữ đó, bà tên Mục Uyển.
Mà người lập bia…
Người lập bia: Cố Chiêu.
Cố Chiêu.
Diệp Bạch khẽ động trong lòng, nháy mắt cảm thấy chẳng lẽ một đời này trước khi hắn đến hai người đã có giao tình gì?
Trên bục đá trước bia bày biện một bó hoa xanh tươi đẹp, có màu sắc diễm lệ, bên trên thậm chí còn có giọt nước chưa khô.
Diệp đại miêu nhíu mày, bởi vì ngôn ngữ loại hoa này tuy rằng kể ra thì khác nhau lại vô cùng tương tự nhau, nhưng dường như đều là mấy thứ hiểu nhau gần nhau gặp nhau linh tinh, nguyên chủ sao lại tặng cho một người phụ nữ đã chết loại hoa này?
Mục Uyển cười cười với hắn, “Lần này lại phải cám ơn cháu.”
Diệp Bạch trong lòng biết.
Đây là đối phương biết thiếu niên này có thể thấy quỷ, vì thế hắn cũng cười cười, nhẹ nhàng như gió xuân, làm cho người ta khoan khoái vui mừng.
Mục Uyển ngẩn người, sau đó nói: “Hôm nay cháu rất khác.”
Thay đổi người, tự nhiên là không có khả năng hoàn toàn giống hệt.
Diệp Bạch cười cười, không giải thích gì với đề tài này, nhưng cũng không rời đi.
Hắn bắt đầu tiếp thu trí nhớ của khối thân thể này, để tiện cáo biệt với người phụ nữ đã chết đây như bình thường.
Bất luận người nào có khả năng có quan hệ với Cố Chiêu, Diệp đại miêu đều không muốn qua loa coi thường, hắn sẽ dành cho người đó đầy đủ sự tôn trọng.
Người phụ nữ tên Mục Uyển trước mắt này là mẹ của Cố Chiêu.
Từ trong trí nhớ nguyên chủ đến xem, đối phương kỳ thật cũng không hề biết Cố Chiêu, chẳng qua là bởi vì thiên phú có thể thấy quỷ nên quen biết Mục Uyển.
Người phụ nữ tươi cười mềm mại giọng nói dịu dàng, khiến nguyên chủ sinh ra ở cô nhi viện cảm thấy ấm áp, bởi vậy mà thường xuyên tới đây thăm viếng.
Về phần cái gọi là hỗ trợ trong miệng đối phương, là mang một ít tin tức cùng với ảnh chụp gần đây của Cố Chiêu.
Diệp Bạch gần như là khẩn cấp lấy điện thoại di động ra.
Hắn biết mấy thứ đó đều tồn trữ ở bên trong, cho nên hắn muốn tận mắt nhìn xem, nhìn xem ‘người nuôi mèo’ của hắn.
Đúng vậy, từ trong trí nhớ của nguyên chủ, Diệp đại miêu đã xác định người này chính là Cố Chiêu của hắn.
Tính danh hình dáng giống nhau không nói, ngay cả sinh nhật vẫn là ngày của đời trước, tính cách cũng không kém nhiều.
Mục Uyển cười cười: “Có cái gì quên cho dì xem à?”
Diệp Bạch ngẩn ra.
Mỗi lần nguyên chủ đến đều mang tới cho Mục Uyển một ít ảnh chụp, có đôi khi là chụp từ trên báo chí, có đôi khi là thu từ trong TV ra, thậm chí còn có một số ảnh chụp góc độ ánh sáng đều không hề tốt.
Từ trong hồi ức Diệp đại miêu tự nhiên có thể hiểu, những thứ đó đều là nguyên chủ tìm cơ hội đi chụp.
Đáng tiếc đối phương và Cố Chiêu lại không cùng xuất hiện, cho nên những cơ hội này kỳ thật cũng không nhiều.
Gần đây nguyên chủ còn bị phiền toái quấn thân, tự nhiên không có cơ hội đi chụp ảnh.
Mà xác thực có một lần gặp mặt, lại là trong lúc ngẩng đầu nhìn thấy một bên mặt của đối phương, chỉ chớp mắt đã vào phòng.
Nguyên chủ tự nhiên không có khả năng kịp phản ứng, đương nhiên là không chụp được, nhưng… Diệp đại miêu cong môi, tiên lực biến hóa thêm một tấm hình ở trong điện thoại, đúng là lúc nguyên chủ đã thấy trong chớp mắt ấy.
Sau đó hắn đưa cho Mục Uyển xem.
Ánh mắt của người phụ nữ lập tức trở nên càng thêm mềm mại, đáy mắt đều không giấu được vẻ từ ái.
Diệp Bạch nhịn không được tim đập mạnh và loạn nhịp, nghĩ trước khi mình phi thăng có phải cũng có đại miêu che chở, đối phương có phải cũng sẽ nhớ nhung mình thế này hay không.
Chỉ nghĩ thôi, tâm tình hắn không khỏi vui mừng muốn cong môi, dường như thật sự ở chỗ sâu trong trí nhớ, có một đôi bàn tay ấm áp thường xuyên nắm lấy hắn ở trong lòng bàn tay.
Đúng vậy, nắm, nhưng tại sao là nắm, ai sẽ đi nắm một con mèo?
Ở chỗ này, người phụ nữ rốt cuộc lưu luyến dời ánh mắt khỏi màn hình, “Khổ cho cháu rồi.”
Con của mình chính mình rõ ràng, nhớ lần trước đến thăm bà đối phương còn oán hận đám phóng viên đáng ghét, đã biết thằng bé khẳng định không thích tiếp phỏng vấn.
Như vậy mấy tin tức gần đây, Diệp Bạch nhất định là dùng sức lực rất lớn, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể đi chụp trộm mấy tấm hình, rõ ràng tiếp cận đứa bé kia cũng không dễ dàng.
Diệp Bạch nheo mắt lại nở nụ cười.
Trước kia có lẽ rất khó khăn, nhưng sau này ảnh chụp như vậy nhất định còn có rất nhiều, hơn nữa càng mới, càng chính diện, càng sống động, càng chân thật.
Bởi vì, hắn nhất định ở cùng với Cố Chiêu lần nữa, bởi vì mấy thập niên trước người nọ từng nói muốn nuôi hắn.
Chẳng qua…
“Dì.” Hắn do dự mới mở miệng thử, “Cố Chiêu gần đây hình như rất thân cận với Đại tiểu thư tập đoàn Minh Viễn.”
“Vậy à?”
Mục Uyển không thèm để ý chút nào, “Nhất định lại là đám người bên ngoài loạn truyền, năm năm trước lúc Tiểu Chiêu đến thăm dì đã đề cập qua, nói luôn có người muốn nó làm con rể, nhưng kỳ thật nó căn bản không có hứng thú với phụ nữ.”
Diệp Bạch: “…”
Đây là ỷ vào việc mẹ đã mất rồi, không có khả năng bò từ trong phần mộ ra đánh anh cho nên phách lối xuất quỹ à!
Có điều nhìn vị mẫu thân trước mắt đây dường như cũng không có bộ dáng tức giận, vẫn cười đến dịu dàng, nhìn con trai nhà mình trong cứng nhắc lộ ra thần sắc vui mừng, “Lúc ấy nó nói sau này chỉ sợ sẽ không lấy vợ.” Dừng một chút, lại dùng ngữ khí tràn đầy kiêu ngạo khoe với Diệp Bạch, “Nó nói không thể không duyên cớ làm hại khuê nữ nhà người ta, cũng cho bên người mình một bộ xiềng xích.”
Diệp Bạch: “…”
Này! ! ! Chẳng lẽ vấn đề không nên là con của dì không thích phụ nữ, ảnh không thích phụ nữ à! ! !
Dường như nhìn ra hắn đang suy nghĩ gì, Mục Uyển cười rất thoải mái, “Thật ra thích đàn ông và phụ nữ cũng không có gì khác nhau, cháu còn chưa gặp được người mình thích, cho nên không hiểu đâu.”
Diệp Bạch làm sao có thể không hiểu.
Hắn trước kia có lẽ đích xác không hiểu những thứ này, nhưng có thời gian mấy thập niên của đời trước, người nuôi mèo tên Cố Chiêu đó đã sớm dạy hắn, hơn nữa cũng sẽ không quên.
Hắn lại làm sao có thể không hiểu.
Chẳng qua thấy nhiều cha mẹ bởi vì tính hướng đứa trẻ mà kháng cự không ngừng, cho nên nhất thời Diệp Bạch mới sợ Mục Uyển sẽ không tiếp thụ được.
Hiện tại nghe xong thật ra cũng không rối rắm nữa, trái lại trong lòng có loại cảm giác vốn nên như thế.
Người mẹ dịu dàng lương thiện, lại rộng rãi thông suốt thế này, nghĩ như vậy thật sự vô cùng bình thường.
Diệp Bạch đứng ở nơi ấy, cười đến mặt mày cong cong, Cố Chiêu đến thăm viếng mẹ ở cách đó không xa nhìn thấy khẽ giật mình.
Mà chờ anh phản ứng lại, Diệp Bạch đã rời khỏi từ một bên khác.
Anh đứng rất xa, nhìn thấy có người thì ngừng bước, bởi vậy căn bản không nghe thấy đối phương đang nói cái gì, chỉ cảm thấy nụ cười đó rất ấm áp.
Lúc này thấy đối phương rời đi, nên theo đường cũ đi đến trước mộ mẹ, bạn tốt quấn quít ở phía sau nhất định muốn đến thăm bác gái cũng nhìn chằm chằm vào phương hướng Diệp Bạch biến mất, mê mang nói: “Tại sao là cậu ta?”
Anh ta khó hiểu nhìn bóng lưng Diệp Bạch, lại thu hồi ánh mắt nhìn Cố Chiêu, cuối cùng nhịn không được hỏi, “Hai người quen nhau?”
Cố Chiêu lựa chọn bỏ qua một câu này của anh ta không trả lời, chỉ cảm thấy câu trước đó nghe rất quái dị, bởi vậy nhịn không được xoay người hỏi, “Cậu có biết cậu ấy?”
Khâu Tử Húc: “…”
Dừng mấy giây, anh ta mới dùng vẻ mặt bất đắc dĩ rối rắm nói, “Cậu chừng nào mới có thể xem tin tức giải trí, người này gần đây quả thực vô cùng ‘đỏ’, mua một tá báo giấy bảo đảm tờ nào cũng có đại danh của cậu ta.”
Diệp Bạch quả thật rất ‘đỏ’.
Đỏ đến mức biến thành màu đen, so với mực còn đen hơn, đen đến mức đi trên đường cái không chừng cũng bị quần ẩu không chụp bao tải, đánh cho một trận, hơn nữa động thủ cũng tuyệt đối không phải côn đồ.
Truy cứu nguyên nhân, cậu ta đánh cả ảnh đế, hơn nữa là không chút lưu tình một cước đạp bay.
Cơ hồ chưa đến nửa giờ chuyện này đã bị mọi người biết, các fans quả thực đều bùng nổ, tin tức cá nhân của Diệp Bạch gần như không hề được che giấu đã bị người ta thịt ra rồi.
Ngay sau đó không đề cập tới phóng viên, trong đám fans cuồng thậm chí có người chạy đến cửa chung cư chặn người, đến mức có mấy người còn nháo đến cửa nhà.
Di động vốn chụp xong cũng không biết ‘người hảo tâm’ nào nộp một lần tám trăm tám.
Không…
Hoặc là vừa vặn đồng thời có người đi nộp, chẳng qua con số này cũng thật may mắn, ngay sau đó là vô số điện thoại, bị buộc bất đắc dĩ đành phải tạm thời tắt máy.
“Tóm lại mấy ngày nay cuộc sống của cậu ta nhất định đặc biệt phấn khích.”
Khâu Tử Húc cuối cùng tổng kết: “Hiện tại tất cả mọi người đang kêu gào muốn tố cáo cái gì mà cố ý gây thương tổn, đáng tiếc bệnh viện không cho ra được chứng minh kiểm tra tổn thương, tra thế nào cũng tra không ra chỗ nào có tổn thương.” Dứt lời, anh ta cười nhạo một tiếng, “Tên nhóc đó gầy như vậy, một cước có thể đạp mạnh bao nhiêu, có thể tra ra tổn thương mới kỳ quái, cũng chỉ có tên Khương Phi đó có thể giả bộ, còn một bộ đau muốn chết nữa chứ.”
“Chẳng qua tòa án bên kia không có việc gì, fans bên này lại một chốc không yên ổn được.”
Khâu Tử Húc đề nghị nói, “Cũng không biết trong giải trí Tinh Huy ai nhìn trúng tên nhóc đó, lại để người ta chụp vào như vậy, nếu cậu quả thật có quen biết, vẫn nên giúp một tay đi, bằng không tên nhóc đó không phải bị bức hiếp chính là bị hủy.” Ít nhất giới giải trí khẳng định không đi nổi nữa, nhưng muốn đi tìm công việc khác, hiện tại lúc này phỏng chừng cũng không có ai dám dùng cậu ta.
Chờ thời gian qua lâu chuyện này cũng sẽ không còn ai cầm lấy không buông, nhưng người ta là cô nhi, trong khoảng thời gian này ăn uống phải giải quyết như thế nào?
Cố Chiêu híp mắt không nói gì.
Vừa rồi người nọ cười mặt mày rạng rỡ đến vậy, rõ ràng không hề nhìn ra bộ dáng tiền đồ thảm đạm, bị người khác chèn ép.
Thật sự là không thèm để ý, hay là không nguyện ý lộ ra biểu tình thương tâm khổ sở ở trước mặt mẹ.
Nhưng mà… anh cũng không quen biết đối phương như Khâu Tử Húc suy nghĩ, thậm chí lúc trước căn bản không biết đối phương.
Hơn nữa, tuổi Diệp Bạch cũng sắp theo kịp tuổi mất của mẹ rồi, hai người có giao tình từ đâu?
Nghĩ, ánh mắt rơi xuống trước mộ bia.
Nơi đó lẳng lặng nằm một bó hoa hồng xanh tươi đẹp, là màu xanh mê hoặc mà khi còn sống mẹ thích nhất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...