Từ bên ngoài nhìn vào chỉ là một tòa nhà cao tầng, hai tầng dưới là nhà hàng, từ tầng ba trở lên tầng mười mấy là khách sạn.
Trên tầng cao nhất cảu khách sạn, trong căn phòng rộng lớn nhất, một mảng tối tăm, rèm cửa nặng nề kéo lại, không mở đèn.
Trong phòng trống trải, ngoại trừ một cái giường lớn ra, không còn bất kì một món đồ nào. Thảm trải sàn cũng bị cuốn lại quăng ở sau cửa, để sàn nhàn bằng gỗ trơ trọi.
Trong bóng tối, có thể nghe ra tiếng nước chảy rào rào trong phòng tắm.
Cốc cốc cố.
Từ cửa vang lên tiếng gõ đều đặn lịch sự, sau đó có tiếng người dè dặt hỏi, “Đại ca… anh có ở đây không?”
Tiếng nước ngừng hẳn, cánh cửa kính mờ của phòng tắm bị kéo ra, một đôi chân màu đồng rắn chắc xuất hiện.
Sau đó, một giọng nam lạnh lùng vang lên giữa bóng đêm.
“Chuyện gì?”
Người bên ngoài đang nín thở lắng nghe, nghe thấy tiếng động bên trong, vội vàng đáp, “Chúng ta đã nhận được tin tức, ba khu Đông Nam Bắc đã dấy lên tranh chấp, các thế lực đã thủy hoa bất dung, mấy ngày nữa sẽ bắt đầu thôn tính lẫn nhau.”
“A?”
Trong bóng tối, thanh âm của nam nhân trầm thấp có chút đáng sợ, cuối cùng mang theo một điểm trập trùng, khiến người ta không biết hắn đang cười hay đang hỏi.
Người bên ngoài lại yên lặng đợi một hồi lâu mà không nghe ra bất cứ thanh âm nào nữa, yết hầu giật giật, có chút khẩn trương mà vuốt mồ hôi lạnh trên trán, không biết lúc này nên lên tiếng, hay là cứ đứng ngốc ngoài này.
Đang lúc còn lo nghĩ, cửa trước mặt đột nhiên bị mở ra.
Trong phòng vẫn cứ là một mảnh đen kịt, ánh đèn trên hàng lang phát ra tia sáng yếu ớt, vẽ lên một hình bán nguyệt dưới chân nam nhân, như thể làm sao cũng không thể tiến vào thêm được nữa. Nam nhân đứng đấy dáng người cao lớn, đã mặc vào quần áo rất bình thường: quần jean, áo sơ mi trắng không gài nút, để lộ da thịt màu đồng cùng cơ bắp rắn chắc, không có một miếng mỡ thừa, đường cong tuyệt hảo, có một cỗ gợi cảm dụ hoặc.
Nam nhân cúi đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy đứng ngoài cửa là một nam sinh nhỏ nhắc, mặc đồng phục khách sạn, đại khái là nhân viên phục vụ, bèn ôm cánh tay đứng dựa vào cạnh cửa.
Nam sinh trước cửa cúi đầu, trong tầm mắt chỉ có đôi chân trần giẫm trên sàn nhà của nam nhân kia, cậu không dám ngẩng đầu, có chút khẩn trương nắm chặt tay.
Nam nhân dò xét đủ rồi, mới chậm rãi hỏi, “Là người của Ngư Vĩ?”
Nam sinh vội vàng gật đầu, cung kính nói, “Tôi là người của Ngư Vĩ, tên Đồng.”
“Đồng…” Nam nhân chậm rãi nhắc lại, sau đó duỗi một tay ra, nắm lấy cằm nam sinh, ra lệnh, “Ngẩng đầu lên nhìn tôi!”
Đồng bị nam nhân nắm chặt hàm dưới, có chút run rẩy mà ngẩng đầu lên. Đập vào mắt chính là một khuôn mặt điểm trai, đường nét cứng rắc, khắc họa bá đạo pách lôi. Hàng mi phảng phất như mang theo lãnh ý vô tình, khóe miêng hơi nhếch, mang theo một nét cười tự do không trói buộc, nhưng nét cười lại không hiện trong ánh mắt, mà đôi mắt kia đen sâu không thấy đáy. Bị nam nhân nhìn chằm chằm, Đồng đã cãm thấy lưng rét run, phảng phất như rơi vào vực sâu nào đó.
Thấy nam sinh ngốc ngốc mà nhìn mình, nam nhân nới lỏng ngón tay, nhướn lên một bên mày, “Đẹp không?”
Đồng gật đầu, trong nháy mắt đã lấy lại tinh thần, liền lập tức lắc đầu, sau đó thấy lắc đầu cũng không đúng, cảm thấy mình làm hư chuyện gì rồi, mồ hôi lạnh liền đổ xuống.
“Không cần khẩn trương như vậy.” Nam nhân tựa hồ cảm thấy đứa nhóc này thú vị, xoay người bước vào phòng, “Vào đây.”
“… Dạ!”
Đồng nhéo nhéo mu bàn tay mình, để cho bản thân đừng sợ nữa, sau đó thận trọng theo nam nhân tiến vào phòng.
Cửa phòng đóng lại sau lưng, trong phòng lạp tức rơi vào một vùng tăm tối, an tĩnh, có thể nghe thấy tiếng tim đập kịch liệt, cùng hô hấp trầm ổn của nam nhân cách đó không xa.
Nam nhân hình như ngồi xuống giường, vì Đồng nghe được tiếng ván giường kẽo kẹt một tiếng rất nhỏ, sau đó có giọng nam nhân truyền đến.
“Cậu nói ba khu đánh nhau à? Nói rõ hơn xem.”
“Dạ!”
Đồng vội vàng đứng thẳng, mặc dù không biết đối phương có đang nhìn thấy mình hay không, cận thận nói, “Nghe nói thổ địa bốn khu Đông Tây Nam Bắc đều đột nhiên mất tích, khu vực bọn họ cai quản hoàn toàn đại loạn. Thập Nguyệt khu Bắc đã mất đại đương gia cùng nhị đương gia, đang xảy ra nội chiến tranh quyền thống trị. Người thống trị Đại Minh khu Nam là Sophie thì mất trí nhớ, chĩ nhớ là mình bị khu Bắc đả thương, cho nên hai bên trực tiếp khiêu chiến. Lão đại khu Đông là K vốn không có liên quan, nhưng Sophie cùng hắn tranh đoạt tình nhân, chọc giận K, cho nên cả ba lao vào đánh nhau rồi.”
“Ha ha!” Nam nhân ngồi trên giường, đột nhiên cười to, “Xem ra vấn đề giữa bọn chúng đủ rắc rối rồi, không cần tôi ở giữa thò thêm vào một chân nữa.”
Đồng thận trong híp mắt để nhìn rõ hơn trong bóng tối. Mấy tháng trước, lão đại ngư vị của bọn họ đột nhiên mất tích, sau đó nam nhân này xuất hiện, trên tay giữ đồ vật chưa từng rời khỏi người lão đại, bảo rằng mình là người đến tiếp quản khu Tây. Mặc dù ban đầu có nhiều người không phục, nhưng chỉ cần là người không phục, đều bị nam nhân này giết chết.
Hắn dùng biện pháp gây sợ hãi tuyệt đối để lập lại trật tự khu Tây, bây giờ không có ai can đảm đứng lên chống lại hắn. Bọn họ chỉ biết là nam nhân này hình như đang tìm kiếm thứ gì đó, toàn bộ người trong Ngư Vĩ cũng đang bận bịu tìm kiếm giúp. Những chuyện khác, bọn họ cũng chẳng biết, chi biết là nam nhân này cực kì đáng sợ.
Tựa hồ biết Đồng đang nghĩ gì, nam nhân có chút hứng thú chống tay lên đầu gối, nhìn cậu, “Cậu sợ tôi?”
Đồng theo bản năng lắc đầu một cái, có chút khó khăn mở miệng, “Không có… Không có…”
“A!” nam nhân cười một tiếng, “Cậu đang run như thế, còn nói không có?”
Đồng sững sờ, nam nhân này trong hoàn cảnh tối đen như vậy cũng có thể nhìn thấy rõ ràng sao. Lập tức có chút sợ hãi muốn lùi về sau, nhưng vẫn khống chế được mình, đứng yên tại chỗ không hề động đậy.
Cậu không muốn chọc giận nam nhân này, chọc giận hắn đối với cậu không có chỗ nào tốt. Nam nhân này có thể mang theo vẻ mặt tươi cười mà giết người. Cậu đã từng chứng kiến, hắn đã như thế nào dùng tay móc tim đồng loại cậu ra, mà lông mày không hề nhíu một lần, khóe miệng từ đầu đến cuối đều nhoẻn lên vẽ ra một nụ cười, chỉ có hai mắt là tràn ngập khí tức băng lãnh.
Khí tức kia phảng phất như không để kẻ nào vào mắt, chấn nhiếp hết thảy, cũng bao quát hết thảy.
Cảm nhận được cậu trai nhỏ càng lúc càng run rẩy, nam nhân từ trên giường bước xuống, mấy bước đã đến trước mặt Đồng, cúi người nhìn cậu.
Trong bóng tối, đôi mắt của Đồng vì không nhìn thấy rõ nên có chút mờ mịt, không rõ tiêu cự, chỉ là cảm nhận được nam nhân đến gần, theo bản năng rụt cổ lại. Nam nhân kéo cổ tay cậu, cổ tay tinh tế, làn da trơn nhẫn như tơ lụa. Lại nhìn đến ngũ quan đồng, miệng nhỏ mũi nhỏ, thứ nào cũng nho nhỏ. Mái tóc mềm mại cắt ngắn hơi rối, tóc mái cắt ngang trán, che đến lông mày. Bàn tay cậu nhỏ trong tay hắn run rẩy, ướt mồ hôi lạnh.
Nam nhân câu môi cười một tiếng, đột nhiên cảm thấy hứng thú, liếm liếm khóe miệng, xích lại gần đồng, chôn ở cổ cậu hít sâu một hơi.
Hương vị tươi mát, giống như bãi cỏ non sau cơn mưa.
“Đại… đại ca…”
Đồng bị động tác của nam nhân làm chi kinh sợ, không tự chủ được hơi nghiêng đầu, muốn tránh đi. Mắt nam nhân hơi híp lại, sau đó cúi đầu cắn một cái trên cổ Đồng.
Một dòng điện tê dại tập kích toàn thân Đồng, sau đó là đau đớn. Đồng nhẫn nhịn không kêu ra tiếng. Nam nhân thối lui, chỉ thấy trên chiếc cổ trắng nõn còn lưu lại một dấu răng, chỗ bị cắn hơi phiếm hồng.
Hắn le lưỡi liếm liếm, có chút ác ý mà dùng một tay ôm lấy Đồng, cách lớp áo trước ngực ma sát lồng ngực cậu.
Đồng sợ hãi, muốn thối lui, lại bị nam nhân giam giữ trong ngực không có cách nào động đậy, chỉ có thể không ngừng lắc đầu.
“A” Nam nhân đột nhiên cười nhẹ, thanh âm trầm thấp, “Tôi hoài nghi là cậu đang cố ý.”
Đồng sững sờ, còn chưa lấy lại tinh thần, đã bị nam nhân đột nhiên ôm lấy, ném lên giường lớn.
“Đại ca!” Đồng giãy dụa liên tục, trước ngực đột nhiên mát lạnh, tiếng chói tai của vải vóc bị xé rách truyền đến tai, toàn thân Đồng liền trở nên cứng ngắc.
“Cậu nhìn cũng không tệ lắm, là cống phẩm bọn chúng tặng tôi sao?”
“Cái gì… cái gì cống phẩm?” Đồng cảm thấy huyết dịch toàn thân đều ngừng chảy, đột nhiên nhớ lại lúc chuẩn bị lên đây, mọi người đều dùng ánh mắt thương cảm mà nhìn cậu.
Chuyện này… đã xảy ra chuyện gì…
Không phải những người báo tin cho nam nhân này trước đây có việc không đến được mới đổi thành cậu sao? Chẳng lẽ không phải như thế?
Nam nhân nhìn thấy vẻ mặt chấn kinh của Đồng, đột nhiên cười lên, “Cậu thật đúng là cái gì cũng không biết.”
Nói xong, lại liếm liếm khóe miệng, “Hương vị của mấy tên kia, không ngon như cậu.”
Sau câu nói thâm ý đó, bầu không khí đột nhiên trở nên quỷ dị.
Đồng hậu tri hậu giác cảm thấy, trong phòng này tựa hồ tràn ngập mùi máu tươi…
Trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh đồng loại bị nam nhân này gặm nuốt, một trận buồn nôn đột nhiên trào ra trong dạ dày như dời sông lấp biển. Đồng cả kinh chống đỡ trên ngực nam nhân, cả người không thể khống chế được mà run rẩy liên tục.
“Đại ca… anh… anh… van cầu anh…”
Nam nhân tựa hồ đang hưởng thụ tư vị được cầu khẩn, trong con ngươi sâu hoắm hiện lên một tia khoái chá, ánh mắt nhìn Đồng lại rực rỡ thêm mấy phần.
“Cậu không cần cầu tôi.” Nam nhân tựa hồ đang suy nghĩ cái gì, “Tôi rất hứng thú với cậu, nếu cậu chịu phối hợp, biết đâu tôi sẽ cân nhắc, lưu lại một con đường sống cho cậu.”
Đồng sững sờ, vừa định gật đầu, nam nhân đã cúi người xuống, đầu lưỡi trơn nhẫn bắt đầu liếm láp khắp thân thể, hệt như đang thưởng thức một món ăn ngon. Cơ thể Đồng run lên, nam nhân thuận thế lần mò tay xuống, xoa lên khu vực mẫn cảm.
“A!”
Cả cơ thể Đồng cơ hồ muốn co thắt lại, nhưng bị nam nhân cứng rắn giữ chặt. Cậu không biết nam nhân muốn làm gì, nhưng nếu có thể còn một con đường sống…
Hơi nước dâng đầy trong mắt, Đồng cắn cánh môi, dứt khoát nhắm mắt lại, tiếp nhận hết thảy.
Bộ dáng ẩn nhẫn của Đồng bị nam nhân thu vào trong mắt. Ánh mắt nam nhân tối ngầm, tựa hồ đang nghiên cứu tìm tòi cái gì, tay lại không hề nhàn rỗi mà trêu chọc những nơi có thể gây nên khoái cảm khó chịu đựng nổi trên người Đồng.
Trong bóng tối, rất nhanh liền truyền đến tiếng hơi thở nặng nề, ván giường chấn độn. Giữa bầu không khí mập mờ, thỉnh thoảng lại vang lên thanh âm yêu kiều không có cách nào nhẫn nại, kèm theo vài tiếng nghẹn ngào, nương theo hô hấp nóng rực của nam nhân.
“Cậu có biết tôi là ai không?”
Không lâu sau đó, nam nhân ngồi dậy, có chút u ám nhìn Đồng, hỏi.
Đồng mệt đến độ một đầu ngón tay cũng không thể nhấc lên, nghe thấy nam nhân hỏi, đành cố sức trả lời, “… mọi người nói… anh là một người rất ghê gớm…”
“A” Nam nhân cười lên, “Tôi gọi là Bạt, đương nhiên, thật thật nhiều năm trước, tôi bị gọi là hạn thần.”
“Hạn thần…” Đồng nháy mắt mấy cái, “Là… Thần tiên?”
“Là bán thần tiên.” Nam nhân nói, “Có điều sau đó đến tiên cũng chẳng còn, hậu thế cũng có người gọi tôi là quỷ.”
“Quỷ?” Đồng có chút kinh hãi, không tự chủ được nắm chặt mền.
“Tôi là bách quỷ chi vương.” Nam nhân tựa người vào đầu giường, ánh mắt nhìn sâu trong bóng tối, “Thiên hạ yêu ma, đều nghe theo lệnh tôi.”
Đồng hít vào một hơi, thế mới biết vì sao người này lại lợi hại như thế.
“Có điều mọi chuyện là quá khứ rồi.” Nam nhân quay đầu, nhìn ánh mắt sợ hãi của Đồng, câu khóe miệng, “Hiện tại đã không còn nữa.”
Dừng một chút, nam nhân hỏi, “Đồ vật, đã tìm được chưa?”
“Chưa có.” Đồng lắc đầu, nghĩ nghĩ, lại lấy dũng khí hỏi, “Đại ca… anh… rốt cuộc đang tìm thứ gì?”
Tất cả mọi người đều chẳng biết mình phải tìm cái gì, bởi nam nhân chỉ nói được vật kia rất đặc biệt, còn nó có bộ dáng gì, lại chẳng nói thêm.
“…”
Bạt không nói gì, trầm mặc một hồi, mới đột nhiên nói, “Tôi đói.”
“… Hả?”
Đồng sững sờ mấy giây mới kịp phản ứng, vội vàng từ trên giường đứng dậy, trên da thịt trắng nõn đầy vết tích mập mờ, “Tôi… tôi đi tìm giúp anh…”
“Không cần.” Nam nhân liếc cậu một cái, đột nhiên xoay người đặt Đồng dưới thân, “Ăn cậu là no rồi.”
Đồng sững sờ, hoảng lên, “Đại ca… anh đã nói… sẽ không ăn tôi…”
“Chậc!” Bạt khởi động khớp cổ, “Tôi đã nói không ăn cậu, thì sẽ không ăn cậu. Có điều, bây giờ tôi nói “ăn”, là “ăn” theo nghĩa khác…”
Mặt Đồng lập tức ửng đỏ, cậu không rõ, vì sao… rõ ràng đều là nam nhân, lại muốn làm chuyện này. Bất quá có một điều không sai, chính bởi vì là nam nhân, cho nên… cho nên không cần phải chịu trách nhiệm.
Là vì nguyên nhân này sao?
Đồng cảm nhận được nam nhân hôn lên môi mình. Trước đó bọn họ chưa từng chạm môi, lúc này nam nhân đột nhiên hôn xuống, mang theo một chút lãnh ý, không hề ấm áp cũng không mang lại cảm giác ngọt ngào như trên phim ảnh. Cánh môi giằng co, dung nhập hô hấp, Đồng phát hiện ra mình không thể nào chăm chú hưởng thụ, vì trong lòng giờ đây chỉ toàn nghi hoặc…
…
Tây khu, trên đường lớn.
Một đám mèo đang thảnh thơi bước, giống như là đang tản bộ. Con nít đi qua đều nhịn không được chạy lại trêu chọc bọn chúng, cảm thấy mấy con mèo hình dạng khác nhau này dị thường đáng yêu.
Tử Hữu một bên bắt lấy nhánh cỏ đuôi mèo trong tay mấy đứa con nít, một bên hỏi K, “Mọi chuyện xử lý tốt rồi?”
“Tốt rồi!” K liếm liếm vuốt, nhìn Tử Hữu chơi đến quên trời quên đất, lắc đầu, “Bây giờ có lẽ khu Tây đã nhận được tin tức ba khu đại loạn rồi.”
“Động tác của Alice thật nhanh.” Nauy ở một bên vẫy đuôi, khỉ thật, sau lưng có một đứa đang không ngừng quấy rối cái đuôi của hắn.
“Động tác của Sophie cũng không chậm.” Lam Sinh vừa nói, vừa ngoẹo đầu cắn một khối cá mực một đứa bé đút cho, “Nhanh như vậy đã đưa tin bay thẳng đến trước cửa Thập Nguyệt.”
“Cái kia là thuận tiện phát tiết thôi.” Tử Hữu trợn mắt, nghĩ một chút cũng đoán được Sophie đã sớm muốn chơi đùa một trận lớn.
“Hiên Viên với Ti Tề bên kia thì sao?” Nauy hỏi.
K lắc đầu, “Không nghe được động tĩnh gì, đại khái đang im lặng theo dõi tình hình rồi.”
Bây giờ bốn lão thổ thần đều không ở, thời điểm bọn họ rời sòng bạc, ba lão thổ thần Đông tây Bắc nước mắt nước mũi tèm lem, bắt bọn họ phải đi tìm ra được Nam lão thổ thần.
“Bây giờ chúng ta là gì đây?” Lam Sinh nhìn Tử Hữu, “Thâm nhập vào Ngư Vĩ?”
“Hơi khó.” Tử Hữu lắc đầu, “Ngư Vĩ bây giờ khẳng định đang rất mẫn cảm, nhất là lại có hạn thền bên trong. Đột nhiên xuất hiện mấy người xa lạ, làm sao không có khả năng bị hoài nghi.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” K nhíu mày, “Ngay cả dáng dấp hạn thần ra sao chúng ta cũng không biết.”
“Ừm…” Tử Hữu cũng buồn rầu, “Không bằng thả tin mình tìm thấy đồ vật kì lạ ra bên ngoài, dẫn dụ hắn đi ra đi!”
“Mạo hiểm quá không…” Tây Nguyên trầm giọng, “Chúng ta đâu có biết bây giờ hạn thần có bao nhiêu pháp lực trong người, vạn nhân tự mình tìm chết thì sao?”
Chúng mèo gật đầu, cảm thấy giọng nói Tây Nguyên có chút lạ, giống như đang ở phía trên đầu bọn họ, thế là đồng loạt ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một nhóc con áng chừng năm tuổi đang đổi Tây Nguyên lên đầu.
Tứ chi Tây Nguyên rũ xuống trên đầu nhóc con, bụng bẹp vào tóc, sắc mặt không thay đổi cùng chúng mèo thảo luận sự tình.
Chúng mèo lập tức hóa đá, lại thấy nhóc con kia còn không ngừng nhún nhẩy, xoay vòng, thế mà chân mày Tây Nguyên cũng không nhíu lại một cái, mỗi lần xoay mặt về hướng chúng mèo thì nói một câu.
Gương mặt có biến không đổi, thỉnh thoảng lại chìa cái mông về phía chúng mèo, một hồi mặt mộ hồi mông, trò chuyện cũng đứt quãng, không ít lời bị gió thổi bay vèo vèo.
Lam Sinh nhịn không được, cười gào lên, còn bấu bốn móng vào nền đất, bụng co thắt lại thì cười.
Tử Hữu cũng nhịn không nổi cười phá lên, Nauy thì tử tế hơn, chỉ tằng hắng một cái, K thì cười đến mắt híp lại.
Ngay lúc đám người đang nháo đếm vui vẻ, đột nhiên có một con chó lớn chạy đến. Đám nhóc thấy một con Husky to đùng xuất hiện, bội vàng buông mấy con mèo ra, đi đùa chó lớn.
Con chó lớn này chính là Husky ngày trước ở khu Bắc. Nó chạy đến trước mặt chúng mèo, nhả một sợi dây chuyền ra.
Đầu lưỡi thật dài không ngừng phun ra nuốt vào, thở hổn hển, “Đã tìm thấy chủ nhân của dây chuyền rồi.”
“Cái gì?” Lam Sinh rốt cuộc cùng ngừng cười, nhảy dựng lên, “Tìm được rồi?”
Tử Hữu cũng lấy làm lạ, theo suy đoán của cậu thì, dây chuyền này phải là manh mối giả chứ…
Husky gật gật đầu, “Chủ nhân của sợi dây chuyền này đang ở khu Tây.”
Nói xong, xoay người vẫy đuôi, “Đi theo tôi.”
Chúng mèo liếc mắt nhìn nhau, vội vàng đuổi theo. Đám trẻ chỉ thấy một con Husky lớn mang theo một đám mèo băng ngang đường lớn, hướng về phía xa chạy đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...