Các đọc giả thân mến, sau hành trình gần hai năm kéo a kéo, lết a lết, cuối cùng, tôi đã không phụ sự mong đợi biên tập hoàn thành truyện này *tung bông*
Thật là một quá trình đầy gian nan *chấm nước mắt*
Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!
Chỉ là biểu hiện của hắn cũng không làm cho Mao Thư Trần mềm lòng, tuy rằng hiện tại y đã rõ ràng tấm lòng của Hà Trung Toàn, nhưng điều này không cho thấy y có thể dễ dàng tha thứ hắn – cư nhiên dám lừa y, không nói hết chân tướng, chỉ với điểm này liền khó tránh khỏi tội. Con mèo đang nóng nảy, chỉ một mình ở cách mặt đất hơn hai mươi tầng, ghé vào bên cạnh cửa sổ nhìn xuyên qua cửa kính thủy tinh cùng với màn mưa nhạt nhòa, tâm tình tốt hơn một chút nhìn xuống dưới lầu.
….. Chẳng lẽ hắn nghĩ đưa mây mưa tới rồi diễn giống như phim Quỳnh Dao nói mấy câu tha thiết thì mình có thể buông tha cho hắn sao?
Hắc miêu to lớn lúc lắc cái đuổi, đẩy cửa sổ ra, móng vuốt ở trong mưa nhẹ nhàng vung lên, nhất thời ánh mặt trời tựa như lợi kiếm thoải mái cắt qua tầng mây dày đặc. Bất quá chỉ trong nháy mắt mưa đã tạnh, ánh mặt trời ấm áp chiếu sáng khắp nơi.
Trận đấu pháp thuật này không thể cảm nhận không thể nhìn thấy, hai pháp thuật làm mưa, tán mây tuy rằng chỉ là sơ cấp yêu thuật, một yêu tinh hơn trăm tuổi có thể thoải mái làm được, nhưng dù sao cũng là pháp thuật kêu gọi tự nhiên, trong mắt người phàm thật đúng là làm cho bọn họ phát run.
Đừng nói đến người thường, ngay cả một vài yêu tinh của bản xứ dưới trận đấu pháp thuật của hai người kia sợ tới mức chạy trối chết, hận không thể rời khỏi Melbourne thật xa. Australia lập quốc chưa đủ 300 năm, mà phương pháp tu luyện thành yêu mới du nhập vào đây mới hơn 100 năm. Mà mấy con chuột túi yêu, gấu túi yêu, cừu yêu tu luyện lâu nhất cũng vừa mới có thể gọi ra mưa nhỏ mây nhỏ, nào có giống hai người bọn họ vừa ra tay đã có thể kéo mây gọi mưa lớn, tất nhiên là bị hai con yêu tinh ngoại lai dọa sợ tới mức cứng đờ tại chỗ.
Nhưng mà suy nghĩ của tiểu bối đương nhiên không thuộc phạm vi lo lắng của Hà Trung Toàn, một lần nữa hắn gọi mưa đến, Mao Thư Trần liền lần lượt đánh tan mây làm cho mặt trời chiếu sáng lần nữa, đến lúc này, ở một diện tích không lớn cứ cách 5 phút lại đổ mưa, 5 phút lại nắng… Hiện tượng thiên nhiên kỳ lạ này làm cho các chuyên gia khí tượng đều sờ không tới ý nghĩ.
Dù gì Hà Trung Toàn cũng là lão yêu ngàn năm, yêu lực sâu không lường được, Mao Thư Trần cũng chỉ bằng một phần tư độ tuổi, cho nên đến cuối cùng vẫn là Mao Thư Trần bại trận trước, khi Hà Trung Toàn một lần nữa gọi mưa đến, y tức giận vung cái đuôi nhảy lên giường – chó ngốc kia lãng phí yêu lực thì cứ để hắn lãng phí, lão tử không hầu hạ!
Nhưng Mao Thư Trần thật sự không ngờ, một lần nhường bước, kế tiếp chỉ có thể liên tiếp nhường bước.
Bệnh viện tổ chức đi bệnh viện Melbourne tham quan, Hà Trung Toàn liền làm cho bản thân vết thương đầy người chạy tới băng bó, kết quả Mao Thư Trần cũng không biết làm sao nhất thời lại mềm lòng, cư nhiên chủ động qua giúp hắn bôi thuốc, tuy rằng sắc mặt vẫn thối không nhìn được, nhưng Hà Trung Toàn vẫn cố lấy dũng khí nắm tay y giải thích.
Bệnh viện tổ chức đi tham quan vườn bách thú địa phương, Hà Trung Toàn cũng mua vé theo đuôi bọn họ, kết quả bởi vì lén lút còn bị chuột túi đá đến JJ, Mao Thư Trần nóng vội cư nhiên không để ý đến xung quanh có nhiều người, trực tiếp đến đỡ, thiếu chút nữa vươn tay giúp Hà Trung Toàn xoa JJ.
Sau đó, Mao Thư Trần cùng đồng sự đi quán bar thể nghiệm cuộc sống về đêm, Hà Trung Toàn cư nhiên chạy lên sân khấu làm vũ công thoát y, dưới đài tiếng huýt sáo không ngừng, ánh mắt của đám đàn ông bên dưới đều nhìn chằm chằm, Mao Thư Trần chỉ cảm thấy ngọn lửa tức giận đang dấy lên trong lòng thúc đẩy y nhảy lên đài lôi Hà Trung Toàn chỉ mặc duy nhất một cái quần lót đi…
Mao Thư Trần hoàn toàn đối với hắn hết cách, càng đối với tim mình thúc thủ vô sách, tục ngữ nói liệt nữ sợ triền lang, đồng dạng, mèo có ngạo kiều đến đâu gặp phải con chó lớn ba lần bốn lượt giải thích nhận sai thề thốt cũng sẽ mềm lòng.
Thế là vào một buổi tối, Hà Trung Toàn triệu tập toàn bộ chó hoang đến phía dưới phòng của Mao Thư Trần, rồi mới mệnh lệnh bọn chúng xếp thành chữ “I LOVE U” thật lớn, hơn nữa còn cao giọng “uông” ra ‘kết hôn hành khúc’, Mao Thư Trần cuối cùng chịu không nổi áp lực, từ trong phòng chạy vội ra.
“Chó ngốc kia, anh muốn ồn ào đến cỡ nào nữa hả!”
Hà Trung Toàn gãi đầu: “Lúc nào em tha thứ cho anh, anh sẽ không làm loạn nữa…”
Mao Thư Trần đỡ trán, thật sự chịu không nổi chó ngốc da mặt dày cư nhiên có thể làm ra những việc chứng minh tình yêu kì quái thế này ở nước ngoài, làm cho y vừa tức lại vừa…
Ai, vơ phải một lão khuyển yêu ngốc nghếch một ngàn năm tuổi không theo lẽ thường, nghĩ đến cuộc sống sau này thật không dễ dàng gì. Tuy rằng trong lòng oán giận như vậy, nhưng Mao Thư Trần vẫn đi qua kéo tay Hà Trung Toàn, xem như miễn cưỡng tha thứ cho hắn. “Buổi tối còn ở bên ngoài không sợ sinh bệnh à!”
Hà Trung Toàn nước mắt lưng tròng: “Vẫn là Thư Trần quan tâm anh nhất, yêu anh nhất!”
“Chó ngốc, ai mà yêu anh! Tên gia khỏa được mũi lên mặt kia, nhanh cút, có thể cút xa đến đâu thì cút xa đến đó!”
“Không được, anh mà cút thật xa sẽ không có ai có thể yêu thương em như anh…”
Vào một đêm ấm áp mùa hạ ở Melbourne, hai bóng dáng to lớn càng ngày càng gần nhau, cho đến khi kết hợp lại một thể. Những chú chó hoang lưu lạc đầu đường đã sớm biết điều nằm úp sấp xuống, giấu đầu mình xuống dưới hai chân trước, để không gian lại cho một đôi oan gia dở hơi nói chuyện yêu đương, liếc mắt đưa tình…
==========
Hà Trung Toàn giúp Mao Thư Trần kéo hành lý, cười đến ngay cả ánh mắt cũng không nhìn thấy đi từ trên máy bay xuống. Lần này bay thẳng đến Melbourne truy miêu thành công, thật sự thật đáng mừng. Đến sân bay Khẩu Bắc, trưởng khoa Vương cùng Tiểu Lưu đại biểu bệnh viện tới đón đoàn bác sĩ trao đổi đi Australia về, sau khi gặp được hai người kia đương nhiên lại kéo nhau cùng hàn huyên.
Bọn họ bên này tán gẫu đến cao hứng, một giọng nam giống như quỷ đòi mạng vang lên phía sau bọn họ: “…Tác gia, ngài mới bỏ trống một kỳ báo, cư nhiên thật đúng là có mặt mũi trở về… ” Nghe giọng nói kia, Hà Trung Toàn toàn thân run rẩy, kéo Mao Thư Trần nghĩ muốn trốn.
“Chuyên mục bị bỏ trống?…” Mao Thư Trần cũng không theo ý hắn, ngược lại dừng bước, nhướn mày nhìn hắn: “Hà Trung Toàn, không phải anh nói với em rằng đã nói với biên tập không viết nữa sao? Tại sao còn có chuyên mục bị bỏ trống gì kia?”
“Ai nói không viết?” Ở sân bay chờ đợi con chó đã lâu, Mạnh Nam bước vài bước đã đến bên cạnh bọn họ: “Tác gia à, một câu cũng không nói liền bay đến Australia, bỏ trống một kỳ vốn đã khiến cho độc giả mất hứng, bây giờ còn nói cái gì không viết? – tác gia à tác gia, cậu đừng quên hợp đồng chuyển thể thành phim điện ảnh đều đã ký xong rồi!”
Mao Thư Trần nghe đến đó rốt cuộc hiểu ra, vẻ mặt y hết sức dữ tợn, lạnh đến mức có thể rớt băng xuống: “Hà Trung Toàn – anh cư nhiên gạt tôi?!!”
“Ai nha, Thư Trần, em nghe anh giải thích đi, anh cũng là có nỗi khổ…”
“Nghe anh cái dì cả anh chứ nghe!”
“Em đừng nghĩ nhiều, cứ xem tiểu thuyết của anh như thư tình anh viết cho em là được rồi…”
“Thư tình dì cả nhà anh!”
Hai người bọn họ đang cãi nhau cũng không chú ý tới một thiếu niên khoảng mười lăm mười sáu tuổi vội vàng chạy từ bên ngoài sân bay vào, rồi chui vào lòng Mạnh Nam: “Mạnh đại ca, đảo mắt đã không thấy anh đâu, thật sự là làm người ta sợ muốn chết!!”
Nghe được một giọng nói ngoài ý muốn, Mao Thư Trần vốn đang cãi nhau với Hà Trung Toàn lập tức ngậm miệng, y khiếp sợ xoay người, nhìn thiếu niên đang kề sát vào người Mạnh Nam, miệng mấp máy rồi lại mấp máy, nửa ngày mới thốt ra một câu: “Tiểu Mễ, sao em lại ở đây?”
Thiếu niên gọi Tiểu Mễ ngoài ý muốn bị giọng nói quen thuộc làm cho cả kinh nhảy dựng lên, cậu mở to hai mắt nhìn Mao Thư Trần, không để ý từ trên người Mạnh Nam đến trước mặt Mao Thư Trần, tiếp theo hai tay trực tiếp giữ chặt tay áo của y, kêu lên: “Ca ca, ca ca, em cuối cùng cũng tìm được anh rồi!”
Nhìn một màn ‘thân nhân gặp lại’ cười đến toe toét kia, Hà Trung Toàn tuy rằng cảm thấy may mắn bởi chính mình đào thoát được một kiếp, nhưng hắn cũng hoang mang nghĩ đến Mao Thư Trần khi nào lại có thêm một em trai. Hắn quay đầu hỏi Mạnh Nam: “Mạnh ca, sao em trai của Thư Trần ở chỗ anh?”
Mạnh Nam đẩy đẩy kính mắt, cúi đầu giấu đi tinh quang chợt lóe ra trong mắt: “Ồ… Tác gia, nếu lại nói tiếp, thật đúng là một câu chuyện cũng khá dài nha.”
Nhưng mà, chuyện này lại không có liên quan đến chuyện của Hà Trung Toàn cùng Mao Thư Trần.
[Hoàn thành]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...