Lâm lão phu nhân nghĩ thầm, dù sao Cao Dật Linh hiện giờ chỉ có thể mắng suông thế thôi, không có biện pháp nào với bà cả, bà liền làm như không nghe thấy. Huống hồ, từ biểu tình của một già một trẻ Trần gia thì bà biết bọn họ đã thỏa hiệp.
Bà tận lực mềm giọng, nghe rất thật tình, vừa đấm vừa xoa, trước tiên dụ dỗ Trần gia tiểu thư vào Lâm gia cùng Tước Nhiên thành thân đã.
“Trần tiểu thư gả vào Lâm gia chúng ta, chẳng nhẽ ta sẽ ngược đãi nàng sao? Nàng có thể giúp cho nghiệp rượu của Lâm gia chúng ta càng thêm lớn mạnh, ta thương nàng còn không kịp, tuyệt đối sẽ không bạc đãi nàng. Tước Nhiên mặc dù không ra gì, nhưng đó là bởi vì còn thiếu một người vợ hiền giúp hắn, chỉ cần Trần tiểu thư đồng ý giúp đỡ, hắn sẽ không như thế cả đời đâu. Thế gian này còn nhiều người trước khi thành thân thì hành vi lệch lạc, nhưng thành thân xong lại thay đổi, Trần lão gia, Trần tiểu thư, các người nói có đúng hay không?”
Bà nói thực có đạo lý, cha con họ rơi vào tình cảnh này, tất cả đều không suy nghĩ nữa, xem ra Trần tiểu thư sắp gật đầu.
Cao Dật Linh lập tức chửi ầm lên “Đùa cái gì vậy! Ta thấy tên xấu xa này có con mắt láo liên như kẻ trộm, liền biết cả đời hắn sẽ là người không ra gì, sau này cũng như thế thôi. Các ngươi nghe lời bà, đảm bảo sẽ phải nuối tiếc. Trần tỷ tỷ, ta nói là sự thực, nếu tỷ gả cho hắn, sau này nhất định sẽ hối hận.”
Lâm lão phu nhân lạnh lùng nói “Xin hỏi việc này có liên quan gì tới ngươi? Ngươi là cái gì của Trần gia? Lấy tư cách gì mà ở đây nói không cho phép?”
Cao Dật Linh so với bà còn hung tợn hơn, lão thái bà thối này quả thực xấu xa “Ta vừa nhìn bà đã biết bà tệ hại rồi! Hèn gì Nhã Tư chưa từng nói tốt về bà, Trần tỷ tỷ này thiện lương như thế, nếu tỷ ấy bị gả vào đây, không bị các người ngược đãi chết mới là lạ. Ngày hôm nay ta gặp chuyện bất bình, chính là cứ muốn xen vào đó!”
Cao Dật Linh chỉ vào Trần tiểu thư “Trần tiểu thư, hôm nay tỷ gặp được quý nhân rồi, mà còn là một đống quý nhân nữa kìa. Nhóm người phía sau ta tất cả đều là đạt quan quý nhân, bất kể tỷ muốn chọn như thế nào: có tiền, làm quan, anh tuấn, khả ái, biết dỗ ngon dỗ ngọt, ta sẽ cùng bọn họ giúp tỷ đảm nhiệm, chắc chắn sẽ giúp tỷ gả được cho một lang quân như ý.”
Cao Dật Linh là đệ đệ của Cao Dật Hiên giàu nhất trong thiên hạ, đương nhiên có thể kết giao với mấy người quyền quý, vậy nên lời hắn nói rất có trọng lượng.
Trần lão gia lập tức chuyển lo thành mừng, nếu là có thể đặt quan hệ với nhà này, đích xác có thể làm cho nữ nhi của mình chọn được phu quân rất tốt, vậy hà tất phải chịu thiệt lấy người như Lâm Tước Nhiên. Hơn nữa chỉ cần nhìn Lâm Tước Nhiên hở mông đứng một bên thì cũng đủ mất hết cả hứng thú rồi.
Vì vậy, Trần lão gia lập tức lắc đầu, từ chối việc hôn nhân “Lúc trước người tới cầu thân là Lâm Úc Hồng, nữ nhi của ta thấy vừa ý cũng là Lâm Úc Hồng, muốn nó cưới Lâm Tước Nhiên, danh bất chính ngôn bất thuận, chúng ta phải từ hôn.”
Vốn mưu kế sắp thành công, cuối cùng lại bị thiếu niên xem ra chưa đầy mười tám tuổi trước mặt phá hỏng, Lâm lão phu nhân tức phát run.
Cao Dật Linh mặt kệ bà có tức hay không, tức chết cái lão thái bà xấu bụng này là tốt nhất.
Khi hắn nhìn ra phía sau Lâm lão phu nhân thì liền kinh hỉ kêu lên “Đi ra đi, đi ra đi!” Hắn sốt ruột vẫy tay “Nhã Tư, là ta, Cao Dật Linh! Chúng ta định đến Miêu Cương chúc thọ Thần tử, vừa vặn cùng nhau tới, chính là muốn đón ngươi cùng đi đó!”
Lâm lão phu nhân lập tức xoay người nhìn lại, Hương Nhã Tư cùng Lâm Úc Hồng vốn đã chết giờ lại theo bạch phát nam tử đi vào.
Hương Nhã Tư thoạt nhìn có chút choáng váng, Lâm Úc Hồng quan tâm đỡ lấy hắn.
Lâm lão phu nhân thấy Lâm Úc Hồng còn sống, nghĩ thầm có cơ hội xoay chuyển, lập tức nói “Lâm Úc Hồng còn sống, vậy thành thân được rồi chứ?”
Trần lão gia không rõ lắm Lâm Úc Hồng là sống hay chết, thế nhưng tân lang quả thật vẫn còn khỏe mạnh đứng đây, ông đương nhiên vội vã gật đầu.
Không ngờ Lâm Úc Hồng đỡ Hương Nhã Tư đi tới trước mặt Trần lão gia, giọng hắn rất lãnh tĩnh, xem ra hắn đã suy nghĩ cặn kẽ rồi mới quyết định.
“Xin lỗi Trần lão gia, lúc trước ta lo lắng rất nhiều thứ, trái lại suýt chút nữa mất đi người ta yêu, hiện tại chuyện ta muốn làm nhất chỉ là chứng minh tình yêu đối với ái nhân của ta mà thôi.” Hắn nói thản nhiên, không nghe ra chút lưu luyến nào với Lâm gia.
Nói ra được lời kiên quyết, Lâm Úc Hồng thấy hình như dễ chịu hơn rất nhiều “Sau này, ta sẽ không sống ở Lâm gia nữa, vĩnh viễn không quay lại. Ta muốn đoạn tuyệt quan hệ với nơi này. Điều này chứng tỏ ta thân cô thế cô, một xu cũng không có, Trần tiểu thư gả cho người như ta, nhất định sẽ không hạnh phúc, xin hãy từ hôn.”
Hương Nhã Tư nghe hắn nói vậy, liền minh bạch Lâm Úc Hồng vì mình mà tử bỏ tất cả tài phú, quyền thế. Viền mắt hắn đỏ lên, ghé vào vai Lâm Úc Hồng “Cảm ơn ngươi, Úc ca ca.”
Nghe vậy, Trần lão gia ngạc nhiên không nói nên lời.
Lâm lão phu nhân trong lúc kinh ngạc, lại càng thêm tức giận, bà chỉ vào Lâm Úc Hồng nói đầy hung ác độc địa “Ta đã sớm nói rồi, nếu ngươi bước ra khỏi cửa cái nhà này, ta sẽ khiến ngươi nghèo khổ bệnh tật, khiến cho Hương Nhã Tư ngoại trừ việc đi bán mình ra thì không làm được cái gì cả. Lâm Úc Hồng, ngươi nếu còn chút lý trí thì nhanh đi thành thân cho ta!”
Lâm Úc Hồng không nói thêm gì, lòng hắn phi thường kiên định, hắn biết một khi Lâm gia lão phu nhân còn sống thì hắn vĩnh viễn không có cơ hội ngóc đầu dậy, ngay cả có năng lực thế nào, thông hiểu nghiệp rượu ra sao, nhất định hắn cũng sẽ phải nghèo túng nửa đời.
Hắn nhìn Hương Nhã Tư trong lòng, nhưng không có bất cứ sự tiếc nuối gì. Hắn chỉ cần Hương Nhã Tư, vinh hoa phú quý gì đó, trải qua sinh ly tử biệt, hiện tại đối với hắn mà nói một chút ý nghĩa cũng không có, nhưng hắn thấy có lỗi với Hương Nhã Tư.
“Xin lỗi, Nhã Tư, có lẽ ta sẽ khiến ngươi trải qua những ngày rất khổ, nhưng ta sẽ nỗ lực hết sức, dù là phải làm việc cực nhọc ta cũng làm. Không thể cho ngươi cuộc sống tốt ta rất lấy làm tiếc, thế nhưng chỉ cần ngươi ở bên ta, ta nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Bởi vì hắn nói rất chân thành, có vẻ như xuất phát từ tận tâm can, Hương Nhã Tư cảm động tới mức rơi nước mắt.
Lâm Úc Hồng ôm lấy Hương Nhã Tư, hướng Trần lão gia nói “Rất xin lỗi, ông cũng vừa nghe rồi đó, chỉ cần ta bước ra khỏi cửa nhà này liền không đáng một đồng, sau này có lẽ càng khổ hơn, hy vọng Trần tiểu thư có thể tìm được lang quân như ý tốt hơn ta.”
Trần lão gia không nói nên lời, vốn ông muốn gả nữ nhi cho Lâm Úc Hồng, đương nhiên là do nhận định rằng Lâm Úc Hồng tiền đồ vô lượng, sẽ không để nữ nhi của mình phải chịu khổ. Nếu hắn hiện tại biến thành người không một xu dính túi, thậm chí còn phải đi làm khất cái, ông đương nhiên không thể gả nữ nhi mình cho hắn.
Khi Lâm Úc Hồng cùng Hương Nhã Tư đi ra cửa, Miêu Cương Dược sư tóc trắng liền giơ tay ngăn lại, Cao Dật Linh cũng nhảy tới trước mặt bọn họ.
“Này, đừng có nói thương cảm như thế chứ. Ta nghe xong liền muốn rơi nước mắt nè. Ta nói ngươi hay, trong cuộc sống thường phát sinh kỳ tích đó.”
Hương Nhã Tư hình như lúc này mới phát hiện Cao Dật Linh ở đây, kinh ngạc nói “Cao Dật Linh? Sao ngươi lại tới đây?”
“Xì! Vừa nãy nói với ngươi một đống, ngươi hoàn toàn không nghe thấy gì sao?” Cao Dật Linh quay đầu, chỉ ra phía sau “Ngươi xem, tất cả đều tới, bởi vì Thần tử muốn làm sinh nhật, những người nhận ơn của Thần tử mà sống lại như chúng ta đều muốn tới giúp Người, đương nhiên cũng mang theo cả một nửa kia nữa.”
Hương Nhã Tư nhìn theo, quả nhiên, hơn mười người đều tới.
Cao Dật Linh lùn hơn Lâm Úc Hồng, hắn phải kiễng chân lên nhìn Lâm Úc Hồng, bình luận “Xem ra cũng có tài đó, hình như trong nghiệp rượu thường nghe tên ngươi. Này, nghiệp rượu ngươi có làm không? Có thể liều mạng chống lại lão thái bà thối xấu bụng này không? Có thể làm ngự rượu chuyên dùng cho Hoàng thượng, vang danh thiên hạ không?”
Lâm Úc Hồng nghe hắn hỏi kỳ quái, nhưng thấy hình như Hương Nhã Tư có quen biết người này, liền trả lời “Ta đã xem qua phương diện này lâu rồi, đích xác biết rất nhiều.”
“Chậc, cũng tự tin đấy.” Cao Dật Linh chuyển hướng sang đám người kia kêu lớn “Này, có ai muốn đầu tư cho người này, đảm bảo về sau sẽ kiếm được một đống tiền.” Hắn lại còn chỉ chỉ vào Lâm lão phu nhân mà hắn ghét “Sau này ngươi phải kiếm được nhiều tiền, để cái lão thái bà thối này tức chết.”
Tiếp đó, Cao Dật Linh lại thản nhiên nói “Vô ý quá, tiền riêng của ta không nhiều lắm, vậy nên ta sẽ bảo nhị ca ta giúp ngươi.”
Lâm Úc Hồng cũng không biết nhị ca hắn là ai, vậy nên chẳng hiểu gì.
Tố Phi Văn cũng kéo tay áo Cao Dật Dũng, Cao Dật Dũng cùng Cao Dật Linh là huynh đệ, nhưng không nói giống như hắn.
Cao Dật Dũng vừa hoàn hồn xong nói “Ây, ta cũng sẽ bảo nhị ca giúp ngươi, hắn biết dùng người tài, không chừng sẽ rất vừa ý ngươi, muốn hắn lấy ra mấy trăm vạn lượng cũng không thành vấn đề.”
Lăng Quất Lục nghe xong mấy lời Lâm Úc Hồng nói với Hương Nhã Tư, cảm động tới mức khóc lóc ầm ĩ.
Thiệu Thánh Khanh cũng phụ họa “Tiểu quai đừng khóc, ta nhất định sẽ dốc sức hỗ trợ, hiện tại nghiệp trà của nhà ta coi như ổn định, đại khái có thể xuất ra một trăm vạn lượng.”
Cảnh Hồi Tuyết đá Hạ Vô Trần một cái “Này! Nhanh thể hiện đi, nhà ngươi nhiều tiền như vậy, còn không mau nói một con số.”
Hạ Vô Trần nhịn cười, nhưng vẻ mặt thì thập phần tà ác “Ta đây cũng đầu tư một trăm vạn lượng là được, A Tuyết, số tiền này ta sẽ đòi từ trên người ngươi từng đêm từng đêm một nha.”
Thu Ly bĩu môi, giống như nữ vương, rất có vẻ ra lệnh.
Gải Phong Tình lập tức lấy lòng vợ “Ta cũng một trăm vạn lượng, nếu ngươi muốn ở Tiểu tây hồ bắt đầu nghiệp rượu thì, nhà của ta ở đó, có thể giúp ngươi một chút.”
Thủy Đào Hoa hiện tại mặc trang phụ nữ, nhưng hắn đang ở cùng người quen, nói năng chính là vẻ cà lơ phất phơ như mọi khi (hú, cái này là QT nhé, ta cũng… đồng tình:)))
“Bản quận chúa ở kinh thành, người bên cạnh ta đây là tâm phúc của Hoàng thượng, cũng chính là Lãng đại tướng quân danh chấn tứ hải, muốn bạc, chúng ta không nhiều bằng cái đám thương nhân này, nhưng nếu có người dám gây khó dễ cho ngươi…”
Ánh mắt Thủy Đào Hoa liếc về phía Lâm lão phu nhân, luận về xảo quyệt, chắc không ai vượt nổi “…đó chính là mượn gan trời, không muốn sống nữa! Nếu như Hương Nhã Tư cùng Lâm Úc Hồng có tai bay vạ gió gì, bản quận chúa cùng đại tướng quân lập tức tịch thu tài sản nhà bà, lấy đầu bà, nghe thấy chưa? Muốn khi dễ người Miêu Cương chúng ta, không dễ vậy đâu.”
Phùng Ngọc Kiếm tâm địa tốt, cũng khẽ kéo y phục Tống Dật Tương, thấp giọng nói “Ngươi cũng giúp họ đi.”
Trên gương mặt tuấn mỹ phi phàm của Tống Dật Tương lộ ra vẻ tươi cười yêu thương đối với Phùng Ngọc Kiếm “Ta là cửu hoàng tử được hoàng thất thương yêu nhất, ta có thể giúp ngươi thông hiểu hoàng cung, nếu thật muốn làm thiên hạ đệ nhất ngự rượu cũng không khó, chỉ cần phụ hoàng ta khen là được. Có điều phụ hoàng ta đối với rượu rất kén chọn, nếu ngươi làm tệ quá thì không ổn, nói chung, phải xem ngươi có bản lĩnh hay không. Có điều nếu Ngọc Kiếm đã muốn ta hỗ trợ thì ta tuyệt đối sẽ làm.”
Ánh mắt Tống Dật Tương nhìn Lâm lão phu nhân lại đầy âm hiểm cùng hung ác, chứng tỏ tâm tính hắn còn ác độc hơn Lâm lão phu nhân nhiều “Còn nữa, Ngọc Kiếm tướng quân bên cạnh ta đây là người nắm binh quyền, tuy vậy có lẽ cũng không làm khó cho bà. Nhưng ta không dụng tâm tốt như hắn, ta đảm bảo bà tuyệt đối không đấu lại ta, ta sẽ không chỉ để Lâm gia bị tịch biên tài sản đơn giản như vậy thôi đâu, có khi còn có cực hình chờ tiếp đãi bà đó.”
Thấy Hương Linh lộ ra nụ cười xán lạn, Quan Khúc Nham cũng chỉ đành bó tay đầu hàng nói “Ta đối với nghiệp rượu thì ù ù cạc cạc, thế nhưng nếu là giúp đỡ người tốt thì ta rất sẵn lòng, ta cũng góp một trăm vạn lượng bạc.”
Hắc y nam tử cũng mở miệng, chỉ có điều ánh mắt hắn mê đắm nhìn Dược sư tóc trắng, phi thường không đứng đắn “Bạc a, bảo hộ a, bọn họ cái gì nên cho đều cho hết rồi, cũng không tới phiên ta nữa. Có điều ta tặng cho ngươi một đại lễ, đảm bảo khiến các ngươi ban đêm so với ban ngày còn mỹ lệ hơn, đến như Tố Phi Ngôn còn chưa từng phàn nàn về ta, đương nhiên con người các ngươi không thể lợi hại được như ta, thế nhưng cũng có thể được bốn, năm thành công lực của ta. Đại lễ như vậy đảm bảo có thể khiến tình nhân ngươi yêu chết ngươi, giống như Tố Phi Ngôn yêu ta chết đi được…” (Anh chỉ có một chiêu thế thôi sao *thở dài*)
Tố Phi Ngôn lạnh lùng nói “Mấy lời hạ lưu của ngươi nói hết chưa?”
Hắc y nam tử ‘chậc’ một tiếng, phi thường bất mãn, hình như còn chưa nói xong, nhưng hắn không nói gì thêm, chỉ thấy ngón tay hắn bắn ra một cái, căn bản không biết hắn đưa cái gì. Lâm Úc Hồng chỉ cảm thấy ngực có một luồng nhiệt cuồn cuộn không ngừng, cảm giác rất thư sướng.
(Tráng-tinh-bổ-dương-cổ đặc chế by Hoa Tuyệt Hàn, đã qua kiểm nghiệm, chất lượng miễn bàn = =)
Có điều, khiến Lâm Úc Hồng kinh ngạc chính là bằng hữu của Hương Nhã Tư lại có quyền có thế như thế, đến hoàng tử cũng có liên quan, càng không phải nói quận chúa, vương gia, tướng quân, như vậy không chỉ Lâm gia sau này không dám tìm hắn gây phiền phức, đến bạc để gây dựng sự nghiệp cũng đã có. Hơn nữa mỗi người đều có thể xuất ra một trăm vạn lượng, vậy chứng tỏ bọn họ đều rất giàu, bởi vì nếu muốn Lâm gia thoáng cái xuất ra nhiều bạc như vậy chỉ sợ cũng không phải chuyện dễ.
Hắn quay sang Hương Nhã Tư tìm đáp án “Đây là chuyện gì vậy?”
Hương Nhã Tư nhẹ giọng nói “Ta cũng không biết rõ thân phận của bọn họ cho lắm, bởi vì cùng sống ở Miêu Cương, Thần tử cùng Dược sư không thích mọi người bàn luận về danh hiệu gì cả, vậy nên ta chỉ biết hình như bọn họ ở Trung Nguyên rất có địa vịa, thế nhưng chưa từng nghĩ tới… bọn họ có thể giúp đỡ chúng ta như vậy.”
Lâm lão phu nhân thấy Lâm Úc Hồng cùng Hương Nhã Tư có người nhiều quyền thế như vậy nguyện ý đem tiền ra giúp đỡ, đương nhiên mình có làm gì hắn cũng không được, chẳng nhẽ lại muốn cùng quan phủ dây dưa, đem Lâm gia ra đùa chắc? Vừa nghĩ tới đây, mặt Lâm lão phu nhân lúc xanh lúc trắng.
Cao Dật Linh lại nhìn Lâm lão phu nhất sắc mặt tái mét nói “Ta vốn muốn hạ một loại cổ kỳ quái cho lão thái bà xấu bụng này nếm thử. Đúng rồi! Quên giới thiệu với bà, nhị ca của ta tuy là người giàu nhất thế gian, thế nhưng ta là cổ độc sư quan trọng của Miêu Cương, chọc vào ta đảm bảo bà chịu không nổi đâu.”
Lâm Úc Hồng mặc dù rất oán Lâm lão phu nhân, thế nhưng dù sao cũng là người nhà, hắn không muốn tổn hại bà, thản nhiên nói “Không cần thương tổn bà, chỉ cần ta không có ở đây, Lâm gia sớm muộn cũng sụp đổ, đây là nghiêm phạt lớn nhất đối với bà rồi. Huống hồ tuy rằng ác độc, nhưng chỉ cần sau này bà không làm hại tới ta cùng Nhã Tư là đủ rồi.”
“Hừ! Coi như vận chó của bà còn khá, thường thường ta mà giáo huấn người xấu thì không đơn giản như vậy đâu.” Cao Dật Linh lại quay sang Trần tiểu thư “Trần tỷ tỷ, ta có việc phải đi Miêu Cương một chuyến, sau khi trở về nhất định giúp tỷ tìm một lang quân như ý. Lâm Úc Hồng hiện tại không thể cưới tỷ, tỷ cũng vừa nghe rồi đó, hắn nguyện ý vì tình nhân của hắn mà từ bỏ tất cả, điều đó chứng minh tình cảm giữa bọn họ rất sâu nặng, tỷ đừng làm khó họ có được không? Ta sẽ giúp tỷ tìm một người càng hợp với tỷ hơn.”
Trần tiểu thư nhìn Hương Nhã Tư, Hương Nhã Tư quyến rũ diễm lệ, mình quả thực khó mà sánh nổi. Hơn nữa từ ánh mắt của hắn nhìn Lâm Úc Hồng quả thực có thể thấy được tình cảm sâu sắc giữa họ.
“Vậy… Quên đi, ta cũng không hy vọng tướng công của mình thích người khác, ta thà rằng chọn một người thích ta, một người nguyện ý vì ta từ bỏ tất cả.” Giọng nàng phi thường mềm nhẹ, có một loại ước ao chân tình bộc lộ bên trong.
Lâm Úc Hồng tiến tới trước một bước “Xin lỗi, ngày đại hỉ của nàng lại biến thành như vậy, cũng cảm ơn nàng đã lượng thứ. Trần tiểu thư, ta nhất định sẽ dùng hết khả năng giúp nàng tìm một lang quân như ý so với ta còn tốt hơn, biết săn sóc hơn, hơn nữa là thật lòng với nàng.”
Nói rõ mọi việc xong, Lâm Úc Hồng ôm lấy Hương Nhã Tư, rời khỏi Lâm gia không quay đầu lại.
Hắn đối với cái nhà này không hề quyến luyến, khi hắn bước ra khỏi cửa chỉ cảm thấy một cảm giác sáng bừng lên, lần đầu tiên thấy hắn sống một cách chân chính, chứ không phải là một con rối bị người ta chi phối.
Cao Dật Linh cười cười nói “Này, Nhã Tư, ngươi cùng đi với chúng ta đi, chúng ta về gặp Thần tử. Nếu Người thấy ngươi còn sống, nhất định sẽ vui lắm, huống hồ tất cả mọi nguời rất muốn giúp các ngươi, chi bằng vừa đi vừa nói đi.”
Lâm Úc Hồng nghe Cao Dật Linh nói có lý, hắn không hề quen những người này, bọn họ lại muốn đem ngân lượng ra giúp hắn, bất quá bọn họ là nể mặt Hương Nhã Tư, mình phải có kế hoạch mới được.
Lâm Úc Hồng nói “Vậy cùng đi thôi, huống hồ có rất nhiều việc ta thấy kỳ quái muốn hỏi Nhã Tư một chút.”
***
Kỳ thực điều Lâm Úc Hồng thấy kỳ quái chính là, Hương Nhã Tư rõ ràng đã chết, hơn nữa mình khi đó cũng bị người ta nói là tắt thở rồi, vì sao mình cùng Nhã Tư được Dược sư tóc trắng chữa trị xong thì sống lại?
Hương Nhã Tư cũng biết nghi vấn của hắn, thản nhiên cười “Úc ca ca, xin lỗi, kỳ thực ta chưa nói cho ngươi biết cuộc sống của ta lúc ở Miêu Cương.”
Hương Nhã Tư bắt đầu tỉ mỉ kể “Khi còn bé ta được ngươi đưa tới Miêu Cương, khi đó ta quả thực đã chết, thế nhưng bởi vì thọ mệnh của ta vốn không ngắn như vậy, tay Thần tử đặt lên đầu ta ta liền sống lại. Nhưng thần lực luôn có giới hạn, Thần tử nói cho ta biết, năng lực có thể khiến ta kéo dài sinh mệnh chính là tình yêu của ngươi. Trong lúc đó ta sẽ phát tác ba lần, nếu đến lần thứ ba ngươi vẫn không thật tình yêu ta, ta sẽ chết.”
Hương Nhã Tư áp mặt vào ngực Lâm Úc Hồng, thập phần thỏa mãn nói “Nếu như ngươi quả thực yêu ta, ngươi cũng sẽ có hiện tượng tắt thở. Bởi vì ngươi đem một nửa linh khí chia cho ta, đợi Dược sư chữa cho chúng ta xong, chúng ta có thể cùng nhau sống lại.”
Lâm Úc Hồng lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, vì sao những người đồng hành này đều là có đôi có cặp, hóa ra tình huống của bọn họ có lẽ cũng giống như hắn với Hương Nhã Tư.
“Bọn họ cũng vậy sao? Vậy nên bọn họ mới khẳng khái giúp đỡ chúng ta, vậy nên mới cảm kích Miêu Cương thần tử như vậy, giống như ta hiện tại cảm kích Người có thể cho ngươi sống lại?”
Thấy Hương Nhã Tư hài lòng gật đầu, Lâm Úc Hồng ôm lấy hắn “Nhã Tư, tuy rằng có bọn họ giúp đỡ, thế nhưng bắt đầu một sự nghiệp cũng không dễ dàng, có lẽ một hai năm đầu ta sẽ rất bận bịu, phải đợi tất cả sắp xếp sơ sơ xong mới có thể thực sự cùng ngươi du sơn ngoạn thủy.”
“Hiện giờ chúng ta không phải đang du sơn ngoạn thủy sao?” Hương Nhã Tư cọ nhẹ vào ngực Lâm Úc Hồng, giống như con mèo con đáng yêu “Ta yêu ngươi, Úc ca ca, ta thực sự rất cảm động, huống hồ chỉ cần một hai năm khổ cực có thể cho chúng ta vĩnh viễn bên nhau, vậy tuyệt đối đáng giá.”
Vẻ mặt của hắn vừa thâm tình vừa khả ái, Lâm Úc Hồng thấy có một luồng sóng nhiệt nhằm thẳng lên đầu cùng nơi nam tính đặc biệt, cảm giác so với trước đây còn kích động hơn. (tác phẩm của Hàn Hàn đó = =)
Hắn vuốt ve môi Hương Nhã Tư, biểu tình tràn ngập ham muốn “Ngươi có mệt không Nhã Tư? Ta rất muốn ôm ngươi, nếu ngươi mệt, vậy… không được rồi.”
Cảm giác được dục vọng của Lâm Úc Hồng đã chạm vào bắp đùi mình, nói muốn ôm hắn tuyệt đối không phải là giả. Mặt Hương Nhã Tư đỏ bừng, trong đôi mắt mỹ lệ cũng tràn đầy tình dục, hắn lay động nhẹ phía dưới, nói rất nhỏ “Không thấy mệt…”
Lập tức hắn hét lên một tiếng, bởi vì bỗng nhiên Lâm Úc Hồng bế thốc hắn lên, thoáng cái đã ôm tới cái giường trong gian phòng của bọn họ ở khách điếm.
Hương Nhã Tư cũng biết hôm nay Lâm Úc Hồng đặc biệt kích động, lúc hắn giúp Lâm Úc Hồng cởi ỳ phục thì Lâm Úc Hồng đã sớm đè lên người hắn, không ngừng vuốt ve cùng hôn hắn, không chừa chỗ nào, đến chỗ khó mở miệng nhất hắn cũng cuồng dã vỗ về, có thể khiến Hương Nhã Tư không ngừng phát ra tiếng thút thít thỏa mãn.
“Úc ca ca, hôm nay hình như ngươi hơi… hơi khác.”
“Ta cũng không biết, Nhã Tư, hình như thực sự hơi khác.”
Lâm Úc Hồng tiếp tục thâm nhập, hơn nữa thâm nhập tới chỗ hai người không tưởng tượng nổi, khiến Hương Nhã Tư không nói nên lời nữa, chỉ có thể há miệng thở dốc.
Lâm Úc Hồng cũng không nói ra được là có gì khác, nhưng trong lúc hắn cùng Hương Nhã Tư thân mật thì so với mọi khi càng thấy huyết mạch phẫn trương hơn. Thấy lõa thể mỹ lệ của Hương Nhã Tư, giữa bụng và ngực có một luồng nhiệt lưu không ngừng thiêu đốt, cỗ nhiệt lưu đó càng lúc càng mạnh thêm, một chút dấu hiệu tiêu giảm cũng không có, đích xác hoàn toàn không giống với trước đây.
“A… a…”
Hắn đột nhiên ôm lấy Hương Nhã Tư, Hương Nhã Tư bởi vì tư thế nhất thời thay đổi gấp mà cảm giác kích thích càng lớn, liều mạng thở. Lâm Úc Hồng nâng mặt hắn, nồng nhiệt hôn lên mội, một đêm giao hoan cuồng nhiệt này vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
“Nam nhân đi theo Dược sư kia không phải nói tặng ngươi vật gì sao? Có phải bởi vì thứ này nên ngươi mới khác như thế? Bởi vì bản thân Dược sư cũng rất cổ quái, người có thể khiến Dược sư thích có lẽ cũng không tầm thường, vậy nên thứ hắn tặng chắc chắn là thứ bất thường.” Hương Nhã Tư toàn thân đều là mồ hôi, theo lý mà nói sau khi giao hoan xong hẳn là phải mệt mỏi rã rời, nhưng hắn thấy thân thể thoải mái, ôm lấy Lâm Úc Hồng đầy mồ hôi mà nhẹ giọng nói chuyện.
Lâm Úc Hồng hôn Hương Nhã Tư một chút, nói “Đây là lý do duy nhất có thể giải thích, ngươi có thể ở bên ta, ta có thể ở bên ngươi, hạnh phúc như vậy ta phi thường hài lòng.”
Hương Nhã Tư cười cười, ôm Lâm Úc Hồng chìm vào giấc ngủ, cảm giác hạnh phúc ngọt ngào khiến hắn cứ mỉm cười mãi…
-hoàn-
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...