Miền đất thất lạc
Trong lúc chúng tôi thảo luận về tình hình này, tôi nói:
- Chắc chắn rằng phải có đường để cho nước mưa chảy từ trên đó xuống chứ! - Tôi nói trong lúc bàn luận với mọi người.
- Anh bạn trẻ tuổi của chúng ta có lý đấy! - Giáo sư Challenger nói và lấy tay vỗ vỗ vào vai tôi.
- Phải có một con đường nào đó để nước mưa thoát xuống phía dưới mặt đất! - Tôi lặp lại.
- Cậu ta có vẻ nắm vững được vấn đề đấy nhưng chỉ có một điều là rõ ràng chúng ta vẫn chưa tìm thấy cái nơi mà nước mưa có thể chảy xuống kia thôi!
- Thế thì nước mưa sẽ chảy đi đâu? - Tôi vặn lại.
- Tôi nghĩ rằng nếu nước mưa không chảy xuống mặt đất thì chắc chắn sẽ có một cái hồ trên đó chẳng hạn mới có thể chứa hết nước mưa hàng năm được!
- Như thế là trên bình nguyên sẽ có một cái hồ?
- Tôi cho là như thế!
- Có lẽ cái hồ đó là miệng của một ngọn núi lửa! - Giáo sư Summerlee nói - Toàn bộ quá trình hình thành của khu vực này là do sự phun trào magma từ trong lòng đất. Tôi rất háo hức muốn xem ở trên một bình nguyên như thế kia lại có một hồ nước thì rất tuyệt. Thậm chí rất có thể cái hồ đó lại có cả những cái mạch ngầm thoát nước ra đầm lầy Jaracaca để điều hòa lượng nước cũng nên!
- Nhưng cũng có khả năng sự bay hơi sẽ điều hòa lượng nước hồ! - Giáo sư Challenger nhấn mạnh.
Thế là hai nhà khoa học đáng kính lại lao vào một cuộc khẩu chiến quyết liệt như thường lệ.
Sang đến ngày thứ sáu thì chúng tôi đã đi hết một vòng quanh vách đá và thật ngạc nhiên đoàn lại quay về đúng khu trại bên cạnh những mỏm đá nhọn hoắt chọc thẳng lên trời. Cả đoàn không được vui bởi vì sau sáu ngày chúng tôi chẳng gặt hái được gì cả ngoài một kết luận tuyệt đối không có một lối đi nào mà con người có thể leo lên được. Còn con đường mà Maple White đánh dấu bằng phấn thì rõ ràng đã bị đất đá lấp kín.
Bây giờ chúng tôi phải làm gì? Mặc dù lương thực dự trữ và thịt thú rừng săn được cũng còn tương đối nhưng nếu ở đây lâu quá thì nhất định là không thể được. Trong tháng tới rất có thể có mưa to và cả đoàn chúng tôi sẽ bị dìm trong những cái lều bạt. Đá ở đây cứng hơn cả đá hoa cương nên việc đục đá làm lối đi trong một quãng thời gian như thế là điều không tưởng. Tối hôm đó ai nấy đều rầu rĩ, khi lấy chăn ra đắp để đi ngủ hầu như không ai nói với ai một câu nào. Trước khi chìm vào giấc ngủ thì hình ảnh cuối cùng mà tôi nhìn thấy đó là việc Giáo sư Challenger đang ngồi bên đống lửa, hai tay ôm lấy đầu đắm chìm trong dòng suy nghĩ. Ông có vẻ như không muốn đi ngủ.
Thật ngạc nhiên buổi sáng hôm sau chính Giáo sư Challenger là người đầu tiên chào chúng tôi. Lúc này lại là một Giáo sư Challenger khác, một Challenger vui vẻ và phấn khởi. Chúng tôi gặp nhau khi ngồi ăn sáng. Ánh mắt Giáo sư như ẩn chứa một vẻ khiêm tốn giả vờ, ánh mắt ấy như có ý muốn nói rằng: tôi xứng đáng với tất cả những gì các bạn nói về tôi nhưng làm ơn đừng nói điều đó ra. Bộ râu của ông vểnh lên vẻ hân hoan, ngực ông ưỡn cao, tay đút vào túi áo jacket. Có lẽ ông đang tưởng tượng rằng mình là một bức tượng đặt tại Quãng trường Trafalgar và thêm nữa theo tôi nghĩ ông là một nỗi kinh hoàng cho các đường phố trong thành Luân Đôn.
- Eureka! - Giáo sư Challenger kêu lên lộ hai hàm răng trắng lóa - Thưa các Quý ngài, các Quý ngài có thể chúc mừng tôi và chúng ta có thể chúc mừng nhau được rồi. Vấn đề khó khăn của chúng ta đã được giải quyết.
- Ngài đã tìm được đường lên rồi à?
- Tôi dám nghĩ là như thế!
- Ở đâu thế?
Thay cho câu trả lời, Giáo sư Challenger chỉ tay lên mỏm đá hình tháp nhọn hoắt phía bên tay phải. Mặt chúng tôi đều ỉu xìu. Chúng tôi có thể leo sang được nếu như có sự trợ giúp của cả đoàn nhưng dưới đó là vực sâu hun hút.
- Chúng ta sẽ không thể đi qua được - Tôi nói.
- Ít nhất chúng ta đều lên được tới đỉnh! - Giáo sư Challenger nói. - Và khi lên trên đó các ngài sẽ thấy rằng ý chí của con người là trên hết!
Sau khi ăn sáng chúng tôi mở gói đồ leo núi mà Giáo sư Challenger đã chuẩn bị từ trước. Ông lấy từ trong đó ra một cuộn dây thừng loại nhỏ và chắc chắn, dài khoảng một trăm năm mươi mét, các móc sắt, kẹp sắt và rất nhiều thiết bị khác. Huân tước Roxton là một nhà leo núi có kinh nghiệm, Giáo sư Summerlee là một người leo núi nghiệp dư vì vậy chỉ có tôi là một tay ngu ngơ chưa hề biết đến leo núi là như thế nào. Nhưng bù lại tôi lại có sức khỏe của một chàng thanh niên.
Thực ra việc leo trèo này không có gì ghê gớm lắm nhưng tóc tôi cứ dựng đứng lên khi bám tay vào dây. Lúc đầu việc leo trên dây rất dễ dàng, dần dần càng về sau núi đá càng dốc hơn và cuối cùng khi chỉ còn khoảng năm mươi mét nữa thì chúng tôi hầu như chỉ còn cheo leo trên những kè đá bằng bốn chi. Tôi và Giáo sư Summerlee suýt nữa thì không thể leo lên được nếu như Giáo sư Challenger không lên tới đỉnh trước, cột dây vào một cái cây to và thả đầu dây xuống. Thật không thể tưởng tượng được khi chứng kiến Giáo sư Challenger với thân hình khổng lồ của mình lại leo được trên dây. Với sự trợ giúp của các dụng cụ leo núi kia cuối cùng chúng tôi cũng đã vượt qua được vách đá lởm chởm và lên đến một khu vực bằng phẳng mọc đầy cỏ.
Khi leo tới đỉnh núi vừa đưa mắt nhìn xung quanh một khung cảnh vô cùng đẹp đẽ hiện ra trước mặt. Toàn bộ đồng bằng Braxin như trải dài trước mắt chúng tôi. Màu xanh của cây cối chạy xa tít tắp chân trời. Khu vực gần nhất là những dãy núi đá nhọn được bao phủ bởi những rừng cây, tiếp theo là những quả đồi hình yên ngựa. Xa xa là những rừng tre với màu xanh và vàng đặc trưng. Tiếp theo nữa là một màu xanh của rừng già khổng lồ dài có đến hai ngàn dặm. Khi đang đắm chìm trong khung cảnh tuyệt đẹp của tự nhiên thì bỗng bàn tay nặng trịch của Giáo sư Challenger đập xuống vai.
- Chàng trai trẻ! - Ông nói - Đừng bao giờ nhìn sang hai bên mà hãy luôn nhìn về phía trước! Nơi mà chúng ta đang cần phải đến.
Khi quay sang phía tay Giáo sư chỉ tôi mới nhìn thấy vùng bình nguyên trên đỉnh núi, nơi có những bụi cây thấp, xanh ngắt điểm xuyết nhiều cây cao vút. Độ cao bằng với nơi mà chúng tôi đang đứng. Bình nguyên ngay trước mắt chúng tôi và thật khó mà có thể nghĩ được rằng chúng tôi đã mất rất nhiều ngày mà vẫn chưa leo lên được trên đó. Bằng mắt thường thì khoảng cách từ chỗ chúng tôi đứng xuống dưới đó chỉ cao khoảng bốn mươi feet nhưng trông cứ như khoảng cách đó phải đến bốn mươi dặm. Tôi vòng tay ôm lấy một thân cây và nhìn xuống chân núi. Dưới chân núi hình những người giúp việc cho chúng tôi chỉ còn là những chấm nhỏ. Họ đang nhìn lên trên chỗ chúng tôi đứng.
- Thật là kỳ diệu! - tiếng Giáo sư Summerlee.
Tôi quay đầu lại và nhìn thấy ông đang ngắm nhìn cái cây mà tôi đang ôm. Nhìn vỏ cây mềm mại và những chiếc lá nhỏ kiểu xương cá tôi có cảm giác quen quen.
- Sao thế nhỉ? Đây là một cây sồi - Tôi kêu lên.
- Chính xác! Ở nơi xa xôi này mà gặp lại một đồng hương! - Giáo sư Summerlee nói.
- Không chỉ là đồng hương đâu! Thưa ông bạn Giáo sư đáng kính! - Giáo sư Challenger nói - Nhưng để ông bạn vui hơn tôi xin nhắc một điều rằng cây sồi này còn là một vị cứu tinh của chúng ta đấy.
- Lạy chúa! - Huân tước Roxton kêu lên. - Chúng ta sẽ dùng nó làm một cây cầu!
- Chính xác! Ta sẽ dùng nó để làm một cái cầu. Suốt cả đêm hôm qua tôi đã nghĩ về việc này đấy! Tôi đã có lần nói với anh bạn trẻ này rằng Challenger chỉ thể hiện khả năng tuyệt vời nhất của ông ta khi mà tất cả chúng ta đang ở trong thế tuyệt vọng. Đêm hôm qua chính là đêm mà tất cả chúng ta đang ở trong đường cùng. Nếu sức mạnh của ý chí mà đi cùng với trí tuệ thì sẽ không bao giờ thất bại. Một cái cây rất cao có thể làm một cái cầu bắc ngang sang phía bên kia. Nào các ngài hãy nhìn xem!
Thật là một suy nghĩ sáng suốt. Cái cây sồi này cao có đến sáu mươi feet và nếu làm cho nó đổ đúng cách thì ngọn có thể chạm sang bên kia và làm thành một cái cầu. Giáo sư Challenger cầm chiếc rìu lên tay và đưa nó cho tôi.
- Anh bạn trẻ của chúng ta sức dài vai rộng. Tôi nghĩ giao cho anh ta nhiệm vụ này là hợp lý nhất! Tôi cũng đề nghị với cậu rằng hãy bớt suy nghĩ về mình đi và hãy làm theo những gì mà chúng tôi yêu cầu.
Theo chỉ dẫn của Giáo sư Challenger tôi dùng rìu rạch một vết tại gốc cây để đánh dấu sao cho khi chặt thì thân cây sẽ có độ dài tối đa. Đây đúng là một cây cột vững chãi mà tự nhiên đã đem đến đỉnh núi này. Tôi cùng Huân tước Roxton thay nhau chặt cây. Chỉ hơn một giờ đồng hồ đã có tiếng kêu răng rắc và cây sồi đã hơi nghiêng về phía trước. Sau đó nó đổ ập xuống phủ cành lá lòa xòa sang phía bình nguyên bên kia. Gốc cây lăn ra đến tận mép của khoảng đất mà chúng tôi đang đứng. Suýt nữa thì nó đã trượt xuống vực. Trong một tích tắc chúng tôi tưởng mọi thứ thế là đi tong. Gốc cây chỉ cách mép vực mấy feet. Thế là chúng tôi đã có một cây cầu.
Cả ba chúng tôi không ai bảo ai cùng bắt tay Giáo sư Challenger. Còn Giáo sư Challenger nhấc chiếc mũ rơm đang đội trên đầu đồng thời cúi mình xuống lần lượt đáp lễ.
- Vì công lao của tôi, tôi xin được là người đầu tiên bước chân sang vùng đất bí ẩn phía bên kia. Đây sẽ là đề tài cho các họa sĩ trong tương lai khi vẽ lại cảnh này. Đó sẽ là những bức tranh mang tính lịch sử.
Khi Giáo sư Challenger bước đến gần chiếc cầu thì Huân tước Roxton đặt tay lên áo choàng của Giáo sư và nói:
- Ông bạn thân mến! Tôi không cho phép điều đó!
- Không cho phép? - Giáo sư quay đầu lại, bộ râu tướng của ông vểnh lên.
- Ông không biết sao? Nếu xét phương diện khoa học thì tôi sẽ để cho ông là người quyết định vì ông là một nhà khoa học. Nhưng ngài sẽ phải theo sau tôi khi vấn đề có liên quan đến lĩnh vực của tôi.
- Lĩnh vực của ngài?
- Mỗi chúng ta đều có nghề riêng của mình. Làm người tiên phong chính là tôi. Theo tôi nghĩ hiện nay chúng ta đang xâm lược một đất nước. Rất có thể có nhiều kẻ thù đang ở phía trước mặt - Huân tước Roxton nói và đưa mắt nhìn về phía trước - ngài cần phải học cách tỏ ra khôn ngoan khi có ý định đi vào vùng nguy hiểm. Tất nhiên chúng ta luôn hy vọng rằng sẽ chẳng có nguy hiểm gì hết ở phía trước và nếu có kẻ thù thì chúng ta cũng sẵn sàng đối phó. Malone và tôi sẽ quay xuống dưới và sẽ cùng Gomez và những người còn lại mang theo súng ống lên. Một người sẽ leo sang trước còn những người còn lại sẽ yểm trợ nếu có kẻ thù. Nếu không có kẻ thù xuất hiện thì cả nhóm còn lại sẽ tiếp bước sang sau.
Giáo sư Challenger ngồi xuống gốc cây và than thở vẻ không kiên nhẫn. Còn Giáo sư Summerlee và tôi lại có ý để cho Huân tước Roxton làm trưởng nhóm trong những lúc như thế này. Việc leo lên bây giờ trở nên dễ dàng hơn lúc trước rất nhiều. Chỉ trong vòng một giờ đồng hồ tất cả chúng tôi đã vận chuyển hết súng trường và súng ngắn lên đỉnh núi. Cả mấy anh chàng người lai cũng đã leo lên trên. Họ cũng đã theo lệnh của Huân tước Roxton mang lên một kiện hàng hóa nhu yếu phẩm đề phòng trường hợp cuộc thám hiểm của chúng tôi phải kéo dài. Mỗi chúng tôi mang theo rất nhiều đạn.
- Nào ngài Challenger! Nếu ngài vẫn còn muốn trở thành người đầu tiên bước chân sang vùng đất bên kia thì mọi thứ đã chuẩn bị xong cả rồi đấy!
- Tôi rất lấy làm hân hạnh được ngài cho phép - Vị Giáo sư đáng kính giận dữ nói bởi vì ông ta là một con người không bao giờ khuất phục trước quyền lực - Chính vì ngài đã tỏ ra tốt bụng với tôi nên tôi sẽ rất lấy làm vinh dự khi trở thành người tiên phong bước sang thế giới bí ẩn kia.
Nói rồi Giáo sư Challenger ngồi xuống cây gỗ hai chân buông thong hai bên, lưng ông đeo một chiếc rìu. Ông di chuyển theo kiểu chống hai tay rồi nâng người như cóc nhảy. Chẳng mấy chốc ông đã sang đến bên kia. Ông trèo lên mép vực và huơ huơ hai tay trên đầu.
- Cuối cùng thì tôi đã sang đến nơi - Ông Challenger kêu lên.
Tôi nhìn Giáo sư Challenger và cảm thấy rất lo lắng. Tôi sợ rằng bất thình lình từ trong khu rừng phía sau ông sẽ xuất hiện một điều gì đó nguy hiểm. Nhưng mọi vật vẫn yên tĩnh như không, chỉ có mấy con chim sặc sỡ bay vọt lên không trung và biến mất vào sau những rặng cây.
Người thứ hai bước sang là Giáo sư Summerlee. Giáo sư có một cơ thể dẻo dai. Trên lưng ông là cả hai khẩu súng trường. Ông mang hai khẩu súng mục đích là để cho Giáo sư Challenger một khẩu. Tôi là người thứ ba. Trong khi lần sang tôi cố gắng không dám nhìn xuống vực sâu phía dưới. Giáo sư Summerlee chìa báng súng cho tôi và trong chốc lát tôi chộp được tay ông. Còn Huân tước Roxton thì đi thong thả trên cây gỗ như người ta đi trên đất bằng. Ông đúng là người có thần kinh thép.
Thế là cả bốn chúng tôi đã có mặt tại vùng đất huyền bí - vùng đất của Maple White. Đối với chúng tôi thì đó là giây phút chiến thắng huy hoàng nhất. Nhưng làm sao ai có thể nghĩ tới rằng những điều đó chỉ là bước dạo đầu cho những tai họa sẽ giáng xuống đầu chúng tôi sau đó.
Sau khi qua cầu chúng tôi bắt đầu tiến về khu rừng. Khi vừa đi được khoảng năm mươi yard thì bỗng có một tiếng động kinh khủng vang lên phía sau lưng chúng tôi. Chúng tôi vội vã chạy bổ lại nơi vừa đứng thì ôi thôi cây cầu đã không còn nữa. Nhìn xuống dưới chân núi tôi thấy một đám cành cây xanh lòa xòa. Đó chính là cây sồi đã bị trượt xuống chân vách đá. Có phải mép vực bị lở và cây gỗ bị rơi xuống không? Ý nghĩ đó xuất hiện trong đầu chúng tôi. Lát sau chúng tôi thấy khuôn mặt đen đen của gã giúp việc lai da đỏ thò ra bên bờ vực bên kia. Đúng là Gomez nhưng bây giờ thì không phải là Gomez với khuôn mặt hiền lành và nụ cười khiêm tốn nữa rồi mà là một Gomez với bộ mặt méo mó và ánh mắt sắc lạnh. Một bộ mặt sung sướng đến co giật vì lòng hận thù được thỏa mãn.
- Huân tước Roxton! Huân tước Roxton! - Hắn ta kêu lên.
- Ta đây! - Huân tước kêu lên.
Một chuỗi cười vang lên bên kia bờ vực.
- Ngươi ở đấy à? Con chó Anh khốn kiếp! Cứ ở bên đó đi! Ta đã chờ đợi ngươi từ lâu và hôm nay mới có cơ hội. Ngươi thấy thật là khó khi tìm được đường leo lên và ngươi cũng sẽ thấy leo xuống càng khó khăn hơn. Các ngươi hay nguyền rủa những kẻ ngu ngốc. Bây giờ các ngươi đã bị mắc bẫy. Tất cả bọn các ngươi.
Tất cả chúng tôi sững sờ chưa kịp nói gì, mà chỉ đứng như trời trồng nghe hắn nói. Một cành cây lớn bị gãy cho thấy hắn đã sử dụng nó để bẩy cây cầu của chúng tôi xuống vực. Bộ mặt đáng ghét biến mất và lúc sau trở lại. Trông hắn có vẻ điên rồ hơn.
- Lúc ở dưới cửa hang ta đã suýt nữa giết được các ngươi bằng hòn đá lăn - Hắn gầm lên - nhưng bằng cách này các ngươi sẽ chết từ từ và khủng khiếp hơn. Các ngươi sẽ phơi xác bên đó vĩnh viễn. Chẳng ai biết các ngươi ở đâu để mà đến mang xác các ngươi về. Hãy nhớ lại cách đây năm năm khi mà ngươi bắn chết Lopez trên dòng sông Putomayo. Ta là em trai của anh ấy. Từ giờ ta có thể mãn nguyện mà chết vì đã trả được thù cho anh trai của ta - Bàn tay giận dữ của hắn ta điên cuồng vẫy sang phía chúng tôi sau đó tất cả mọi thứ rơi vào im lặng.
Nếu mọi thứ đơn giản chỉ dừng ở chỗ đó nghĩa là tên người lai kia trả mối thù của mình và bỏ đi thì đã may mắn cho hắn lắm. Chính cơn bốc đồng kiểu latinh của hắn đã hại hắn ta. Huân tước Roxton không hổ danh là người được phong Huân tước tại ba quốc gia. Ông là người không dễ dàng bị chửi bới như vậy. Gã người lai đang tìm cách leo xuống chân vách đá thì Huân tước Roxton chạy dọc theo mép vực. Chỉ nghe thấy một tiếng súng nổ và tiếp theo đó là tiếng thét đồng thời có tiếng kêu của thân người rơi xuống đất. Thế là xong đời gã người lai. Huân tước Roxton đi lại phía chúng tôi vẻ mặt đanh lại.
- Tôi đúng là một thằng ngốc bị mù! - ông nói vẻ cay đắng - Bởi vì tôi nên mọi người mới rơi vào tình cảnh này. Đúng ra tôi phải nhớ những kẻ thù của mình và cẩn thận hơn.
- Thế còn một thằng nữa đâu? Phải có hai thằng thì mới bẩy được cây gỗ lớn như thế xuống vực chứ!
- Tôi đã có thể bắn hắn nhưng tôi tha cho hắn thoát. Có lẽ hắn không cố ý làm việc đó. Đúng ra tôi nên giết hắn đi bởi vì như các ngài nói chắc hẳn hắn đã giúp thằng Gomez làm chuyện đó.
Bây giờ nhớ lại chúng tôi mới thấy ý định phản bội trong đầu gã người lai đã có từ lâu. Trước đây hắn là người luôn theo dõi các kế hoạch của chúng tôi. Việc nghe trộm chúng tôi bàn kế hoạch và cái nhìn hận thù của hắn đã bị chúng tôi bắt gặp nhưng lúc đó chúng tôi chưa để ý lắm. Chúng tôi đang bàn bạc thảo luận và cố gắng không để chuyện vừa qua ảnh hưởng đến hiện tại thì một sự việc xảy ra dưới mặt đất thu hút sự chú ý của chúng tôi.
Một bóng người mặc áo trắng đang chạy như ma đuổi. Rất có thể đó là tay người lai mà Huân tước Roxton đã tha mạng. Phía sau hắn ta anh chàng da đen Zambo cao lớn đang chạy đuổi theo. Chỉ một loáng Zambo đã đuổi kịp hắn và choàng tay qua cổ hắn. Cả hai cùng ngã nhào ra đất. Lúc sau Zambo đứng lên nhìn thằng người lai đang nằm thẳng đuỗn dưới đất. Chàng da đen nhìn lên chỗ chúng tôi đang đứng và vẫy tay vẻ mừng rỡ.
Hai kẻ thủ ác đã bị tiêu diệt nhưng những việc mà chúng làm đã hại chúng tôi. Chúng tôi không tài nào sang được bờ vực bên kia nữa. Chúng tôi sẽ vĩnh viễn là cư dân của vùng bình nguyên xa lạ này. Phía xa xa kia chân trời màu tím sẫm là dòng sông dẫn chúng tôi về với thế giới văn minh. Nhưng chiếc cầu đó đã không còn nữa. Không có cách nào có thể đưa chúng tôi sang được bên kia. Một giây phút định mệnh đã làm thay đổi cả cuộc đời chúng tôi.
Đó cũng là giây phút mà tôi phát hiện ba người bạn đồng hành của tôi thật dũng cảm, hơn thế nữa họ là những người có bản lĩnh phi thường và một phong thái điềm tĩnh chưa từng có. Chúng tôi chỉ còn cách ngồi xuống một bụi cây và chờ Zambo quay lại. Lúc này khuôn mặt đáng mến và thân hình như Hécquyn của anh ta nhấp nhô trên những mỏm đá nhọn hoắt.
- Tôi nên làm gì đây? - anh ta kêu lên - Các ngài hãy nói cho tôi biết tôi phải làm gì?
Đó là câu hỏi khó trả lời. Anh ta là một nhịp cầu tin cậy cuối cùng nối chúng tôi với thế giới văn minh.
- Tôi sẽ không bao giờ bỏ rơi các ngài! Cho dù thế nào đi chăng nữa tôi vẫn sẽ ở đây. Nhưng tôi không thể giữ những người da đỏ lại. Họ nói rằng con ma rừng Curupuri đã ở vùng này vì vậy rất khó giữ chân họ lại ở đây.
- Hãy giữ họ lại đến ngày mai! Zambo! - Tôi kêu lên - và tôi sẽ gửi thư cho họ mang về.
- Được thôi! Tôi sẽ cố gắng! Nhưng bây giờ tôi phải làm gì?
Có quá nhiều thứ để anh làm và thật đáng khâm phục là anh ta đã làm được. Trước hết theo chỉ dẫn của chúng tôi anh ta kéo cái dây buộc vào gốc cây mà chúng tôi dùng để leo lên và ném sang chỗ chúng tôi đứng. Mặc dù đó là sợi dây rất mảnh nhưng rất chắc chắn. Khó có thể dùng nó làm dây leo nhưng nó lại rất đắc dụng cho chúng tôi lúc này. Zambo buộc đống hành lý vào đầu dây và chúng tôi kéo sang bên này. Đó là những nhu yếu phẩm mà chúng tôi có thể sử dụng trong khoảng một tuần. Sau đó Zambo lại xuống dưới chân núi và mang lên hai gói đồ nữa trong đó có một hộp đựng thuốc súng và mấy thứ khác. Chúng tôi chuyển mấy thứ đó sang bằng cách ném dây sang bên kia để Zambo buộc vào gói hàng. Buổi tối Zambo mới leo xuống chân núi. Trước khi leo xuống anh ta còn khẳng định rằng sẽ giữ chân những người da đỏ lại cho đến sáng hôm sau.
Cả đêm hôm đó tôi đã dành thời gian để viết thư dưới ánh nến. Chúng tôi hạ trại ngay cạnh mép vực và làm giảm cơn khát bằng hai chai Apollinaris lấy trong đống hành lý. Nước rất quan trọng đối với chúng tôi lúc này nhưng tôi nghĩ Huân tước Roxton đã quá vất vả và mạo hiểm cả ngày hôm nay rồi nên không ai muốn có thêm rắc rối nữa. Thậm chí chúng tôi còn không dám đốt lửa hoặc gây bất kỳ một tiếng động nhỏ nào.
Ngày mai (đúng hơn, phải nói là ngày hôm nay, vì khi tôi viết những dòng này thì trời đã bắt đầu rạng đông) chúng tôi sẽ bắt đầu cuộc thám hiểm miền đất lạ này. Tôi không biết khi nào có thể lại viết thư hoặc có thể còn sống để mà viết thư hay không nữa? Lúc này tôi thấy những người da đỏ vẫn chưa bỏ đi và tôi tin rằng anh chàng Zambo trung thành sẽ ở đây để cầm thư của tôi. Tôi chỉ tin tưởng khi trao được lá thư này tận tay cho ai đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...