Mịch ái truy hoan

Cha anh, cư nhiên trực tiếp tìm tới cha mẹ cô, nhưng lại hẹn đi ra ăn cơm!
Chuyện bọn họ, muốn bẩm báo cha mẹ, cũng không nên lấy phương thức như vậy!
Thật vất vả vụng trộm ra ghế lô, cô toàn thân không tự chủ được hơi hơi phát run, cúi đầu dùng ngón tay run run ấn bắt tay vào ấn bàn phím, khi chậm rãi quay số điện thoại……
Có người từ phía sau đỡ lấy vai cô, ổn định cô.
Anh đến đây. Này nhất định là Chúc Bỉnh Quân. Thần kinh Lã Tân Mạn căng thẳng đến cực cùng, đột nhiên toàn bộ thả lỏng.
Trong nháy mắt kia, cô thầm nghĩ dựa sát vào tiến ôm ấp quen thuộc lại ấm áp kia, tránh ở bên trong, làm một tiểu cô nương vĩnh viễn không lớn, vĩnh viễn không cần đối mặt hết thảy này.
Cô còn không kịp quay đầu, mở miệng, phía sau bọn họ có một tiếng nói khác lạnh lùng, nghiêm túc thiết tiến vào –
“Mọi người đến sao? Đứng ở cửa làm gì, đi vào.” Là Lã Nho Hạo.
Lại là cái ngữ khí ôn tồn khi cô làm điều sai mới có thể xuất hiện kia. Từ nhỏ đến lớn, Lã Tân Mạn chỉ cần nghe được anh trai nói như vậy, sẽ có loại cảm giác khủng hoảng không biết từ đâu nảy lên đến, thẳng đổ ở ngực, cổ họng.
Cô rốt cuộc nhịn không được.
Mở miệng, cô ngay tại cửa ghế lô của nhà hàng cao cấp, ói ra!
Trong phòng cộng thêm một người, tổng cộng có năm bác sĩ; Bọn họ tất cả đều trơ mắt nhìn cô, sau đó, toàn bộ đều chiếm được kết quả chẩn đoán đồng dạng –
Kết thúc
Kỳ thật Lã Tân Mạn không nhớ rõ nhiều sau lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Ngày đó trường hợp thật sự rất hỗn loạn, tình huống của chính cô cũng quá chật vật.
Chỉ nhớ rõ cô ói ra một thân Chúc Bỉnh Quân, kinh động rất nhiều nhân viên phục vụ của nhà hàng đến rửa sạch. Quản lí còn khẩn trương muốn kêu xe cứu thương, tưởng ngộ độc thức ăn, nhưng chúng bác sĩ ở đây nói cho quản lí, không phải việc đó.
Cô ở dưới kiên trì của mọi người, bị đem về nhà nghỉ ngơi, mà toàn thể mọi người cũng di chuyển quân đội đến Lã gia, nhốt tại trong thư phòng, tiếp tục mời dự họp giống như hội nghị của nghị viện nghiêm trọng thảo luận.
Lã Tân Mạn ở trong phòng trằn trọc, vẫn nghe thấy tiếng nói rất nhỏ, có khi lớn, có khi nhỏ, giống như cảnh trong mơ bình thường phiêu đãng ở không trung, muốn bắt cũng bắt không được.
Cô kỳ thật có đứng dậy vụng trộm đi đến cửa thư phòng muốn nghe, bất quá lập tức đã bị bắt lại.
Lã Nho Hạo thờ ơ lạnh nhạt. Chúc Bỉnh Quân thấy Lã Tân Mạn xuất hiện, giống như là hồn bị câu đi giống nhau, lập tức đứng dậy đi đến bên người cô; Mà em gái rõ ràng có thể tự tại chỉ huy trợ lý chụp ảnh, mang máy chụp ảnh, thiết bị nơi nơi công tác, một khi đụng tới Chúc Bỉnh Quân, giống như là xương cốt bị đánh gãy, mềm dựa sát vào hắn ta.
Tốt lắm, món nợ này chờ một chút sẽ tính. Lã Nho Hạo lạnh lùng nghĩ.
“Em đứng dậy làm cái gì? Không phải bảo em ngủ một chút thật tốt sao?” Chúc Bỉnh Quân quan tâm.

“Nhưng là…… Em cũng muốn biết các người rốt cuộc muốn nói cái gì……”
“Người lớn đang nói chuyện, em không cần xen mồm.” Lã Nho Hạo không kiên nhẫn nói, vẫn như cũ sắc mặt đại ca, còn chỉ huy Chúc Bỉnh Quân,“Cậu trước mang nó trở về phòng đi ngủ, không cần ầm ỹ chúng ta nói chuyện.”
“Nhưng là……” Em gái mỏng manh kháng nghị.
“Đi! Lập tức đi!”
Sau khi đưa cô trở về phòng, anh giám sát cô trên giường nằm tốt, giúp cô đắp chăn. Khuôn mặt nhỏ nhắn giấu ở trong chăn, chỉ lộ ra mắt to ngập nước, chớp cũng không chớp nhìn anh.
Đêm dưới đèn, anh bên cạnh thật dễ nhìn, đôi mắt anh rất ôn nhu, rất sủng nịch.
“Em, em giống như…… mang thai nha.” Lã Tân Mạn nho nhỏ vừa nói, như là làm sai chuyện gì, không dám lại muốn kiên trì nhận sai.
“Anh biết, là anh tạo thành.” Anh nở nụ cười, cúi đầu xuống hôn trán cô, khuôn mặt cô hơi hơi nóng lên.“Hẳn là lần lúc em vừa mới trở về, đến phòng khám tìm anh.”
Liền một lần kia, kìm lòng không được, căn bản không thể khắc chế hai người, sau khi tương tư dày vò nhịn không được lửa nóng triền miên; Khi đó khát vọng bức thiết cùng nhu tố, quả nhiên kết quả vụng trộm ở trong bụng cô.
“Liền, liền một lần…… hơn nữa chúng ta vẫn đều thật cẩn thận……”
Chúc Bỉnh Quân tươi cười mở rộng,“Cho dù là bao cao su, cũng có 2% mang thai.”
“Nhưng là……”
“Không cần lo lắng, em là nghỉ ngơi thật tốt đi.”
“Anh hai em, còn có ba mẹ em –”
Chúc Bỉnh Quân nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non mềm của cô,“Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý.”
Cô lại không ra tiếng, yên lặng nhìn bóng dáng anh kiên nghị rời đi.
Sau đó, Chúc Bỉnh Quân trở lại thư phòng, tiếp tục hội nghị của bọn họ.
Không biết qua bao lâu, cô ở nửa tỉnh nửa mê nghe được tiếng mở chốt cổng chính, có người rời khỏi.
Sau đó, là cha mẹ cô rời đi thư phòng, tiếng bước chân trở về phòng.
Như vậy…… Chỉ còn anh hai cô cùng Chúc Bỉnh Quân, bọn họ đang nói cái gì?
Cô thật sự thật sự rất muốn rời giường đi nghe lén, nhưng là mí mắt như là bị dính ở đó, ủ rũ một tầng lại một tầng xếp tăng mạnh, rốt cục, cô vẫn là chống đỡ hết nổi mà ngủ.

Cô không biết là, trong thư phòng cuối cùng quả thật chỉ còn Lã Nho Hạo và Chúc Bỉnh Quân, bất quá, bọn họ hai gã nam sĩ trong lúc đó nói chuyện, phi thường ngắn gọn.
Chúc phụ vốn muốn lấy chuẩn thân phận thông gia dụ dỗ Lã gia phụ mẫu đầu tư, sau khi con xuất hiện, tài ăn nói lưu loát căn bản không thể hoàn toàn phát huy, hơn nữa còn dẫn theo một cái mặt đen khủng bố Lã Nho Hạo giúp đỡ!
“Mời đem mười năm lại đây đầu tư cổ phiếu tăng giảm, ngoại tệ xu thế, kỳ hạn giao hàng giao dịch. Tình hình làm thành tin vắn đưa lên.” Lã Nho Hạo đối mặt ai đều là sắc mặt cùng thái độ giống nhau, không lưu tình chút nào,“Mặt khác, xin mời kế toán viên cao cấp của quý công ty dự thính đáp lại. Còn muốn đem ý muốn đầu tư cùng mục tiêu dự định, đặt ra bảng kế hoạch thu lợi nhuận một lượt đưa lên.”
“Ách, tôi là cố vấn đầu tư tư nhân góp vốn –” Nào có cần này đó?
“Ngay cả công ty đều không có?” Lã Nho Hạo ánh mắt như điện bắn thẳng đến,“Loại môn quy cố vấn đầu tư này, ba mẹ tôi có rất nhiều, không cần phiền toái ngài.”
“Chúng ta là thông gia, là người một nhà –”
“Chúc tiên sinh hiểu lầm, tôi không có đáp ứng bọn họ kết hôn.” Nhìn Chúc phụ thần sắc nghi ngờ, anh tay vừa nhấc, ngăn cản đặt câu hỏi, lãnh khốc nói:“Ở nhà của tôi hết thảy từ tôi làm chủ, tôi nói mới tính.”
Nói xong, toàn trường — cũng chính là Lã gia phụ mẫu, Chúc Bỉnh Quân — tất cả đều gật đầu như đảo tỏi.
Thật sự, không cần hoài nghi. Chỉ cần địa phương có Lã Nho Hạo, anh ta làm chủ! Đây là chân lý vũ trụ không thay đổi!
Sau lại nói đến, Chúc phụ bị Lã Nho Hạo oanh tạc khéo vô hoàn phu, chỉ phải phẫn nộ rời đi. Lúc rời đi, thật sâu nhìn con liếc mắt một cái, giống như đang lên án anh bắt tay với người ngoài chống đối mình.
Chúc Bỉnh Quân chính là im lặng nhìn ông ta rời đi. Người đã ruồng bỏ vợ, hãm hại con trai thân sinh đến tột cùng là ai, Chúc Bỉnh Quân thật lâu trước kia cũng đã không biết.
“Chuyện Meo Meo –” Lã mẫu nhịn không được sầu lo mở miệng, một mặt nhìn Chúc Bỉnh Quân liếc mắt một cái.
“Con sẽ xử lý. Ba, mẹ, các người đi nghỉ ngơi trước đi.”
Sau khi người lớn đều rời đi, chỉ còn lại hai người.
Trầm mặc sau một lúc lâu, Lã Nho Hạo mở miệng.
“Cậu có thể tiếp tục báo cáo hàng tháng của cậu. Báo biểu giao cho tôi.” Chuyện vừa mới dường như là hoàn toàn không phát sinh qua, bọn họ lại nhớ tới đề tài buổi chiều không chấm dứt –
Mới họp được một nửa, Lã Nho Hạo nhận được điện thoại khẩn của mẹ, báo cho biết có người tự xưng là thông gia, muốn hẹn bọn họ gặp mặt ăn cơm, bàn một chút hôn sự của Meo Meo cùng con ông ta!
Đương trường Lã Nho Hạo bỏ lại chuyện trong tay, cùng nhân sĩ tham dự hội nghị đang muốn báo cáo — cũng chính là Chúc Bỉnh Quân — dắt tay nhau chạy tới nhà hàng.
Lúc ấy, Chúc Bỉnh Quân vốn là muốn báo cáo tình hình thu nhập hàng tháng của phòng khám.
Bởi vì Lã Nho Hạo đúng là đại kim chủ cổ đông sau lưng phòng khám của anh.

Lúc ấy Meo Meo xuất ngoại, mà anh bị chủ nợ tìm tới, thời điểm không thể không từ chức, nghĩ đến hai án cùng phát, chủ nhiệm vừa vặn biết thời biết thế, sẽ khẩn cấp phê chuẩn đơn xin từ chức của anh, đuổi anh ra khỏi cửa, Lã Nho Hạo lại tìm đến văn phòng anh nói chuyện, hoặc nói là thẩm vấn.
Sau khi nghe anh nói xong tình huống của cha, Lã Nho Hạo trầm ngâm một lát.
“Vừa vặn gần đây có vài vị bác sĩ muốn hùn vốn mở phòng khám, tìm tôi nhập cổ phần.” Cuối cùng, anh ta nói như vậy với Chúc Bỉnh Quân:“Một khi đã như vậy, cậu sau khi tạm rời cương vị công tác, liền đi qua hỗ trợ.”
Chúc Bỉnh Quân hoàn toàn ngây người.
Sớm thành thói quen chỉ lo thân mình, vấn đề chính mình chỉ có thể chính mình giải quyết, liền ngay cả chí thân cũng không hỗ trợ anh, căn bản không biết phản ứng như thế nào.
“Cậu tuy rằng phẩm hạnh không được tốt lắm, nhưng y thuật tốt, có thể thu hút không ít khách nhân.” Lã Nho Hạo tự cố mục đích bản thân hạ lệnh,“Nội trong năm năm phải giúp tôi kiếm tiền về. Được, cứ như vậy, tuần sau đi báo danh.”
Cứ như vậy, anh thành viện trưởng. Sau đó chia đều mỗi ngày làm việc mười bốn giờ, không phụ sở vọng, trong năm năm liền đem tất cả tài chính cùng tiền nợ đều trả xong.
Năm năm đến đây, hàng tháng đều đúng hạn cùng đại cổ đông báo cáo –
“Tháng này bởi vì có chút tài sản chuyển đi, làm giấy tờ còn chưa hoàn tất, cho nên……”
“Cậu lại đang chuyển cái tài sản gì?” Đại cổ đông mày rậm vừa nhíu,“Phòng khám mới bắt đầu kiếm tiền, cậu đã muốn làm gì?”
Chúc Bỉnh Quân không đầy hứa hẹn biện giải của chính mình, chính là yên lặng trình lên một phần báo cáo.
Vừa lật ra, Lã Nho Hạo có chút giật mình nhíu mày, bất quá anh im lặng xem tiếp.
Lật xem xong, ngẩng đầu.“Cậu muốn đem tiền kiếm được của phòng khám chuyển tới danh nghĩa Meo Meo?”
“Vâng.” Anh đơn giản thừa nhận.
“Tiền gửi ngân hàng cũng muốn chuyển qua?”
“Đúng! Em không tín nhiệm cha em.” Ai biết được khi nào lại sẽ bị ám toán, anh giật nhẹ khóe miệng,“Hơn nữa chồng kiếm tiền cho vợ tiêu xài, đây là chuyện đương nhiên.”
Anh rốt cục có năng lực cưới cô, chiếu cố cô, sủng cô, cho cô cuộc sống không buồn không lo.
Vài năm nay anh giống ở theo đuổi tiền tài, nhưng tiền tài chẳng qua là công cụ anh theo đuổi tình yêu. Có công cụ, anh mới có thể bạo gan đuổi theo cái anh muốn nhất.
Nghe đến đó, Lã Nho Hạo từ bàn làm việc mới hiện thân, chậm rãi đi đến trước mặt anh, giống như con hổ lạnh lùng nhìn chằm chằm Chúc Bỉnh Quân kia trương khuôn mặt tuấn tú thịnh hành chúng sinh.
Tốt lắm, nếu Chúc Bỉnh Quân tự mình nói ra, vậy đến tính món nợ này một chút!
Dùng tay là chuyện người đàn ông hay làm, bọn họ là nam tử hán ở trên sân bóng bầu dục chinh chiến qua.
Cho nên ngay sau đó, Lã Nho Hạo nắm chặt tay phải, vừa ra quyền, hung hăng đem mũi Chúc Bỉnh Quân đánh sưng!
Chúc Bỉnh Quân lập tức máu chảy như nước. Anh động đều không có động, cắn răng chống đỡ.
Một quyền này anh chịu tâm phục khẩu phục, dù sao bọn họ lại lần nữa gạt Lã Nho Hạo cùng một chỗ, cuối cùng ngay cả cha đều xuất hiện làm rối, có thể coi là có nhiều món nợ nên tính lắm, anh thiếu Lã Nho Hạo –

“Cậu thân là bác sĩ, căn bản không thiếu tri thức y học, như vậy còn có thể làm đến chưa kết hôn đã mang thai?” Cuối cùng, Lã Nho Hạo chỉ lạnh lùng bỏ xuống một câu:“Vô năng!”
Nói xong, anh quay đầu rời đi.
Nhìn thân ảnh học trưởng, thủ trưởng ngày xưa, đại cữu tử tương lai phẫn mà rời đi, Chúc Bỉnh Quân thế này mới lau một phen máu mũi, thì thào nói:“Em nếu thật sự vô năng, Meo Meo làm sao có thể mang thai?”
Này đó, Lã Tân Mạn tự nhiên cũng không biết.
Cô chính là cảm giác vừa ngủ thật lâu thật lâu.
Mơ mơ màng màng, cô cảm thấy có người ngồi ở mép giường, vuốt ve tóc cô.
Mở mắt, nhìn đến người thân yêu ngay tại bên cạnh, Lã Tân Mạn lộ ra một cái mỉm cười ngọt ngào mộng ảo.
Sau đó đột nhiên mở to mắt, rồi đột nhiên thanh tỉnh,“Anh, cái mũi của anh……”
Mũi Chúc Bỉnh Quân toàn bộ sưng lên, còn có vết máu, khuôn mặt tuấn tú đều có điểm biến hình.
Cô kinh hãi muốn đứng dậy, lại bị Chúc Bỉnh Quân nhẹ nhàng ấn trở về.
“Không có việc gì, cũng chưa việc.” Anh nói như vậy.“Ngoan, đừng đứng lên, ngủ tiếp một chút.”
Lã Tân Mạn không dám tin nhìn anh.
“Mỗi lần đều như vậy, cái gì cũng không chịu nói.” Cô ảo não thở dài.“Em cũng là người trưởng thành, có năng lực giải quyết vấn đề, các người không thể đem em làm tiểu hài tử mà che chở –”
“Nếu có thể, anh sẽ như vậy cả đời che chở em.” Anh rất ôn nhu, nhưng cũng rất cố chấp nhận lời.
Quyết tâm trong mắt anh, là rành mạch, làm cho người ta không thể nghi ngờ. Một người nam nhân tâm ý đã định, lại có thời điểm tự tin, chính là biểu tình cùng ánh mắt như vậy.
Cho nên…… Cô chỉ cần chuyên tâm làm tiểu công chúa là được.
Ở trong tòa thành, ở dưới khuyên dỗ của hoàng tử của cô làm bạn, cô nắm tay anh, lại ngoan ngoãn ngủ.
Trong mộng đều là ren, sôcôla bánh ngọt, còn có tháp sắt Paris, quảng trường Thời Đại Newyork, biển xanh trời xanh Hawaii, núi Phú Sĩ trong mây mờ……
Truy đuổi tìm kiếm, đi khắp thế giới, cô vẫn là trở lại nơi này.
Trở lại lúc ban đầu, cũng là lúc yêu sâu nhất.
Tìm được rồi, sau đó, cũng sẽ không rời đi nữa.
[ toàn văn hoàn ]



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận