Tokyo Dome. Show diễn cuối cùng mở màn.
Những người cần xuất hiện đều đã có mặt, thậm thí còn mang theo mấy vị khách chưa từng nghĩ sẽ đến. Thí dụ như cô gái được gọi Neko bên cạnh Koki, mái tóc dài tha thướt, nụ cười tươi như hoa, chính xác là cô hoa khôi bị lỡ thời năm xưa, thật không ngờ, rốt cuộc kẻ chiếm được lòng mỹ nhân lại là Koki. Kazuya bất giác cảm thấy cảnh tượng trước mắt thật giống với hình ảnh đại đoàn viên kết thúc một bộ phim truyền hình dài tập, nhà nhà vui vẻ, người người hạnh phúc.
Show diễn đến hồi kết cục, chỉ còn lại phần encore, giữa sân khấu rộng lớn duy độc một chiếc ghế cùng tầng bụi mịt mờ dưới ánh đèn. Jin mặc chiếc áo sơ-mi cùng quần jeans thật đơn giản, ngồi lên ghế, ngực ôm chiếc ghi-ta mộc. Cả hội trường im ắng không tiếng động, dường như chỉ nghe được hơi thở dịu nhẹ, không biết vì sao ai nấy đều cảm giác tầng không khí có chút kỳ lạ. Lòng Kazuya nôn nao không thôi, từ sâu thẳm cơ hồ dự cảm điều gì đó. Ánh mắt dán chặt vào người trên sân khấu, miên man suy nghĩ. Giai điệu quen thuộc từ rất lâu về trước rốt cuộc vang lên.
“When I fall in love,
It will be forever
Or I’ll never fall in love…”
Đôi mắt nhẹ nhàng cùng ôn nhu của Jin chỉ chăm chú ở Kazuya, không chút hoa lệ, không gì hoành tráng, chỉ một ca khúc giản dị cùng hết thảy cảm tình của một đời người, lời thổ lộ đầu tiên và cũng là cuối cùng.
Không biết thanh âm bắt nguồn từ góc nào nhưng dần dà nó lan tỏa khắp cả hội trường.
“When I give my heart,
It will be completely
Or I’ll never give my heart…”
Âm thanh phụ xướng nhẹ nhàng tấu vang, một cảm xúc khó diễn thành lời bao trùm lòng người hâm mộ, giai điệu của họ và Jin, như một lần cuối, như lời tạm biệt người dấu yêu.
Ca khúc kết thúc, một khoảnh im lặng choàng ôm hết thảy, không tiếng vỗ tay, không lời hoan hô, không gào thét inh ỏi, cũng không ai bỏ đi, mọi người tựa hồ đợi chờ dù chính họ cũng không biết đang chờ đợi điều gì.
Jin đứng dậy, cúi gập người thật sâu để chào, ánh mắt hơi ngấn lệ. “Cảm ơn sự ủng hộ và yêu thương của mọi người dành cho Jin bấy lâu nay. Hôm nay là ngày cuối của chuyến lưu diễn và cũng sẽ là buổi biểu diễn cuối cùng trong đời nghệ sĩ của Jin. Từ nay về sau, Akanishi Jin xin rút khỏi giới nghệ sĩ, trở thành một người bình thường, sống cuộc đời đơn giản. Mong mọi người sẽ tha lỗi cho quyết định đột ngột này nhưng Jin muốn ở bên cạnh người mình yêu, Jin đã khiến người ta đợi nhiều năm như thế nên hi vọng có thể dùng quãng thời gian còn lại trong cuộc đời này để khiến người ấy thật hạnh phúc. Jin không thể tuyên bố danh tính người yêu ở đây, cũng không thể đưa người ấy ra mắt mọi người. Mặc dù trong lòng rất muốn nhưng Jin biết người ấy không nghĩ như thế. Jin tôn trọng ý nguyện của người ấy. Nếu được, Jin hi vọng sẽ được mọi người chúc phúc.”
Một không gian tĩnh lặng bao trùm cả hội trường. Bảo vệ khẩn trương quan sát từng khu vực, vào vị trí sẵn sàng để ngăn chặn bất cứ rắc rối nổi loạn nào.
Rốt cuộc anh vẫn quyết định như thế. Kazuya nhắm mắt, bản thân biết không thể lấy thân phận gì ở cạnh anh, thế nên đã lựa chọn bỏ đi. Kazuya rất hiểu Jin, và cũng chính vì vậy, anh càng kiềm lòng, dặn chính mình không thể quay lại bên cạnh người này. Chỉ cần mình trở về, Jin nhất định công khai quan hệ của hai người, mà sự nghiệp của Jin hiển nhiên sẽ chịu ít nhiều ảnh hưởng. Nếu vậy, chẳng phải những gì Kazuya làm trước đây đều như gió thoảng mây trôi? Jin không muốn anh bị ủy khuất, chính anh sao có thể làm vướng bận Jin, có lẽ đây là nguyên tắc mà cả hai người mãi mãi không suy chuyển. Có lẽ Ueda đúng, sống ở hiện tại chỉ nên quan tâm hiện tại. Dù Jin quyết định thế nào, anh đều ủng hộ. Kazuya đứng lên, vô luận chuyện gì xảy ra, anh vẫn luôn ở cạnh Jin. Ánh mắt của Kazuya và Jin chạm vào nhau, liền đọc được tâm tư cùng lòng kiên quyết của đối phương.
Mọi người bất chợt đứng dậy, mỗi lúc một nhiều. Chớp mắt, cả Tokyo Dome ngập tràn trong tiếng vỗ tay.
xOx
Ba tháng sau, Florence.
Toàn bộ công việc của Jin được chuyển về hậu trường. Ueda nói với Kazuya, từ ngày chấp nhận sự thật Kazuya đã bỏ đi, Jin vẫn luôn chuẩn bị sẽ có ngày như vậy. Nghe ra cảm giác có chút mâu thuẫn, một mặt cố gắng đạt đến đỉnh cao danh vọng, mặt khác lại chuẩn bị đường nghỉ hưu của mình. Cũng không thể chối cãi chính mình đã thua cuộc trước người đàn ông này, một khi anh đã quyết, không ai có thể suy chuyển.
Cuộc sống lúc bấy giờ chỉ có thể dùng một từ “ngọt” để miêu tả. Nhưng nội chiến vẫn liên tục xảy ra trong gia đình, mà hai bên chiến tuyến không ai khác ngoại trừ Akihiko và Jin. Cả hai người giành Kazuya từ trên bàn cơm cho tới giường ngủ. Chỉ khi hai đứa nhỏ đi nhà trẻ, cả nhà mới có chút an bình. Nhưng những lúc như vậy, hết phân nửa thời gian Kazuya phải làm việc.
Lần đầu Akihiko lấy cớ sợ ngủ một mình để chui vào giữa Jin và Kazuya, Jin chỉ hậm hực một chút. Nhưng chuyện cứ xảy ra đêm này tới đêm khác, rốt cuộc anh nhẫn nhịn không được nữa. Hung hăng ẵm bổng Akihiko trả về phòng, rồi Jin trở lại ôm chặt lấy Kazuya, hờn dỗi nói, “Mau tìm bạn trai cho thằng bé, cứ để thế này là không được.”
Kazuya nhịn không được mà bật cười thành tiếng. “Anh nói gì vậy, phải tìm bạn gái chứ.”
Jin chúi đầu vào hõm vai Kazuya, cười thật xấu xa. “Anh vẫn thấy bạn trai được hơn.”
Kazuya không đẩy anh ra được, nên đành buông tay chịu trói, để mặc anh ôm mình, lắc đầu cười thầm, người này lớn già đầu mà suy nghĩ trẻ con thế kia.
Một lời nói bâng quơ thế nhưng lại thành sự thật.
Ba tháng sau, Akihiko từ nhà trẻ về, gương mặt rầu rĩ đến không nói thành lời. Cả Kazuya và Jin đều ngạc nhiên vô cùng, thằng bé hiếu động này cũng có lúc im lặng buồn bực sao.
Jin ngoắc gọi Kazumi lại. “Kazumi, nói Daddy nghe, anh con làm sao vậy?” Thằng ranh con không thèm nháo một trận đòi Kazuya với mình, trời nhất định sắp có bão.
Kazumi dựa mình vào lòng Jin, vỗ bèm bẹp mấy ngón tay múp míp lên hai má Daddy. “Anh hai bị người ta chọc.”
“Kazumi!! Không được nói!!!” Akihiko hung hăng trừng liếc em mình.
“Gì? Ai dám khi dễ con Daddy????? Ngày mai Daddy đi dạy nó một bài học!!” Không chút chần chừ, Jin lập tức bênh vực Akihiko, bản năng của một ông bố cứ thế bùng phát. Ngược lại, Kazuya để ý đến miệng nhoẻn cười của Kazumi.
“Chọc thế nào?” Kazuya liếc một cái dài về phía Jin rồi tiếp tục hỏi han.
Nụ cười trên môi Kazumi càng rạng rỡ, không đóai hoài đến ánh nhìn đầy cảnh cáo của anh mình, cô bé khoái chí tường thật hết thảy mọi chuyện. “Hôm nay có một bạn nam được chuyển tới, cũng là người Nhật, có mẹ làm ngoại giao. Bạn ấy vừa thấy anh hai đã bay lại ôm, rồi líu ríu gọi người đẹp nhỏ, người đẹp nhỏ. Anh hai không giãy ra được nên bị bạn ấy hôn mấy cái.” Kazumi vừa nói vừa cười khanh khách. “Hôn ở đây này.” Kazumi chỉ chỉ môi mình.
Cả Jin và Kazuya liếc nhìn nhau, tưởng tượng đến ranh con nhà mình lại bị một đứa bé khác chòng ghẹo, nhịn không được mà bật cười thành tiếng. “Con nhà ai mà tài giỏi thế?” Jin cười ngặt ngẽo, rốt cuộc có người trị được thằng nhóc này, vậy tức là từ rày về sau chính mình thoát được khổ ải, cứ thế mà độc chiếm Kazuya. Jin tự nghẫm, nên mở tiệc ăn mừng là vừa.
“Kiritani Shuji.” Gương mặt Akihiko không chút biến sắc, miệng thốt lên hai từ như thế.
“Ha?” Jin nhướn mày.
“Tên của bạn kia.” Kazumi hớn hở giải thích.
“Akihiko nhất định sẽ trả thù!!!!” Cậu bé giơ nắm đấm lên trời, điệu bộ vô cùng quyết tâm.
“Chính xác! Phải hôn lại, con của Daddy không thể bị người ta đè!” Jin gật gù xoa đầu Akihiko, ra vẻ ủng hộ.
“Ph…” Kazuya đang uống trà đều phun hết cả, thiếu chút nữa bị nghẹn chết. Anh vỗ ngực ho khù khụ. “Jin, anh nói gì đấy, đừng dạy hư bọn nhỏ.”
Jin nhún vai, “anh dạy hư hồi nào? Đấy là chân lý, phải không Akihiko?”
Thằng bé đã sớm bị tẩy não gật đầu cái rụp. Lúc này đến phiên Kazuya bất lực nhìn trời, giao bọn nhỏ cho Jin dạy bảo quả nhiên rất nguy hiểm.
Sự thật chứng minh, thằng bé xảo quyệt hơn cả Akihiko thật sự tồn tại. Mỗi buổi sáng, Akihiko ý chí bừng bừng đi học, quyết tâm trả thù, đến chiều thì lại ủ rũ quay về. Nghe Kazumi tường thuật tình hình, cậu nhóc tên gọi Kiritani quả nhiên đem Akihiko ăn gọn. Chuyện cứ thế tiếp diễn suốt một tháng trời, nhưng Akihiko lại đâm hứng chí muốn đi học, đến nhà trẻ nghiễm nhiên trở thành việc cậu nhóc mong ngóng mỗi tối. Đến rồi một ngày, Akihiko mắt đỏ ngầu về nhà. Theo lời của tình báo Kazumi thì vì mẹ Kiritani Shuji chuyển công tác nên cậu nhóc kia lại chuyển trường.
Kế hoạch phản công của Aki-chan nhà mình cứ vậy mà lụi tàn.
xOx
Mười một năm sau, Nhật Bản.
Akihiko nhìn người thiếu niên xinh đẹp tâm và miệng không đồng nhất, nghĩ một đằng nói một nẻo, lòng tự nhủ người tính không bằng trời tính, ai ngờ được về Nhật học cấp ba, cư nhiên lại trùng phùng cái tên Kiritani Shuji hay sàm sỡ mình rồi cứ thế cúp đuôi biến mất ngày xưa. Lần này nhất định tính sổ cả vốn lẫn lãi. Vừa nghĩ tới đó, Akihiko đã nhoẻn miệng cười thật xấu xa.
“Kiritani Shuji.” Akihiko đứng gọi tên đối phương giữa một hành lang không ai.
Shuji xoay người, liền nhìn đến một thiếu niên xa lạ mà khôi ngô.
Akihiko vừa nhìn đến nụ cười lịch sự mà giả tạo của Shuji, ánh mắt liền hóa lạnh. Tên này quên mình! Dám quên mình à!!!!!! Ý nghĩa vừa dấy lên trong đầu đã khiến Akihiko thiếu điều nổi điên. Tên sàm sỡ, tên sở khanh, tên lừa gạt!
Akihiko cười lạnh, cậu không biết vì sao Shuji không còn là đứa bé ngọt ngào bướng bỉnh của ngày trước, nhưng cậu tuyệt không tha thứ chuyện đã nhiều năm như vậy mà chỉ có chính mình vương vấn quá khứ. Bị quên lãng là không thể. Từ rày về sau, hết thảy trí nhớ của người này đều phải có mình, ngay cả mấy cái hôn bị cướp cũng phải đòi lại, hơn nữa số lượng phải gấp bội!
Akihiko tiến tới trước Shuji. Đối phương chưa kịp phản ứng, cậu lợi dụng chiều cao của mình mà nép sát thân thể Shuji vào tường, rồi cúi đầu, đặt một nụ hôn lên bờ môi mỏng hồng gợi cảm, hung hăng ép Shuji phải mở miệng rồi cứ thế tiến vào, đầu lưỡi vần vũ nhau một lúc thật lâu. “Đây mới là hôn, biết không?” Khẽ rời môi Shuji, Akihiko cười nhẹ. Bờ môi tươi mát ngọt ngào của người này là vị kẹo mà Akihiko thích nhất.
Shuji thở dốc, ngón tay mảnh khảnh thẫn thờ sờ lấy đôi môi mới bị hung hăng chà đạp của mình, mê man nhìn người thiếu niên có chút quen thuộc đang cười thật xấu xa. Đối phương còn tuyên bố lẫy lừng với cậu, “Shuji, trò chơi chỉ mới bắt đầu!”
Shuji cúi đầu, đầu óc thoáng chốc lâm vào biển cảm xúc khó diễn đạt thành lời.
Kazumi đứng trước cửa trường, mãi không thấy anh mình đi ra, sốt ruột nhìn đồng hồ. Đã hơn nửa tiếng rồi… cô bé không chút kiên nhẫn mà đá văng viên đá nhỏ dưới chân mình.
“Xin lỗi, bạn là Akanishi Kazumi?” Một giọng nam thật dễ nghe chợt vang lên.
Kazumi ngẩng đầu, liền nhìn đến một thiếu niên đang dắt chiếc xe đạp bên mình. Cô gật đầu.
“Anh của bạn bảo tớ nói với bạn, cậu ta gặp lại bạn cũ nên bạn cứ về trước.” Người thiếu niên dán chặt ánh mắt ở Kazumi.
“Bạn cũ?” Kazumi nhíu mày, hai đứa ở Nhật làm gì quen biết ai.
“Kiritani Shuji.”
“A.” Cái tên này làm sao Kazumi có thể quên. Thế nên cô bé chỉ thản nhiên nở một nụ cười.
Người thiếu niên xem chừng bị môi cười ấy hớp hồn cả, gương mặt thoáng ửng hồng. “Tớ… tớ tên Kitagawa Sho, có thể đưa bạn về không?”
Liếc nhìn chỗ ngồi phía sau xe đạp, rồi lại đảo mắt đến bộ dàng thẹn thùng lúng túng của đối phwng, Kazumi chếch miệng cười thật dịu dàng, gật gật đầu.
Ánh chiều tà nhuộm vàng cả khuôn viên trường, ai biết rồi câu chuyện sẽ tiếp diễn thế nào.
— Mi Tiêm. Kết Thúc. —
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...