Phu nhân Vĩnh Bình Hầu chọn ngày hai tám tháng tư chính thức nhận Lâm Mị
làm nghĩa nữ. Từ sáng, phu nhân và tiểu thư các phủ đã lục tục có mặt.
Em dâu phu nhân Vĩnh Bình Hầu tức Sử phu nhân đến rất sớm, dẫn theo con trai là Sử Bình Tá và con gái là Sử Bình Vân tới.
Phu nhân Vĩnh Bình Hầu được báo là Sử phu nhân tới, liền ra đón, kéo tay Sử Bình Vân ngắm nghía, cười nói: “Mấy tháng không gặp, xinh hơn nhiều
đấy.”
Sử Bình Vân năm nay mười ba tuổi, tính tình ngây thơ, thấy
Vĩnh Bình Hầu phu nhân khích lệ, cười nói: “Nghe nói nghĩa nữ mà bác
muốn nhận còn xinh đẹp hơn? Cháu muốn đi gặp chị ấy!” Nói xong hào hứng
bảo người hầu dẫn đường đi gặp Lâm Mị.
Chỉ còn lại hai người, Sử phu nhân hỏi phu nhân Vĩnh Bình Hầu: “Nghĩa nữ bác muốn nhận, là con gái Cố Khả Nhi?”
Phụ thân của phu nhân Vĩnh Bình Hầu là Sử Tử Quán, có lần cãi vã xung đột
với Hoàng đế, kháng chỉ bất tuân, bị biếm đến Dịch Châu làm một chức
quan nhỏ, lúc đấy, trong triều hay ngoài triều, ai nấy đều cho rằng, Sử
Tử Quán lần này là có đi không về, vĩnh viễn không có cơ hội làm lại. Sử Tuyết Tình năm đó chỉ mới mười tuổi, chứng kiến cảnh nhà lao đao, tự
nhiên lo sợ không yên. Cho đến khi đến Dịch Châu, cảm nhận được bầu
không khí trong gia đình, lòng Sử Tuyết Tình luôn bất an, chỉ sợ cảnh
thuyền chìm rồi dẫm đạp lên nhau, phụ thân sẽ càng lúc càng suy sụt.
Trong lúc đó, bà kết bạn với con gái của quan Đồng tri Dịch Châu là Cố Khả
Nhi, hai người thành bạn tâm giao. Ba năm sau, tân hoàng lên ngôi, bạn
học cùng thời thiếu niên của tân hoàng là Chu Chấp Văn, tức Vĩnh Bình
Hầu hiện tại có việc rời kinh đến Dịch Châu làm nhiệm vụ, Sử Tuyết Tình
liền nghĩ cách để cầu kiến Chu Chấp Văn, cầu hắn nói hộ một hai câu
trước mặt Hoàng đế, để Hoàng đế nhớ đến Sử Tử Quán, cho Sử Tử Quán hồi
kinh.
Cố Khả Nhi biết được ý nghĩ của Sử Tuyết Tình xong, thuận
miệng nói đùa: “Nghe nói Chu đại nhân vốn sẽ thành thân với công chúa,
nhưng Tam Công chúa ốm yếu nhiều bệnh, thành ra trì hoãn mãi vẫn chưa
thành hôn. Chờ đợi mấy năm. Bây giờ Tam công chúa ốm chết, Chu đại nhân
đang muốn tìm vợ. Cô muốn lôi kéo sự chú ý của người ta, không gì bằng
dùng mỹ nhân kế.”
“Mỹ nhân kế thì mỹ nhân kế.” Sử Tuyết Tình lại tưởng thật, lay tay Cố Khả Nhi nói: “Khả Nhi, cô giúp tôi đi!”
Vì Sử Tuyết Tình một lòng muốn được gặp Chu Chấp Văn, Cố Khả Nhi đành cầu
xin cha mình. Cố Đồng tri cho rằng Sử Tử Quán là nguời vừa có kiến thức
vừa có bản lĩnh, sớm muộn gì tân hoàng cũng sẽ nhớ đến ông ấy để triệu
về kinh trọng dụng. Bèn quyết định giúp Sử Tuyết Tình một phen, thành
bại thế nào, cũng không ảnh hưởng gì đến ông.
Dưới sự an bài tài
tình của Cố Đồng tri, Sử Tuyết Tình được gặp Chu Chấp Văn như mong đợi.
Sau đó Chu Chấp Văn hồi kinh, quả nhiên nhắc đến Sử Tử Quán trước mặt
tân hoàng. Nửa năm sau, Sử Tử Quán được triệu về kinh. Hai năm sau, Chu
Chấp Văn nay đã thừa kế tước vị Hầu gia, đến Sử phủ cầu hôn Sử Tuyết
Tình. Sử Tuyết Tình chính là phu nhân Vĩnh Bình Hầu hiện tại.
Mấy năm trước nghe tin Cố Khả Nhi tạ thế, phu nhân Vĩnh Bình Hầu cũng
thương tâm rơi lệ. Lúc này Sử phu nhân hỏi, bà cười nói: “Chính là con
gái Cố Khả Nhi tên Lâm Mị. Không thể ngờ Cố Khả Nhi tuy chán nản với
chồng, vẫn chuẩn bị được cho tiểu Mị một vạn năm ngàn lượng bạc làm hồi
môn. Tiểu Mị đã kể hết với ta.” Phu nhân Vĩnh Bình Hầu nói, lại thở dài: “Cố Khả Nhi trước kia đã chọn nhầm chồng. Bây giờ có ta ở đây, nhất
định sẽ thay tiểu Mị tìm một hôn sự thật tốt, nếu cô có gặp, nhớ lưu ý
lại.”
“Đó là chuyện đương nhiên!” Sử phu nhân cười đáp ứng.
Trong chốc lát tất cả mọi người đã có mặt đầy đủ. Phu nhân Vĩnh Bình Hầu cho
người dìu Lâm Mị ra, ở trước mặt mọi người, Lâm Mị quỳ xuống chính thức
gọi mẫu thân, hoàn thành nghi thức, phu nhân Vĩnh Bình Hầu đưa bao lì
xì, mọi người cùng tới chúc mừng, ai nấy đều có quà mừng, ồn ào chúc
tụng một hồi rồi mới nhập tiệc.
Tô phu nhân bàn bạc với phu nhân
Vĩnh Bình Hầu, nói bà ấy cũng sẽ chọn một ngày tốt để nhận Lâm Mị làm
nghĩa nữ, đến lúc đó sẽ cho người đến đón Lâm Mị đến Tô phủ, hai người
hoàn thành nghi thức sẽ hộ tống Lâm Mị về Hầu phủ. Đương nhiên là phu
nhân Vĩnh Bình Hầu không phản đối, chỉ cười nói: “Tiểu Mị rất cảm động
và nhớ nhung tình cảm cô đã dành cho con bé, giờ cô làm nghĩa mẫu càng
thêm thân thiết.”
Ngày hôm sau, Tô phu nhân liền tìm Tô lão phu nhân thương lượng việc nhận Lâm Mị làm nghĩa nữ.
Tô lão phu nhân chỉ một lòng muốn đính hôn cho Tô Trọng Tinh và La Minh
Tú, nhưng Tô Trọng Tinh mới hủy hôn cùng Lâm Mị không bao lâu đã vội vã
đính hôn cùng La Minh Tú thì quả thật có phần khó ăn khó nói với người
ngoài. Bà cụ nghĩ ngợi một hồi, lời Tô phu nhân nói là chờ năm sau thi
đỗ rồi đính hôn cho song hỷ lâm môn cũng không sai. Dù sao Tô Trọng Tinh cũng một lòng một dạ với La Minh Tú, Minh Tú cũng biết rõ điều đấy, chờ thêm một năm cũng không có gì đáng ngại?
Tô lão phu nhân không
hề hay biết, Tô Trọng Tinh gần đây có chút xao lòng. Hắn và La Minh Tú
là thanh mai trúc mã, luôn cho rằng tương lai sẽ lấy La Minh Tú làm vợ,
đối với sự xuất hiện đột ngột của Lâm Mị, hắn biểu hiện cự tuyệt là do
bản năng kháng cự với sự thay đổi. Mấy ngày ngắn ngủi Lâm Mị ở trong Tô
phủ, hắn một mực tâm niệm phải làm thế nào mới có thể giải trừ hôn ước,
hễ nhìn thấy Lâm Mị là to tiếng hăm dọa, lại thêm Lâm Mị bầy tỏ thái độ
kiên quyết không chịu từ hôn ngay từ phút ban đầu. Tối hôm kia tại Vĩnh
Bình Hầu phủ hắn hết lời thuyết phục, La Minh Tú mới đồng ý để Lâm Mị
cùng làm bình thê, hắn vốn vô cùng tự tin chắc chắn, rằng Lâm Mị nhất
định sẽ đáp ứng. Không đoán được, Lâm Mị không những không đáp ứng, còn
dứt khoát từ hôn. Trong phủ vắng bóng Lâm Mị, theo lý mà nói, hắn và La
Minh Tú phải cảm thấy cao hứng mới đúng. Nhưng không biết vì sao, hắn
đột nhiên cảm thấy những lúc ở chung với La Minh Tú, dường như có chút
nhạt nhẽo, giống như thiếu cái gì đó.
La Minh Tú cũng phát hiện
Tô Trọng Tinh không còn ân cần dịu dàng với cô ta như trước, cô ta tưởng rằng sự thay đổi đó là do Ngô Ngọc Y, nhưng khi thấy thái độ Tô Trọng
Tinh dành cho Ngô Ngọc Y vẫn hờ hững lạnh nhạt như xưa, dựa vào trực
giác phái nữ và sự hiểu biết về Tô Trọng Tinh, cô ta đưa ra kết luận, Tô Trọng Tinh không đành lòng chấm dứt với Lâm Mị.
Hôm nay Tô phu
nhân đề cập muốn nhận Lâm Mị làm nghĩa nữ, Tô lão phu nhân cũng tán
thành, La Minh Tú ở bên cạnh nghe thế, lòng ấm ức không thôi. Vừa về đến phòng, liền dùng kim đâm liên tục xuống mảnh vải, hung hăng nói: “Đã
giải trừ hôn ước, còn làm âm hồn không tan? Đâm chết ngươi, đâm chết
ngươi!”
Lại nói đến Lâm Mị, nàng vừa từ phòng phu nhân Vĩnh Bình
Hầu đi ra, đột nhiên mí mắt giật giật, bèn đưa tay lên xoa mắt, chân vẫn bước đều, không để ý thành ra va phải một người, không khỏi “Ô” một
tiếng dừng lại, cuống quít bám lấy vai Bạc Hà cho khỏi ngã, hai gò má đỏ hồng lên, yêu kiều nói: “Chào đại ca!” May mà Bạc Hà đeo túi thơm có lá bạc hà bên trong, nếu không đã thành trò cười rồi. Lâm Mị có chút vui
mừng.
Chu Minh Dương thấy Lâm Mị xoa mắt đi tới, hắn không tránh
đã đành, còn rảo bước nhanh hơn, đợi Lâm Mị va vào người, mới dừng bước
lại, ra vẻ nghiêm túc nói: “Em gái ah, sau này nhớ chú ý nhìn đường! Lần này là va vào anh, anh em một nhà tự nhiên không thành vấn đề, nhưng
nếu va phải người đàn ông khác thì biết làm sao bây giờ?” Hắn vừa nói
vừa xoa mũi. Uhm, không biết em gái nuôi này dùng hương liệu gì, ngửi
vào bủn rủn chân tay, rạo tực toàn thân. Sau này phải nhớ nhờ Mẫn Mẫn
hỏi một chút xem công thức phối chế thế nào.
Lâm Mị có chút sợ
ông anh này, không trả lời câu hắn hỏi, đánh trống lảng sang chuyện
khác: “Hoa trong phủ trưởng công chúa đang kỳ nở rộ, có gửi thiếp mời
các phu nhân tiểu thư đến phủ công chúa ngắm hoa, mẫu thân gọi em đến
nói, để mấy anh em cùng đi với nhau!”
“Ồ!” Chu Minh Dương cũng
biết rõ, mỗi lần trưởng công chúa mở tiệc rượu, không chỉ mời các phu
nhân tiểu thư, còn mời cả các thiếu gia công tử đến tham dự. Tiệc rượu
của trưởng công chúa, hắn thấy gọi là đại hội mai mối mới đúng. Bây giờ
Chu Mẫn Mẫn và Lâm Mị chưa đính hôn, phu nhân Vĩnh Bình Hầu đương nhiên
muốn hai cô bé tích cực tham gia yến hội. Về phần hắn và Chu Tư, đương
nhiên là muốn ngắm nhìn giai nhân.
Lâm Mị đi xa, dư hương vẫn như lượn lờ đâu đây. Chu Minh Dương mỉm cười nhìn bóng lưng nàng, không đi
gặp phu nhân Vĩnh Bình Hầu nữa, quay đầu rẽ hướng khác, đến thư phòng
Vĩnh Bình Hầu.
“Cha, nếu năm đó Tam Công chúa không tạ thế, cha
cam tâm gả cho công chúa, làm một phò mã sao?” Chu Minh Dương không lòng vòng lâu la, trực tiếp đề cập thẳng vào vấn đề chính: “Nói thế nào, con cũng không can tâm.”
Trở thành phò mã, vì để tránh hiềm nghi, sẽ không được giao những chức tước quan trọng. Huống hồ, con rể Hoàng đế
nào phải dễ làm? Với gia thế của Vĩnh Bình Hầu, Chu Minh Dương không cần bị “gả” đến phủ Công chúa, mà là Công chúa gả đến Hầu phủ, nhưng cưới
Công chúa rồi, trừ việc con cái không bị đổi theo họ mẹ, những phương
diện còn lại không khác gì kẻ ở rể Hoàng gia, kể cả vị trí đương gia
trong nhà, rồi lời ai nói có trọng lượng hơn, đương nhiên cũng là Công
chúa, chứ không phải Phò mã.
Kỳ thật Vĩnh Bình Hầu cũng không
tình nguyện để Chu Minh Dương cưới công chúa. Nhưng Thái hậu và Hoàng
hậu lộ ra ý tứ đấy, tất nhiên là ông ấy không dám mai mối cho Chu Minh
Dương. Cứ trì hoãn thế, Chu Minh Dương đã mười chín tuổi.
“Con không cam tâm thì như thế nào?” Vĩnh Bình Hầu thở dài.
“Nếu để công chúa gặp thêm mấy mỹ nam, không chừng sẽ thấy con chướng mắt.”
Chu Minh Dương nói lời này, chính là để thăm dò ý tứ Vĩnh Bình Hầu, thấy Vĩnh Bình Hầu quả nhiên cũng không tình nguyện để hắn làm phò mã, mới
nói tiếp, “Trưởng công chúa tổ chức “Thưởng hoa yến”, Nhị Công chúa là
cháu gái tự nhiên sẽ đến dự, đến lúc đó bọn Liễu Vĩnh, Tô Trọng Tinh gì
đó, cũng sẽ tham dự….” Triều Đại Chu từ trên xuống dưới, từ phu nhân đến tiểu thư, ai cũng thích thảo luận về mỹ năm tử. Còn bình ra Liễu Trạng
nguyên, Tô Trọng Tinh, Chu Tư làm kinh thành tam đại mỹ nam. Hắn rất tin tưởng là Công chúa cũng hiếu kỳ tam đại mỹ nam là thế nào. Chỉ cần Công chúa ưng ý một người, là hắn liền thoát thân.
Luận tướng mạo,
Chu Tư tuấn tú hơn một chút, nhưng luận khí chất phong độ, Chu Minh
Dương lại cao hơn một bậc. Vĩnh Bình Hầu nhìn Chu Minh Dương nói: “Em
trai con tuy tuấn tú, nhưng nói năng tuỳ tiện. Tô Trọng Tinh mặt mày
sáng sủa, tư tưởng lại quá khô khan cứng nhắc. Về phần Liễu Vĩnh,…” Theo những gì Liễu Vĩnh thể hiện mấy năm qua, hẳn là một lòng được thể hiện
năng lực trên chốn quan trường, cưới công chúa rồi sẽ thành kẻ nhàn rỗi
nhất Hoàng gia, tự nhiên cũng sẽ không tình nguyện.
Liễu Vĩnh ở
Trạng nguyên phủ bỗng dưng hắt hơi một cái, liền thấy bà vú cầm áo khoác đến: “Đêm qua đi ngủ không đắp chăn sao? Nhìn xem, hắt hơi sổ mũi rồi.”
Liễu Vĩnh bật cười, “Vú ơi, mới là đầu hạ, trời cũng nóng, sao có thể cảm lạnh được?”
Bà vú liền cằn nhằn, “Thiếu gia ơi, cậu cũng mười chín tuổi rồi, không thể trì hoãn chuyện hôn nhân được nữa đâu. Nếu có người đến cầu hôn nữa,
nhất định không được giả vờ sinh bệnh.”
“Vú yên tâm, lòng cháu tự biết tính toán!”
“Nếu cậu biết thì đã sinh được mấy đứa con rồi, còn chờ tới bây giờ sao?” Bà vú bất mãn, ngồi xuống nói: “Đầu năm vú có đi cầu cho cậu một quẻ thẻ
nhân duyên, xin được quẻ thượng thượng (quẻ tốt nhất)! Mối nhân duyên
đó, chỉ sợ đã đến cửa lại bị chính người của mình đẩy ra thôi.”
Liễu Vĩnh trấn an bà vú mấy câu, chỉ suy nghĩ: Trưởng công chúa gửi thiệp
mời đến “Thưởng hoa yến”, có nên đi hay không? Chuyện hôn nhân của mình
chưa được xác định rõ ràng, thật lòng chỉ sợ đêm dài lắm mộng. Có lẽ,
nên mượn bữa tiệc này, nói chuyện ngã ngũ với Chu Mẫn Mẫn, sau đó chính
thức nhờ bà mối đến Hầu phủ cầu hôn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...