Thầy Khương nghĩ đến bộ dáng thao tác máy tính thuần thục của Hứa Diễn vừa nãy, khẽ gật đầu: "Vậy để trò ấy thử xem đã."
Cô giáo muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chỉ có thể căng da đầu mà đồng ý. Rốt cuộc nếu phải đợi thợ sửa máy tính tới, cái tiết học này sớm đã kết thúc.
Cả lớp cùng nhau đi ra khỏi phòng máy theo, đứng ở bậc thang chỗ hội trường kế bên, nhìn theo Hứa Diễn đi vào đó.
"Yểu Yểu, Hứa Diễn thật sự biết sửa máy tính sao?" Lý Mạn có chút lo lắng mà hỏi: "Đây chính là tiết dạy công khai đó."
Hứa Thư Yểu mím môi, cô kiên định gật đầu, cười nói: "Mình tin cậu ấy."
"Diễn ca cũng quá trâu bò rồi, thế mà biết sửa máy tính!" Đằng sau có bạn học nói.
"Lúc trước khi Hứa Diễn vừa chuyển tới lớp chúng ta là tui đã biết ngay cậu ấy không phải người bình thường rồi!"
"Ôi thôi cậu dẹp đi, lúc trước khi Hứa Diễn vừa chuyển tới, mắt cậu đang nhìn chằm chặp vào Hứa Thư Yểu người ta đó."
"Hứa Diễn với Hứa Thư Yểu là thân thích mà, tui nhìn Hứa Thư Yểu, còn không phải là tương đương với đang nhìn Hứa Diễn sao?"
"Suỵt, đừng có làm ồn, nhìn Diễn ca biểu diễn kìa."
Hứa Diễn vừa đi vào hội trường giảng dạy liền nhìn thấy ở đằng sau cái phòng học to bự này... đang ngồi một loạt lãnh đạo mênh mông cuồn cuộn. Mấy hàng đầu tiên ở đằng trước là một đám học sinh mặc đồng phục trường, dáng ngồi cực kỳ ngay ngắn.
Hiện giờ, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Hứa Diễn.
Lãnh đạo trường nhìn thấy tới sửa máy tính thế mà là một học sinh, trong lòng lập tức nổ tung, ánh mắt kia thiếu chút nữa muốn chọc cô giáo đi theo phía sau vào với Hứa Diễn ra một cái động.
Vốn dĩ tiết học công khai quan trọng đến vậy, máy tính thế mà còn bị hư rồi, thật là quá không chuyên nghiệp.
Lãnh đạo dưới thành phố nhìn thấy một học sinh như Hứa Diễn đi vào sửa máy tính, cũng kỳ quái hỏi: "Sao lại là một học sinh?"
Trên mặt lãnh đạo trường mang theo nụ cười cứng đờ, chỉ có thể căng da đầu trả lời: "Hẳn là người học sinh này của bọn tôi, trò ấy biết sửa máy tính."
Lãnh đạo thành phố kinh ngạc: "Vậy thì học sinh trường các vị ghê gớm đó nha!" Nói rồi, vị này thật sự tính toán xem thử xem, người học sinh này sẽ sửa máy tính như thế nào.
Hứa Diễn nhìn thấy trạng thái màn hình xanh lè của máy tính, liền đoán ra đại khái là chuyện như thế nào. Dưới ánh nhìn chăm chú của đám đông, anh chàng không chút hoang mang mà khởi động lại máy tính trước, sau đó mới mở máy tính đặt ở chế độ nền, nhập vào các loại mệnh lệnh, chưa đến 1 phút, máy tính đã khôi phục bình thường.
Hứa Diễn còn nhân tiện mà điều chỉnh luôn máy chiếu mà cô giáo cần phải dùng để dạy, anh chàng nghiêng đầu nhẹ nhàng cười, như gió mát trăng thanh.
"Cô, được rồi."
Bộ dáng trong sáng điển trai của chàng thiếu niên quét sạch tất cả khói mù trong lòng mọi người, đám các học đệ học muội dưới lớp 10 ngồi hàng trước kia, trong đầu khi đó chỉ có một ý nghĩ, học trưởng này thiệt là soái quá nha!
Cô giáo liên tục gật đầu, cảm kích nói: "Bạn học này, cảm ơn em!"
"Không có gì, cô dạy tiếp đi, các thầy cô với các bạn học đều đang chờ kìa." Hứa Diễn nhẹ nhàng phất tay, nhanh chóng rút lui khỏi hội trường giảng dạy.
Bên ngoài hội trường, mọi người nhẹ nhàng vỗ tay, dùng lời thô bạo nhất, biểu đạt sự sùng bái sâu nhất trong nội tâm.
"Đm, Hứa Diễn trâu bò!"
Được nhiều khích lệ cùng dùng ánh mắt sùng bái như thế mà nhìn, Hứa Diễn có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Anh theo bản năng mà nhìn về phía Hứa Thư Yểu trong đám người, khi chạm đến ánh mắt mỉm cười của mẹ mình, trong nháy mắt đó, anh cảm thấy lần nổi bật này đáng giá lắm.
Anh chàng nhướng mày, không tiếng động hỏi: Mẹ, mẹ thấy con trai mẹ lợi hại không?
Hứa Thư Yểu cười gật đầu: Lợi hại, không hổ là con trai mẹ.
Một tiết tin học cuối cùng của đời cao trung bọn họ, đi kèm với một tiếng sấm sét ngoài cửa sổ, kết thúc rồi.
Đối với đám học sinh lớp 12-1 mà nói, tiết tin học này đây, còn rất là khó quên.
Thầy Khương bảo các bạn học có rời khỏi phòng máy cũng phải đặt bọc giày vào cái giá đặt ở cạnh cửa đã, xong là liền có thể rời khỏi đây đến căn tin ăn cơm.
Mọi người lập tức giải tán, chạy ra ngoài cửa.
Mưa bên ngoài không tính là lớn, nhưng mà chắc chắn là sẽ xối mi một chút, đi kèm với vài tia chớp ngắn ngủi, trông có vẻ phá lệ vắng lặng.
Có vài bạn học không mang dù thì cùng dùng chung một cây dù với bạn học có dù, chạy vào trong mưa.
Hứa Mộng Dao lấy ra một cái ô che mưa in hoa nhí trong cặp của mình, trên mặt mang theo vài phần đắc ý: "Sáng hôm nay lúc mình đi học, mẹ mình cố ý nhắc nhở mình, hôm nay sẽ có mưa, phải mang dù theo."
Trương Lệ Lệ kinh thán: "Dì thật sự rất có dự kiến trước."
Nói rồi, Hứa Mộng Dao bung cây dù hoa nhí trong tay ra, nói với Trương Lệ Lệ và Chu Phương bên cạnh: "Chúng ta cùng nhau đi đi."
Hai người Hứa Diễn với Hứa Thư Yểu không mang dù, hai mặt nhìn nhau.
Lý Mạn ở đằng sau bung cây dù in cúc non màu hồng nhạt của cô ấy ra, đi đến cạnh Hứa Thư Yểu: "Yểu Yểu, chúng ta cùng nhau đi nhé."
Hứa Thư Yểu nhìn con trai cô: "Mấy cậu phải làm sao đây?"
Hứa Diễn nhướng mày, chả sao cả mà nói: "Cậu đi với cậu ấy đi, một người đàn ông như mình đây, không sợ mưa gió." Nói rồi, anh chàng đâm đầu chạy vào trong mưa, sau đó xoay người lại gọi đám Diệp Minh và Đỗ Xán.
"Diệp Minh, Diêm Vương, Đỗ Xán, ba người các cậu dong dong dài dài làm gì đó? Đi thôi, đi chậm là căn tin hết cơm đó." Nước mưa rất mau liền làm ướt tóc Hứa Diễn, nhưng nụ cười tươi xán lạn của anh chàng lại không giảm.
Ngũ quan đẹp đẽ, bởi vì được nước mưa gột rửa mà trở nên càng rõ ràng hơn.
Đỗ Xán với Diêm Minh Vũ cắn răng một cái, cũng vọt vào trong mưa theo, một khi bị xối rồi, sau đó liền không để bụng cái gì cả.
Ba anh chàng choai choai cười to trong màn mưa, cười nhạo đối phương thành gà rớt vào nồi canh.
"Diệp Minh đâu? Sao còn chưa có tới?" Hứa Diễn nhảy bật lên nhìn, Diệp Minh đang trốn sau lưng mẹ anh không chịu đi ra.
Hứa Thư Yểu xoay người lại nhìn, thế mới chú ý tới sắc mặt Diệp Minh tái nhợt vô cùng, màu môi gần như trắng bệch cả, run nhè nhẹ, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Cô sửng sốt, vội vàng duỗi tay đỡ lấy Diệp Minh: "Diệp Minh, cậu làm sao vậy?"
Diệp Minh dựa lưng vào tường, chậm rãi ngồi xổm xuống, run rẩy giơ tay che kín hai mắt, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập.
"Diệp Minh!" Hứa Thư Yểu nắm lấy cổ tay cậu ấy, lần này phát hiện tay cậu ấy đều là lạnh băng.
Ba anh chàng ngây ngô tắm mưa bên ngoài cũng chạy tới, cả người toàn là nước mưa.
"Diệp Minh làm sao vậy?"
"Diệp ca?"
"Ca?"
Hứa Thư Yểu thấy Diệp Minh như thế này, biết không thể chậm trễ được, vội vàng nói: "Hứa Diễn, mau mau tới cõng Diệp Minh lên, chúng ta đi phòng y tế, cậu ấy như bây giờ như là muốn lên cơn sốc."
Hứa Diễn vội vàng gật đầu, xoay người ngồi xuống trước mặt Diệp Minh.
Diêm Minh Vũ với Đỗ Xán hai người hỗ trợ, cùng nhau đỡ Diệp Minh lên đặt lên lưng Hứa Diễn, Hứa Diễn cõng lấy Diệp Minh đứng dậy, muốn vọt ra bên ngoài.
Hứa Thư Yểu vội vàng gọi anh chàng lại: "Từ từ đã."
"Hả?" Hứa Diễn nhìn cô.
Hứa Thư Yểu quay đầu lại mượn dù của Lý Mạn: "Mạn Mạn, cậu có thể cho mình mượn dù dùng một chút trước không?"
Lý Mạn không nói hai lời, trực tiếp đưa dù cho Hứa Thư Yểu.
Hứa Thư Yểu nhận lấy dù, nói với Đỗ Xán: "Các cậu ở lại đây bồi Mạn Mạn đã đi, để tôi với Hứa Diễn đưa Diệp Minh đến phòng y tế."
Đỗ Xán gật đầu: "Được, không thành vấn đề!"
Hứa Thư Yểu căng dù ra, chắn mưa giúp Diệp Minh, còn không quên nhắc nhở Hứa Diễn: "Đợi chút nữa cậu đi chậm chút đi, đừng có thể Diệp Minh bị mưa xối."
"Được."
Hứa Diễn đi đầu, chậm rãi cõng Diệp Minh đi ra ngoài. Hứa Thư Yểu cầm dù đi theo bên người bọn họ, cả cái dù đều để Diệp Minh che mưa.
Tiếng mưa rơi bùm bùm làm Diệp Minh run rẩy, trong hoảng hốt cậu ấy như lại thấy đêm mưa kia, tựa như ác mộng ấy, vươn ma trảo về phía cậu ấy.
Anh chàng run rẩy giãy giụa muốn chạy trốn, cổ tay lại đột nhiên bị một bàn tay mềm mại ấm áp nắm lấy. Anh chàng hơi hơi mở to mắt, nhìn về phía Hứa Thư Yểu đã bị nước mưa xối ướt.
Cô gắt gao mím môi, nước mưa như là đang vì cô rửa mặt, làm gương mặt vốn dĩ trắng nõn của cô trở nên càng trắng hơn.
Có trong nháy mắt, anh chàng đột nhiên cảm thấy, nước mưa thật ra cũng không đáng sợ như vậy.
Trong mưa phùn, ba người căng một cây dù hồng nhạt, dần dần biến mất trong tầm nhìn.
Đỗ Xán vừa nãy mới bị xối mưa, đứng trên hành lang ôm cánh tay run bần bật, anh chàng thấy kỳ quái: "Vừa nãy Diệp ca rốt cuộc bị sao vậy?"
Diêm Minh Vũ lắc đầu: "Mình cũng không biết."
Lý Mạn chậc một tiếng, giễu nói: "Hai người các cậu làm tiểu đệ kiểu gì vậy hả?"
Đỗ Xán cường điệu: "Bọn tôi là huynh đệ, không phải tiểu đệ, cậu có làm rõ được không đó?!"
"Có làm huynh đệ hai người cũng không đủ tiêu chuẩn nha."
——
Thành công cõng Diệp Minh đến phòng y tế rồi, chị bác sĩ lưu lại ở chỗ này vội vàng an bài bọn họ đặt Diệp Minh lên giường trước.
Diệp Minh cuộn tròn cả người ở trên giường, cái trán ứa ra mồ hôi lạnh, trong miệng hình như còn nói bậy cái gì đó.
Hai mẹ con đứng trong phòng nghỉ ở bên ngoài, Hứa Diễn hất hất nước mưa trên mái tóc, nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, Diệp Minh rốt cuộc là bị sao vậy?"
Trên mặt với đuôi tóc Hứa Thư Yểu đều đang nhỏ giọt nước, cô tùy tay lau một chút, nhỏ giọng nói: "Mẹ phát hiện, hình như Diệp Minh rất sợ mưa, cái tình huống vừa nãy kia của cậu ta là thiếu chút nữa bị sốc."
"Nghiêm trọng vậy hả?" Hứa Diễn quay đầu lại nhìn màn mưa đã nhỏ dần bên ngoài: "Nước mưa có cái gì mà sợ?"
"Mỗi người đều có bí mật không muốn công khai của riêng mình." Hứa Thư Yểu nói: "Có lẽ Diệp Minh cũng có thôi."
Chị bác sĩ đi ra, cô ấy nhìn thấy Hứa Thư Yểu với Hứa Diễn cả người đều ướt nhẹp, cười lấy hai cái khăn lông ở một bên đưa cho bọn họ, nói: "Lau chút đi, bạn học kia đã tạm thời ổn định rồi, may mắn là đưa tới đây kịp thời, bằng không cái chỗ nhỏ như phòng y tế này có lẽ cũng không cứu được."
Nghe được Diệp Minh đã không sao rồi, hai mẹ con đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Hứa Thư Yểu đưa cây dù trong tay cho Hứa Diễn: "Lại vất vả con một chút, đến siêu thị trường mình mua mấy cái dù trước đã, sau đó đưa dù cho đám Lý Mạn đi, để bọn họ đến căn tin ăn cơm."
Hứa Diễn gật đầu, nhận lấy dù che mưa hỏi: "Vậy còn mẹ?"
"Mẹ ở đây chờ con về, thuận tiện chờ Diệp Minh tỉnh nữa." Hứa Thư Yểu nói: "Nếu không thì, con ở đây chờ, mẹ đi ra ngoài cũng vậy thôi."
"Vẫn là để con đi đi." Hứa Diễn lại quay đầu lại nhìn về phía chị bác sĩ: "Mỹ nữ tỷ tỷ, có thể cho cậu ấy chút thuốc dự phòng cảm mạo gì đó không? Cậu ấy mới vừa mắc mưa."
Hứa Thư Yểu ngơ ngác nhìn về phía Hứa Diễn, trong lòng nhiều thêm một dòng ấm áp.
Chị bác sĩ cười lấy thuốc trong tầm tay mình ra: "Sớm đã chuẩn bị sẵn cho mấy đứa rồi, tiểu tử, em rất biết chăm sóc người khác nha, bạn gái hả?"
Hứa Diễn đã sắp sửa chạy tới cửa, anh chàng cười lắc đầu: "Không phải, là người còn quan trọng hơn cả bạn gái."
Đây là mẹ của tôi đó!
Là mẹ, người khi còn nhỏ anh bị mắc mưa sẽ buộc anh uống thuốc; là mẹ, người khi anh bị bệnh sẽ canh giữ bên mép giường anh, đều chưa từng nhắm mắt; cũng là mẹ, người mà khi anh gặp rắc rối, vừa thu thập cục diện rối rắm cho anh, vừa cho anh một trận đòn.
Là người quan trọng nhất, trong sinh mệnh anh.
Anh muốn bảo vệ mẹ của hiện tại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...