Mẹ Ngốc Cực Phẩm Thật Uy Vũ

Liên tục mấy chén... Cô đã hỗn loạn, mỹ nữ tóc vàng giống một con rắn leo lên ở trên người cô. Mà ánh mắt Tiêu Tiêu lại nhìn Hiên Viên Liệt mê ly. Anh đang bị mấy mỹ nữ vây quanh.

Giống như cảm giác được ánh mắt Tiêu Tiêu, ánh mắt Hiên Viên Liệt nhìn qua cô.

"A..." vậy mà Tiêu Tiêu không khỏi cười cười, mà lại, đó là một loại nụ cười vũ mị!

Lúc này đầu Mộ Tiêu Tiêu đã trống rỗng, hoàn toàn không biết chính mình đang làm cái gì, cô đẩy mỹ nữ tóc vàng bên người ra.

"Tiên sinh..." Mỹ nữ tóc vàng ném tới trên ghế sofa một chút. Nhìn thấy Tiêu Tiêu đứng lên, lập tức cũng đi theo đứng lên. Đi qua cô: "Tiên sinh, chúng ta tiếp tục uống đi."

Một bên nói xong, cô ả đã níu chặt tay Tiêu Tiêu.

"Cút ngay!" Mộ Tiêu Tiêu bá khí hơi vung tay, lại hất mỹ nữ tóc vàng ra.

Lần này, ánh mắt mọi người đều rơi xuống trên người Mộ Tiêu Tiêu cùng mỹ nữ tóc vàng, Tên béo liền đứng lên một chút: "cô làm gì đây! Làm sao chọc tiểu huynh đệ tức giận rồi. Cút ra ngoài cho ta!"


Mỹ nữ tóc vàng ngồi ở trên mặt đất ủy khuất khóc rồi.

Tiêu Tiêu lại không nhanh không chậm cúi người, ngón tay câu lên cái cằm mỹ nữ tóc vàng: "Ngoan, đừng khóc. Chị dẫn em đi rửa cái mặt." Giọng nói của cô rất nhỏ, đến mức ở trong phòng bao ồn ào, ngoại trừ mỹ nữ tóc vàng không có người nghe thấy.

"chị sao?" Mỹ nữ tóc vàng sửng sốt rồi.

Có thể Tiêu Tiêu đã một tay kéo cô ta đứng lên, ôm bờ eo mỹ nữ đi ra phía ngoài.

Xem người ta thân mật thành một dạng gì, mập mạp nộ khí cũng biến mất, lúc đầu anh ta cũng là đến nịnh bợ Hiên Viên Liệt, tự nhiên muốn làm lên từ chuyện nhỏ, cười hì hì nói với Hiên Viên Liệt: "huynh đệ nhỏ này cũng thật gấp." Người sáng suốt đều biết, người đàn ông ôm người phụ nữ ra ngoài là muốn làm gì rồi.

Mỹ nữ tóc vàng đã bị Tiêu Tiêu ôm ra phòng khách.

"Liệt tiên sinh... Để cho em mời ngài uống một chén..." mỹ nhân ngồi ở bên người Hiên Viên Liệt ngượng ngùng Nói xong, hai chân chậm rãi đặt ở trên đùi anh. Nếu có thể bị người đàn ông trước mắt mang đi ra ngoài phát sinh chút gì, cô coi như trèo lên cành cao, bay lên đầu cành biến thành Phượng Hoàng rồi!

Ai ngờ, Hiên Viên Liệt lạnh lùng liếc người phụ nữ bên cạnh một chút: "lấy chân ra."


Giọng nói băng lãnh thấu xương, người phụ nữ sửng sốt một giây, dưới khí thế anh bá đạo lập tức thu hồi chân của mình lại.

Hiên Viên Liệt đứng lên.

"Liệt thủ lĩnh, ngài muốn đi đâu." Tên béo sốt ruột nhìn thấy Hiên Viên Liệt, anh cũng không muốn chọc tối cao thống trị Đế Quốc Hắc Dạ không cao hứng.

"Đi ra ngoài một chút." Lưu lại lời nói, Hiên Viên Liệt dứt khoát đi ra ngoài.

Trên hành lang bên ngoài, tay Mộ Tiêu Tiêu một mực ôm lấy Mỹ nữ tóc vàng, một tay vịn tường. Lảo đảo đi rồi. Mỹ nữ tóc vàng buồn bực, cái tiên sinh này uống say hồ ngôn loạn ngữ rồi hả? Chị sao? Làm sao lại tự xưng mình là chị đây?

"Tránh ra."

Lúc này, một giọng nói uy nghiêm vang lên ở bên tai mỹ nữ tóc vàng. Cô lập tức xoay người lại, chỉ thấy đứng sau lưng lại là người đàn ông để lão đại bang Lão Ưng phải nịnh nọt!

Nhìn thấyngười đàn ông trước mắt ở cự ly gần như vậy, da thịt màu đồng cổ, hình dáng ngũ quan rõ ràng thâm thúy, con ngươi u ám thâm thúy lạnh băng, lộ ra bá khí lạnh mị! Cả người anh tán phát ra một loại khí chất Vương Giả uy chấn thiên hạ. Cái này cơ hồ làm cho mỗi người phụ nữ đều mê muội.

Mỹ nữ tóc vàng nhìn chằm chằm đến sắp muốn say rồi.

"Soái ca..." Lúc này, Mộ Tiêu Tiêu đã xoay người, nghiêng cái đầu dò xét trên dưới Hiên Viên Liệt.

Lúc này mỹ nữ tóc vàng mới bừng tỉnh: "Tiên sinh..."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui