Âm thanh non nớt này phá vỡ không khí khẩn trương căng thẳng!
Dù thế nào Lục Tường cũng không nghĩ ra cậu nhóc này đã tỉnh, sắc mặt
trầm xuống, mặc kệ tỉnh hay ngủ, hôm nay tiểu quỷ này cũng không thể rời bỏ số chết ——
Nghĩ vậy, ngón tay Lục Tường vừa động, đang muốn bóp cò súng, đột nhiên
cảm thấy một dòng điện từ chân truyền lên, trong nháy mắt truyền khắp
toàn thân, ngón tay căn bản không sử dụng được chút sức lực nào.
Mà dòng điện này tuyến dòng điện trong máy thu thanh lúc trước Tiểu Nặc
dùng truyền tin cho mẹ, sau đó dây điện trải qua cu cậu gia công, giữa
dây điện phát ra dòng điện không thể khiến người toi mạng, nhưng chỉ cần liên thông ở chung một chỗ, trong nháy mắt có thể làm cho người ta tê
dại.
Hừ, cu cậu đã nói rồi, lão già này quá nhiều lời, nên nghỉ một chút rồi.
Tiểu Nặc nhếch miệng cười gian, hiện tại thật đúng lúc, thân thể nho nhỏ bò dậy thật nhanh, chạy đi hướng mẹ cùng lão đại Viêm.
Rốt cuộc cu cậu có thể trở về bên cạnh mẹ rồi!
Vậy mà, vừa lúc đó, tay Lục Tường rút súng từ sau hông ra, hừ, tiểu quỷ này cho rằng như vậy là có thể tránh được à?
Vào lúc ông ta muốn bóp cò súng lần nữa, Viêm Dạ Tước không có dư thừa
suy nghĩ, bay người về phía Tiểu Nặc chạy đến, không để ý tới thương thế sau lưng mình, cánh tay duỗi ra, đem thân thể nho nhỏ ôm vào trong ngực mình, xoay người, hai cánh tay nhốt chặt, dùng tấm lưng dày rộng ngăn
trở nguy hiểm.
Trong sáu năm, anh đã không làm bất cứ chuyện gì mà một người ba nên
làm, cũng không biết sự hiện hữu của cu cậu, lần này, anh không phải lấy thân phận lão đại, không phải lấy bất kỳ thân phận nào khác, mà lấy
thân phận người ba!
Vào lúc xoay người dùng thân thể mình che chắn cho Tiểu Nặc, ánh mắt chợt lóe lên, liền thấy Trình Du Nhiên.
Trong tay cô cầm súng, trong lòng hết sức trấn định, nghĩ tới cảm giác nổ súng Viêm Dạ Tước dạy cô.
Ừ, chính là loại bình tĩnh này, cô không thể để cho Lục Tường tổn thương Tiểu Nặc, cũng không cho phép ông ta làm hại Viêm Dạ Tước!
Một giây kế tiếp, bóp cò súng không chút do dự, đạn thoát ra khỏi họng súng, tay nổ súng bắn tới hướng Lục Tường——
Nếu vào giờ phút này, có người ở bên quan sát, vô luận từ góc độ nào,
cũng sẽ làm cho người ta thấy bọn họ phối hợp hoàn toàn ăn ý, Viêm Dạ
Tước cứu người, Trình Du Nhiên nổ súng.
Chỉ có bọn họ biết, đây chỉ là ăn ý trong nháy mắt, không có đoán trước
cùng thương lượng, cũng không có bất kỳ chuẩn bị nào. . . . . .
Tiểu Nặc cũng rõ ràng kỹ thuật bắn của mẹ không chính xác bao nhiêu,
nhưng một phát súng này lại vững vàng đánh trúng tay phải muốn bóp cò
súng của Lục Tường, đạn xuyên thấu, máu tươi bắn ra bốn phía!
Súng rơi xuống đất lần nữa, mặt Lục Tường tái nhợt, lúc này trong tay
ông ta không có bất kỳ vũ khí nào, chẳng lẽ thật sự kết thúc ở nơi này
sao? Sẽ không!
Trình Du Nhiên nhíu mày, tựa hồ đang đắc ý hướng con trai và Viêm Dạ Tước về kỹ thuật bắn một phát trúng đích của mình.
Vậy mà, vừa lúc đó, Viêm Dạ Tước ôm Tiểu Nặc, tay trái nắm lấy tay cầm
súng của Trình Du Nhiên, không có bất kỳ dừng lại, cứ thế bóp cò súng ——
Tiểu Nặc thuận thế dùng hai tay che kín cặp mắt của mình, nghĩ thầm, lão già dài dòng này sẽ xong đời rồi!
Trình Du Nhiên còn chưa kịp nhìn, chỉ cảm thấy tay Viêm Dạ Tước bao bọc
tay cô, nả một phát súng, một súng này chính xác là đi nơi nào cô cũng
không biết, cũng không muốn biết.
Đạn bay vụt ra ngoài lần nữa, không hề sai lệch bắn trúng mi tâm Lục Tường, pằng ——
Lục Tường không có bất kỳ giãy giụa liền té xuống phía sau, tất cả chung quanh khôi phục yên tĩnh.
Nhưng một giây kế tiếp phần yên tĩnh này lại bị âm thanh trầm thấp của Viêm Dạ Tước đánh vỡ, "Lập tức rời đi!"
Trình Du Nhiên không có nhìn Lục Tường, liền theo Viêm Dạ Tước bước
nhanh rời đi, Viêm Dạ Tước đi ở phía trước cảm thấy động tác của cô quá
chậm, cau mày, đưa tay lôi cô, cũng nhanh chạy ra bên ngoài.
Trình Du Nhiên không biết tại sao Viêm Dạ Tước lại đi vội vã như vậy,
nhưng sau đó nghe được một tiếng nổ mạnh vang lên, cô mới biết, thì ra
là Lục Tường đã đặt bom ở trong đó.
Xác thực, với tính tình của Lục Tường, vì muốn đẩy Viêm Dạ Tước vào chỗ chết, tuyệt đối cũng không để ý đến tính mạng mình.
Nhưng cuối cùng, ông ta vĩnh vi tính toán sai, Viêm Dạ Tước cùng bọn họ
đều hoàn hảo đứng ở bên ngoài, mà người rời đi, chỉ có ông ta!
Nhìn lửa mạnh cháy hừng hực, mấy ngày này bôn ba cuối cùng cũng kết thúc, Lục Tường đã vùi thân ở trong biển lửa.
Tiểu Nặc nhảy xuống từ trong ngực Viêm Dạ Tước, cu cậu nhanh chóng tiến
lên kéo tay mẹ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn có mấy vết thương.
Trình Du Nhiên cúi đầu, lo lắng hỏi: "Tiểu Nặc, không có bị thương ở đâu chứ?"
"Không có, trên mặt cũng chỉ có vết thương nhỏ." Cu cậu nhếch miệng cười gian, thở dài trong lòng, rốt cuộc có thể trở lại bên mẹ rồi.
Bây giờ Trình Du Nhiên mới yên tâm cười cười, đưa tay sờ sờ đầu cu cậu,
nói: "Yên tâm, có mẹ ở đây, con có thể khôi phục khuôn mặt nhỏ anh tuấn
rất nhanh."
Chỉ là, cô rõ ràng, thương thế của Viêm Dạ Tước lại hết sức khó giải
quyết, quay đầu nhìn về phía Viêm Dạ Tước, nhìn thấy tơ máu trong mắt
anh, là mệt mỏi mấy ngày này, anh thế nhưng chưa ngủ một giấc thật ngon.
"Mẹ." Âm thanh non nớt của Tiểu Nặc kéo suy nghĩ của Trình Du Nhiên về,
một đôi mắt to long lanh nhìn cô, hỏi "Tại sao bọn họ nói, lão đại Viêm
là ba con?" Vài ngày qua, cu cậu vẫn giả bộ ngủ, nghe bọn họ nói mình
chính là con trai của Viêm Dạ Tước, lúc ấy trong lòng hết sức buồn bực.
Trình Du Nhiên bị con trai hỏi như thế, nhất thời không biết nên giải
thích làm sao, vấn đề mặt mũi rất nghiêm trọng, có thể không trả lời hay không?
Vậy mà, vào lúc đang giãy giụa, liền thấy cặp mắt lạnh lẽo kia.
Viêm Dạ Tước cũng đang nhìn cô, ánh mắt kia hình như muốn cắn nuốt cô, nếu như cô không trả lời, anh tuyệt đối sẽ xé rách cô.
Trình Du Nhiên nuốt nước miếng, trong lòng suy nghĩ, mất thể diện ở
trước mặt con trai cũng không sao, dù sao vẫn phải nói, vì vậy, cúi đầu, hít sâu một hơi, đang muốn mở miệng.
Mấy chiếc xe quân dụng lao vụt tới đây, dừng ở trước mặt bọn họ, chính là bọn Bôn Lang đã hoàn thành nhiệm vụ.
"Lão đại, bên kia đã xử lý hoàn tất." Bôn Lang mặc trang phục quân sự,
sau lưng còn thắt súng mà lúc hành động anh ta không thể thiếu.
Phi Ưng cùng Đan Hùng cũng đi tới, trên người còn lưu lại dấu vết khói
lửa chiến tranh, Đan Hùng đi tới trước mặt lão đại, hồi báo tình hình:
"Không có phát hiện bóng dáng Tần Tử Duệ, tôi sợ khả năng sẽ trở thành
hậu hoạn sau này."
"Thật ra thì Tần Tử Duệ là người rất tốt." Trình Du Nhiên chợt chen vào
một câu, mặc dù cô không thích anh ta, nhưng lúc trước ở trên đảo Tường
Long, anh ta đích thực là giúp mình.
Viêm Dạ Tước nghe nói như thế, sắc mặt trầm xuống, một câu cũng không nói, đi vào trong xe.
Bày tàn bạo cái gì, có lúc, Trình Du Nhiên thật không biết rốt cuộc anh nghĩ cái gì, nhíu nhíu mày, đi tới chỗ Viêm Dạ Tước.
Bắt lấy cánh tay Viêm Dạ Tước, lo lắng nói: "Viêm Dạ Tước, vết thương của anh rách ra!"
Viêm Dạ Tước không nói gì, tiến vào trong xe, Trình Du Nhiên đi vào theo, còn tiếp tục cằn nhằn.
Nhìn bóng lưng lão đại và chị dâu, Bôn Lang gãi gãi đầu không rõ sự
tình, bảo anh ta ra sân giết địch thì không thành vấn đề, nhưng tình
huống này, anh ta thật sự không nhìn ra, vì vậy, nghiêng đầu sang, hướng bọn Đan Hùng hỏi: "Tình huống gì vậy? Lão đại thoạt nhìn như tức giận?"
Có lúc Đan Hùng cùng Phi Ưng thật bội phục cái đầu đơn thuần của Bôn Lang, thở dài một cái, cũng đi tới đoàn xe.
Không ai để ý đến cậu? Hừ, những người này thật không có lương tâm, chỉ
là, may mà có một người lưu lại, vẫn là Tiểu Nặc đủ anh em.
Tiểu Nặc khoanh hai tay ở trước ngực, thở dài một cái, thản nhiên nói:
"Lão đại không phải là tức giận, là ăn dấm của mẹ cháu, thật là một Đần
Lang."
Nói xong, Tiểu Nặc cũng nện bước chân chạy tới hướng bên kia, vấn đề đơn giản như vậy cũng không nhìn ra được, thật đúng là đại nhân nhà đơn
thuần.
Cái gì? Lão đại ghen? Sắc mặt Bôn Lang hết sức kinh ngạc, nhưng rất nhanh bị một câu nói tiếp theo của Tiểu Nặc kéo suy nghĩ về.
"Chú nói rất nhiều lần rồi, chú là Bôn Lang, không phải Đần Lang."
"Cháu biết rồi, chú Đần Lang."
Xem ra cậu nhóc thật là con trai chị dâu, giọng điệu nói chuyện cũng như nhau, thở dài một cái, thật đúng là rối rắm về cái tên này, trước kia
cảm thấy rất nở mày nở mặt, nhưng mà đến bây giờ hoàn toàn mất hết cảm
giác đó, được rồi được rồi, không chấp nhặt với con nít.
Giờ phút này, đoàn xe của Viêm Dạ Tước rời khỏi rừng cây quân khu, trong xe cực kỳ an tĩnh, Tiểu Nặc bởi vì mấy ngày qua mệt muốn chết rồi, gối
lên bắp đùi Trình Du Nhiên ngủ, Trình Du Nhiên đắp kín chăn cho cu cậu,
sau đó cứ ngồi lẳng lặng như vậy.
Thời gian yên tĩnh càng lâu, trong lòng cô lại thấy không được tự nhiên, nhíu nhíu mày, từ lúc lên xe đến bây giờ, Viêm Dạ Tước cũng không nói
một câu, rốt cuộc là thế nào.
Cô chợt quay đầu, muốn mở miệng nói chuyện, liền chợt bị bàn tay Viêm Dạ Tước nắm lấy cái ót, để cho môi cô bao trùm trên môi anh.
Viêm Dạ Tước chợt cử động, khiến Trình Du Nhiên trợn to cặp mắt, đang muốn mở miệng thì anh vừa lúc tập kích mà vào.
Nụ hôn này, hết sức bá đạo, hình như mang theo tức giận, dần dần, dịu dàng. . . . . .
Hai gò má Trình Du Nhiên không khỏi ửng hồng, tuy trong lòng cảm thấy
phải đáp lại anh nhưng hai người đang hôn ở trong xe, bên cạnh, Tiểu Nặc ngủ khò khò, trước mặt Phi Ưng ngồi chỗ cạnh tài xế cũng rất thức thời
không quay đầu lại, anh ta biết, hiện tại nên là lúc lão đại trừng phạt
chị dâu rồi.
Không biết bao lâu, Viêm Dạ Tước mới thả cô ra, Trình Du Nhiên gần như
sắp không thể hô hấp, hít sâu một hơi, nhìn phía trước mặt còn có người, Viêm Dạ Tước cứ thế hôn mình, trong lòng nhất thời học nai con không
ngừng thở, mặt cũng càng ngày càng hồng, nhưng lại có hung hăng muốn
mắng Viêm Dạ Tước kích động, để cho cô ngượng ngùng như vậy.
Vậy mà, mở miệng trước cũng là Viêm Dạ Tước, âm thanh trầm thấp nói: "Về sau, đừng nói đến gã đàn ông khác."
Mặt Trình Du Nhiên nhất thời cứng đờ, thì, thì ra là, vừa nãy Viêm Dạ
Tước như vậy là bởi vì cô nói Tần Tử Duệ là người rất tốt? Cho nên. . . . . .
"Viêm Dạ Tước, sẽ không phải là anh đang ghen chứ?" Trình Du Nhiên nhỏ giọng hỏi.
Nhưng cái vấn đề này của cô, không cách nào lấy được đáp án, Viêm Dạ
Tước bên cạnh đã ngủ say ở trong thời gian ngắn ngủi, sau khi hôn cô,
cảm thấy hơi thở của cô xong, tim anh mới có thể bình tĩnh lại, giống
như là trước kia. . . . . .
Trong cơn ngủ say đầu Viêm Dạ Tước lệch về bên, tựa vào trên bả vai
Trình Du Nhiên, cô quay đầu nhìn mặt anh yên bình, cau mày, một lát đã
ngủ mất?
Thở dài một cái, cô cũng không đẩy anh ra, bởi vì, trong lòng cô rất rõ
ràng, mấy ngày nay anh đều không có ngủ, đều vì cứu Tiểu Nặc về, mà bây
giờ, Tiểu Nặc cũng an toàn trở lại bên cạnh bọn họ, anh cũng mệt mỏi rã
rời.
Có lẽ, đối với anh mà nói, cũng đã sớm mệt mỏi, lại phải giữ vững dáng vẻ dũng mãnh ở trước mặt người khác.
Trình Du Nhiên lẳng lặng nhìn anh, tim, dâng lên từng gợn sóng. . . . . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...