Mẹ, Đừng Đùa Với Lửa

Ngày hôm sau, sau khi Trình Du Nhiên tỉnh ngủ, mang theo Tiểu Nặc đi đến trước mộ mẹ.

Đây là một khu vực u tĩnh, người an nghỉ chôn sâu ở trong đất, nhưng cô
lại không biết mẹ mình có thật an nghỉ hay không, sáu năm qua, trừ ngày
chôn cất ra thì cô chưa từng tới, nhưng giống như cũng không có người
khác tới qua, nơi này thoạt nhìn hoang vu.

Trình Du Nhiên đưa tay xoa xoa hình trên tấm bia đá, trên mặt giống như
bình tĩnh, hướng về phía tấm hình nói: "Mẹ, đây là Tiểu Nặc, con trai
con."

"Bà ngoại, Tiểu Nặc tới thăm bà." Tiểu Nặc đem hoa bách hợp cầm trong
tay đặt ở trước tấm bia đá, ánh mắt mở tròn vo, nhìn tấm hình bà ngoại,
giọng nói non nớt.

Trình Du Nhiên sờ sờ đầu con trai, nhìn tấm hình trên bia đá, vẫn không
nói gì, không biết đã trải qua bao lâu, mới kéo Tiểu Nặc xoay người rời
đi, thật ra thì, ở trong lòng của cô, cũng vẫn không cách nào tha thứ
cho mẹ cứ thế vứt bỏ cô rời đi, không thể nào tiếp thu cô không đủ dũng
cảm.

Cho nên, cô mới không ngừng tự nói với mình, tuyệt đối không thể giống
như vậy, cô dũng cảm sinh Tiểu Nặc, hơn nữa nuôi cu cậu lớn, tại thời
điểm gì, cô đều sẽ không vứt bỏ cu cậu, cũng không có bất luận kẻ nào có thể cướp cu cậu đi.


"Mẹ, kế tiếp chúng ta sẽ đi đâu à?" Tiểu Nặc ngồi ở ghế cạnh tài xế, quay đầu hỏi mẹ.

Trình Du Nhiên chống một tay lên cửa sổ xe, một tay cầm tay lái, bị âm
thanh của Tiểu Nặc cắt đứt suy tư, suy nghĩ một chút, nói: "Mua đồ, hình như lâu rồi chúng ta chưa mua đồ."

"Mẹ, mẹ cũng biết lâu rồi mẹ không có mang Tiểu Nặc đi mua đồ sao?" Tiểu Nặc bĩu môi, lúc này tương đối giống nhau đứa bé ngây ngô, cô liếc con
trai một cái, nói: "Dạ dạ, mẹ hiểu rõ sai rồi, con nói muốn mua cái gì,
mẹ sẽ đưa cho con là được."

"Đây chính là mẹ nói đó." Tiểu Nặc cười trộm tà ác, mẹ không dễ dàng gì mở miệng như vậy, cu cậu đương nhiên sẽ không khách khí.

Quả nhiên, tên tiểu tử này thật đúng là không khách khí, vừa đến nơi bán hàng độc quyền, liền chọn một cái laptop cao cấp, cộng thêm một máy
bay, còn có một điện thoại di động, đây quả thực là lừa gạt.

Lần này cô sớm xuất huyết nhiều, Trình Du Nhiên trừng mắt liếc con trai
cực kỳ có hứng thú đối với sản phẩm điện tử, thở dài một cái, hai người
tiếp tục xuyên qua đường phố.

Khu đường năm trung tâm ở Manhattan Newyork, hai bên đường là nhà cao
tầng với tường thủy tinh sáng lấp lánh, đám người lui tới bày biện ra
một bức cao nhã, tranh cảnh sinh hoạt nước Mĩ hiện đại thời thượng.

Trình Du Nhiên cùng Tiểu Nặc đi vào trung tâm thương mại đường năm, vật phẩm mới rực rỡ muôn màu làm cho người ta hoa cả mắt.

Hai mẹ con tiêu xài hào phóng, đặc biệt là Tiểu Nặc, vừa nhìn thấy quần
áo đẹp mắt liền lôi kéo mẹ nói: "Mẹ, Tiểu Nặc cảm thấy cái này rất hợp
với mẹ."

"Thôi đi, đồ khêu gợi như vậy, mặc vất vả." Mặc vào còn phải bảo hộ, không mệt mới là lạ.

Tiểu Nặc thở dài bất đắc dĩ, nhún vai, nói: "Mẹ, mẹ không thể có chút phẩm vị sao?"

"Mẹ con như vậy đã rất có phẩm vị rồi." Trình Du Nhiên trái lại chỉ mình, nói: "Thế nào? Hiện tại bắt đầu ghét bỏ mẹ con rồi ư?"

Tiểu Nặc vội vàng khoát tay, nói vô tội: "Mẹ, con đây là vì tốt cho mẹ,
mẹ phải mặc hấp dẫn một chút, nói không chừng lão đại Viêm sẽ thương hoa tiếc ngọc."

Trình Du Nhiên liếc con trai mình một cái, kể từ lần gặp qua Viêm Dạ
Tước, tiểu tử này hai câu không rời vị lão đại Viêm, giống như trong
nháy mắt anh ta trở thành thần tượng của cậu bé.

Trình Du Nhiên nhíu nhíu mày, nghĩ thầm chẳng lẽ đây chính là liên hệ
máu mủ sao? Còn kẻ liên hệ máu mủ đâu rồi, người kia đã sớm quên mất,
nói không chừng hiện tại người ta đang phóng túng vui vẻ cùng với cô gái nào rồi cũng không biết.


"Mẹ, từ trong ánh mắt mẹ, nhìn ra được mẹ đang nhớ lão đại Viêm." Tiểu Nặc nhếch miệng lên cười tà ác.

"Ai nhớ anh ta, nếu con không đi, cũng đừng đi nhé." Trình Du Nhiên cho
con trai một cái xem thường, thật ra thì, ngày ở Somalia, cô thật sự bởi vì anh xuất hiện mà kinh ngạc.

Kỳ thực ở trong lòng Tiểu Nặc, vẫn nhớ tình cảnh ngày đó lão đại Viêm ôm mẹ từ máy bay trực thăng xuống, chú ấy là thần tượng của cậu cũng bởi
vì chú ấy cứu mẹ.

Tiểu Nặc ôm sản phẩm điện tử của mình nhanh chóng bắt kịp mẹ, nói: "Mẹ, tối hôm nay chúng ta còn đi bữa tiệc nhà họ Lãnh chứ?"

"Dĩ nhiên đi, có ăn có uống tại sao không đi?" Trình Du Nhiên nhíu mày,
hai mẹ con giơ bao lớn bao nhỏ lên đi bãi đậu xe, tối nay bọn họ hình
như là có chuyện làm rồi.

Gần tối, từng chiếc xe hơi nổi tiếng cao cấp lần lượt lái vào biệt thự
nhà họ Lãnh, nhà họ Lãnh lập nghiệp là hắc đạo, đến bây giờ đã sớm tẩy
trắng trở thành một trong mười tập đoàn tài chính lớn nhất thế giới, từ
nhỏ Lãnh thiếu gia nhà họ Lãnh đã đặc biệt nhạy cảm với số chữ, am hiểu
cổ phiếu, kỳ hóa, hoàng kim, công trái, bất động sản chờ các hạng đầu
tư, ba mươi tuổi anh ta đã trở thành nhân vật truyền kỳ giới tài chính,
song hôm nay là ngày anh ta chính thức tiếp nhận công ty gia tộc, nhân
vật nổi tiếng các giới rối rít chạy tới.

Lúc này, một chiếc xe mui trần màu đỏ tiến vào bãi đậu xe nhà họ Lãnh,
một chiếc chân dài nhỏ trắng nõn bước ra xe trước, bóng hình xinh đẹp
cao gầy rất nhanh hiện ra ở trước mặt mọi người, vải vóc sợi tơ màu xanh ngọc mềm mại dán lên dáng người yểu điệu, cô lạnh lùng nhìn chung
quanh, sau đó quay đầu lại, chỉ thấy trong xe bước ra một thân hình nhỏ, lanh lợi ngẩng đầu nhìn chung quanh, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì.

Bóng dáng hai mẹ con bọn họ xuyên thấu qua máy theo dõi, truyền đến trên màn ảnh.


"Thiếu gia, hai người kia xem ra có chút không quen, có phải là người
Viêm bang phái tới hay không? Nếu không thì mời đi ra ngoài?" Thuộc hạ
người chỉ vào trên màn ảnh nói.

"Không cần." Lãnh Triệt nâng tay, bày tỏ thờ ơ, không ngờ người anh muốn tìm mình xuất hiện, đây cũng là một chuyện chơi rất khá, nghĩ tới,
nhếch miệng lên vẻ đùa giỡn, xem ra, lần này lại có trò chơi chơi thật
khá.

"Thiếu gia, ngài nghĩ đến chuyện gì mà cảm thấy buồn cười sao?" Lãnh quản gia đi vào, hỏi.

"Không có việc gì." Anh thu lại nụ cười, Lãnh quản gia hướng anh nói:
"Thiếu gia, lão gia cùng phu nhân gọi ngài qua, bảo là muốn thảo luận
hôn sự cùng nhà họ Mộ."

Nghĩ đến cái hôn sự này, Lãnh Triệt liền nhíu nhíu mày, vốn không muốn
đi, nhưng nhếch mày, hình như đã nghĩ tới điều gì , "Được, tôi tới
liền."

Nói xong, hướng thuộc hạ nhìn màn ảnh, nói: "Theo tôi nói đi làm, cái khác không cần lo."

"Vâng" Thuộc hạ cung kính nói, Lãnh Triệt xoay người hướng đại sảnh đi tới, nhếch miệng cười đùa giỡn.

Lúc này, Trình Du Nhiên cùng Tiểu Nặc thế nhưng không có phí quá nhiều
công phu liền thuận lợi xâm nhập vào nhà họ Lãnh, lôi kéo con trai đi
tới hướng bữa tiệc rực rỡ ánh đèn nhà họ Lãnh. . . . . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui