Không biết sao trong lòng tôi lại không có cảm giác gì.
Thất Châu này, rốt cuộc cô ấy ...!là người thế nào? Cô ấy cũng từng đi trên chiếc du thuyền kia, biến mất trên đó, cô ấy và tôi...!dù sao bởi vì sự cố trên con thuyền kia, tôi đã không còn nhớ được chuyện xảy ra trên đó.
Trong lòng tôi đã dần dần chắc chắn cô gái này có quan hệ rất sâu với mình.
Tôi lại nhìn weibo của cô ấy lần nữa, cảm thấy còn lẽ còn thứ gì đó, nhưng ngoài bài viết kia, cô ấy không viết thêm gì nữa.
Trên trang web tự động đề cử kết nối weibo tác giả "Đại Tráng Ngư Hành Tẩu", tôi thuận tay nhấn vào.
Ấn vào, tôi sửng sốt.
Trên weibo của Tráng Ngư vô cùng sạch sẽ chỉnh tề, bởi vì mỗi bài viết nội dung gần như là giống nhau.
"Ngày 360, không có tin tức của Đại Châu."
“Ngày 352, không có tin tức của Đại Châu."
"Ngày 330, không có tin tức của cô ấy."
“Ngày 300, không có tin tức."
"Ngày 290..."
Bắt đầu viết từ ngày thứ một trăm cô gái kia mất tích.
Weibo của tác giả Tráng Ngư này không có ảnh chân dung, không có giới thiệu bối cảnh, cấm bình luận, cũng không có bất kì nội dung nào.
Ban đầu viết rất nhiều, sau đó dần ít đi, nhưng cô ấy không ngừng viết bài, cũng không nói bất cứ gì khác.
Tôi bỏ di động xuống, đột nhiên cảm giác chua xót nóng hổi xông lên đầu.
Cô ấy không trở lại, bởi vì khi mây đen gặp trăng sáng, mây tan không thấy trăng đâu.
Những lời này cứ thế xông vào đâu, tôi đột nhiên ấn trở lại trang web, trở lại weibo của người gọi là Thất Châu kia, có lẽ những lời này là tôi tự nói với chính mình.
Nhưng tại sao không có gì hết?
Tôi thò tay che mắt, từ từ để cho hơi thở ổn định.
Tôi phải làm sao mới tìm được cô ấy, tìm được mảnh trăng sáng mơ hồ trong mộng kia? Cô ấy đã đi đâu, nếu quả thực chúng tôi từng yêu nhau, cho dù là thời gian ngắn ngủi trên thuyền, chúng tôi vì mất trí nhớ quên đi tất cả, nhưng dù tôi đã quên thì tại sao cô ấy không tới tìm tôi?
Tôi tự nói với mình phải tỉnh táo lại, tôi gửi tin nhắn vào weibo cho cô ấy:
Giảo...!đánh ra chữ này, tôi khẽ giật mình, sau đó chậm rãi đánh chữ thứ hai:
Giảo Giảo, em ở nơi nào?
Không trả lời, cũng không có dấu hiệu đã đọc.
Tôi bực bội hút mấy điếu thuốc, trong lòng khẽ động, nhắn tin cho Tráng Ngư kia: Chào cô, tôi muốn hỏi cô chút chuyện.
Có lẽ qua khoảng mười phút, weibo biểu hiện đã đọc, nhưng không nhắn lại.
Tôi lại nhắn tiếp: Chuyện có liên quan đến Giảo Giảo.
Lúc này, Tráng Ngư gần như lập tức nhắn lại: Anh là ai? Biết được tin gì của cô ấy?
Tôi không biết nên trả lời thế nào, nhưng tôi mơ hồ cảm thấy Tráng Ngư này là người rất quan trọng, nhất định biết được gì đó.
Vì thế tôi nhắn lại có thể gặp mặt vì cô ấy không.
Qua một lúc cô ấy nhắn lại: Được, vì Đàm Giảo.
Dám đùa bà, bà đây giết chết anh.
Tôi nhìn thấy hàng chữ này, ngực như bị búa tạ đập vào.
Đàm Giảo, cô ấy gọi là Đàm Giảo.
Đột nhiên những lời nói mơ hồ trong mơ kia lập tức trở nên rõ ràng trong đầu tôi.
Cô ấy nói: A Ngộ, em gọi là Đàm Giảo, chữ Đàm bên cạnh chữ Ngôn, Giảo trong trăng sáng.
Cô ấy nói, hiện tại em và anh còn chưa thân, cho nên không thể nói cho anh bút danh của em được.
Cô ấy nói, A Ngộ, anh chết cũng không được quên em.
Trong lúc tôi chưa kịp phản ứng, nước mắt đã rơi đầy mặt.
Cô gái mơ hồ, biến mất kia, rốt cuộc cô ấy đã đi đâu? Tôi cúi đầu xuống, nhìn thấy Tráng Ngư gửi tới tên chung cư, chữ kia hết sức quen thuộc, tôi đã nghe nói đến lúc nào, từng đến đó khi nào?
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...