Tôi ở phòng Độc dược hai ngày liên tục xử lý dược liệu… Lần thứ ba, tôi đến trước mặt bàn thường để dược liệu, lại phát hiện trên bàn để một bộ dụng cụ chế tạo thuốc.
" Đi chế tạo thuốc lãng quên, dược liệu trong tủ, trò có thể tự mình lấy. " Giáo sư Snape ngồi ở phía sau bàn, không ngẩng đầu lên nói.
Tôi đứng trước bàn, xoắn xuýt một rồi, yên lặng lấy dược liệu, bắt đầu chế thuộc.
Dùng đủ các loại dược liệu, căn cứ theo phương pháp đặc biệt, pha trộn chúng trong cái vạc, kết quả của quá trình đó gọi là độc dược. Thú vị như môn hóa học ở thế giới Muggle, giống hóa học biến hóa theo nguyên tắc, bất kỳ phản ứng nào đều phải suy nghĩ cẩn thận và cân nhắc.
Tôi phối hợp chúng cực kỳ vui vẻ, dùng hết khả năng của mình để đạt tới phương pháp hoàn mỹ nhất.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía giáo sư, phát hiện ông ấy đã chăm chú nhìn tôi từ rất lâu rồi.
Tôi đắc ý đem thuốc vô lọ, đưa đến trước mặt ông ấy, chờ mong. Tôi đợi ông ấy khen ngợi, tôi hoài nghi ông ấy sẽ không khen ngợi ai. Tôi biết ông ấy là một người cực kỳ nghiêm khắc, chỉ cần ông ấy gật đầu nói " Không tệ lắm " cũng đủ làm tôi hài lòng.
Dưới ánh đèn, ông ấy chăm chú nhìn độc dược. Tôi đã làm hoàn mỹ hết sức rồi, nó trong vắt, có hơi hơi màu xanh lam, dưới ánh sáng của ngọn đèn phản chiếu lóng lánh.
" Độc dược này rất tốt. " Đánh giá ngoài dự kiến được ông ấy nói ra.
Tôi giật mình há to miệng, chần chờ một lát, rồi tôi cực kỳ vui sướng.
" Nếu ở cuộc thi cuối học kỳ, trò cũng có thể làm tốt như vậy, tôi nghĩ rằng tôi sẽ cho trò một điểm ‘Xuất sắc’, trò Hopper ". Ông ấy chậm rãi đưa ánh mắt hướng về phía tôi.
Nụ cười cứng lại trên khuôn mặt tôi… Tôi lo lắng nhìn ông ấy.
" Cách nguấy thuốc của trò cũng rất tốt, rất thuần thục. " Ông ấy gật đầu, đột nhiên cười lạnh lẽo " Như vậy, tôi có thể kết luận… biểu hiện của trò ở giờ học Độc dược là giả ngu ? "
Tôi cắn chặt miệng, không biết làm sao cúi đầu.
Ông ấy đem bình thuốc đặt chiếc bàn, lạnh lùng tức giận làm tôi hít thở không thông.
" Thật xin lỗi giáo sư… em sợ… làm cho người khác chú ý đến " Tôi hoảng loạn nói " Giáo sư, thầy biết em không được hoan nghênh Slytherin "
Ông ấy trầm mặc nhìn tôi rất lâu, sau đó hỏi " Như vậy, ta có thế tiếp tục đoán, trò ở các lớp khác đều làm như lớp Độc dược này ? "
Đầu tôi cúi thật thấp, không trả lời.
" Trả lời tôi, cô Hopper "
Tôi cắn môi mình, không dám trả lời.
“Đây là chấp nhận?” Khóe môi ông ấy nhếch lên, nói chầm chậm, “Sợ làm người khác chú ý… À… Cho nên trò cố gắng khiêm nhường, làm cho mình bình thường, đúng không?”
Ông ấy lạnh lùng nhìn tôi: “Trò là một người Slytherin sao?”
Tôi hít hít cái mũi, nếu tôi còn im lặng, không biết tôi sẽ gặp cái gì. Tôi dùng dũng khí lớn nhất nói: “Đúng vậy!”
Ông ấy nhìn tôi một hồi, mệt mỏi xoa thái dương.
“Tôi cảm thấy thất vọng với sự ngu ngốc này, trò Hopper.”
“Đi ra ngoài, ngay bây giờ!”
Tôi ngấn nước mắt không biết ra ngoài như thế nào. Sáu giờ ngày hôm sau, tôi gõ cửa phòng, bên trong không có một người trầm giọng nói với tôi “Vào đi”.
Tôi cực kỳ buồn bực, tôi có thể nghĩ ra nguyên nhân, nhưng tôi không biết, điều gì chọc giận giáo sư Snape.
Đêm đó Hogwarts xảy ra việc lớn.
Potter, Granger, Weasley nhóm Chúa cứu thế nhà Gryffindor xâm nhập lầu bốn hành lang phía bên phải - khu cấm, thành công ngăn lại phù thủy nối tiếng nhất thế giới, như vậy nhiều người đã đoán được vật phẩm bị đánh cắp là hòn đá phù thủy trong truyền thuyết.
Tôi đã hiểu được vì sao bọn họ hỏi tôi về Nicolas Flamel.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...