“Đợi tôi với. Anh đi nhanh quá tôi đuổi theo không kịp.” Thái Mi đi nhanh như muốn chạy theo Chí Khanh.
Không phải Chí Khanh đi nhanh, chỉ do đôi chân dài của anh ta một bước sải
chân bằng hai bước chân của Thái Mi. Gương mặt lạnh lùng bước đi của Chí Khanh không muốn chậm lại đợi Thái Mi. Khi anh ta dừng lại là khi anh
ta đứng trên thang cuốn đang đưa anh ta di chuyển xuống dưới sảnh. Thái
Mi vội đuổi theo đặt chân nhanh lên thang cuốn để có thể đứng cạnh cùng
với Chí Khanh. Thang cuốn đang di chuyển mà Thái Mi bước chân xuống
nhanh, chân và người chưa đứng vững thì ngã nhào xuống phía dưới. Đang
phản xạ đưa tay mò chụp lấy thứ gì đó có thể giữ người lại thì một bàn
tay đưa tới ôm ngang qua vòng eo của cô kéo cô sát vào một cơ thể rắn
chắc. Khi cô mở mắt nhìn thì trước mắt cô là một chiếc áo sơ mi màu
trắng bám sát bộ ngực vạm vỡ. Cô đang ở trong lòng một người đàn ông, là ai, cô thật thắc mắc.
Ngước mặt lên nhìn, ánh mắt lạnh sâu vô
cảm của anh ta không cúi xuống nhìn cô mà hướng nhìn xuống sảnh dưới
cuốn thang. Anh ta đẹp quá, cô đã gặp Chí Khanh nhưng chưa thấy được anh ta đẹp trai như lúc này. Ở trong vòng tay anh ta, tựa sát vào lồng ngực anh ta, tiếng tim anh ta đập mạnh mẽ như ánh mắt lạnh lùng kiên định,
ngước mặt nhìn anh ta, đẹp trai đến mức trái tim của cô như mở ra để có
thể nhìn rõ hơn. Đang mãi tập trung nhìn người đẹp, Thái Mi bị bàn tay
ôm eo của Chí Khanh kéo xuống dưới, bất giác cô chợt nhớ ra nơi đây đông người. Mặt cô đỏ ửng không dám nhìn xung quanh, chắc chắn mọi người
đang nhìn cô, đứng trên vị trí thang cuốn cao và dễ đập mắt người nhìn,
cô ở trong vòng tay anh ta thật đáng xấu hổ. Bàn tay Chí Khanh thu lại,
cô vội vàng thụt lùi về sau hai bước giữ khoảng cách.
“Cô ta là ai?”
Phát âm chuẩn nhưng giọng nói như bị lai. Thái Mi ngước mặt lên nhìn chủ
nhân của câu hỏi đó. Một người thanh niên với đôi mắt xanh mũi cao, anh
ta là người Anh, là Phạm Long, cũng là một trong nhóm sáu người Chí
Khanh.
Phạm Long nhìn cô với ánh mắt tò mò, không phải tò mò về
cô, anh ta không quan tâm cô tên gì cô là nhân vật nào mà anh ta đang tò mò về người phụ nữ bên cạnh Chí Khanh. Đứng dưới thang cuốn nhìn lên,
Phạm Long đã nhìn thấy cô gái này được Chí Khanh ôm vào lòng. Nhìn vào
đôi mắt chứa đầy sự thắc mắc hoài nghi của Phạm Long, Thái Mi bất giác
nhíu mày không hiểu.
“Tớ không biết!” Chỉ ba chữ đơn giản đã trả
lời câu hỏi của Phạm Long. Đúng thật là Chí Khanh chưa được biết Thái Mi là ai, vì cả hai chưa ai giới thiệu bản thân cho nhau. Phạm Long nhìn
kĩ Thái Mi hơn, quen thật, dường như anh ta đã gặp Thái Mi ở đâu rồi
nhưng anh ta không nhớ rõ.
“Đã có tin tức gì chưa?” Chí Khanh trầm giọng hỏi.
Câu hỏi đánh tan suy nghĩ trong đầu Phạm Long, quay sang nhìn Chí Khanh,
anh ta lắc đầu, chẳng có tin tức gì cả, ánh mắt thất vọng trĩu nặng hiện rõ trong đôi mắt Phạm Long. Biết trước điều này nhưng ánh mắt sâu lạnh
của Chí Khanh cũng lóe lên tia chịu đựng cùng cực. Nhìn hai người Thái
Mi không hiểu hai người đang tìm tin tức gì, về món đồ gì, việc gì hay
tìm một ai đó. Thông qua ánh mắt buồn lạnh bi thương của hai người, có
lẽ tin tức mà hai người cần tìm vô cùng quan trọng với họ.
Nhìn Thái Mi rồi lại nhìn sang Chí Khanh, Phạm Long hỏi: “Cậu định đi đâu?”
“Căn phòng của tớ bị phá nát, sau khi nhân viên thu dọn xong tớ sẽ quay về.” Không trả lời câu hỏi cho Phạm Long mà chỉ nói tóm gọn thời gian trở
về. Chí Khanh bỏ đi không nhìn Thái Mi hay kêu Thái Mi đi cùng.
Đúng là một người vô cảm và tiết kiệm lời nói, Thái Mi nhếch môi nghiếng
răng rồi đi theo Chí Khanh. Phạm Long đứng nhìn theo, không hiểu rõ mấy
về câu nói của Chí Khanh. Nhưng phòng Chí Khanh sao có thể bị phá nát,
anh ta tò mò, phải về phòng Chí Khanh xem đã xảy ra chuyện gì.
Hai phần bít tết được mang lên đặt ngay trên bàn trước mặt Chí Khanh và
Thái Mi. Thái Mi không ngại ngùng trước Chí Khanh, cô lấy nĩa và dao gấp miếng thịt bò bỏ vào miệng ăn ngon lành. Nhìn Thái Mi ăn ngon miệng
không ngừng nghỉ cứ như đã lâu lắm rồi cô mới lại được ăn món này, ánh
mắt lạnh lùng vô cảm cứ nhìn Thái Mi ăn và ngồi thẳng tựa lưng vào ghế,
Chí Khanh đúng là người lạnh lùng hay đúng hơn anh ta rất vô cảm với mọi chuyện xung quanh.
“Anh không thích ăn bít tết?” Đặt câu hỏi
nhưng Thái Mi không nhìn Chí Khanh, mắt và răng nhai không ngừng, Thái
Mi chú tâm đến việc ăn uống hơn.
Không rời khỏi động tác ăn uống của Thái Mi, Chí Khanh nhếch môi: “Tôi không đói!”
Thái Mi ngẩng đầu hỏi: “Nói đi, anh kêu tôi đi theo anh, anh muốn nói gì với tôi?
Vẫn là giọng nói lạnh lùng: “Tôi và cô thì có chuyện gì để nói.”
Thái Mi đưa mắt lên nhìn Chí Khanh, miếng thịt đang cấm trên nĩa Thái Mi đưa ngay vào miệng: “Vậy anh kêu tôi đi theo anh để làm gì?”
“Tôi có hỏi cô là dám đi cùng tôi không?”
Dừng ăn để có thể suy nghĩ thông hơn. Vài giây ngắn ngủi ánh mắt Thái Mi như đã thông suốt, cô nhếch môi cười rồi lại tiếp tục ăn: “Không phải là
dám đi hay không, mà là tôi muốn đi hay không muốn đi.”
“Cô không sợ tôi?” Chí Khanh trầm giọng lên tiếng, lời nói lạnh nhạt không mang
phần uy hiếp. Thái Mi nghe thấy liền hỏi: “Sao tôi phải sợ anh?”
Chí Khanh trả lời: “Vì người khác sợ tôi.”
“Người khác là người khác, người khác không phải là tôi.” Nói rồi Thái Mi lại
cho một miếng thịt bò khác vào miệng, hoàn toàn không để tấm lắm về
người đối diện.
Trả lời không suy nghĩ của Thái Mi cùng với thái
độ vô lo, Chí Khanh cong môi lên thành nụ cười: “Không tò mò muốn biết
tôi là người như thế nào sao?”
“Không quan trọng với tôi.” Thái
Mi vội đưa tay cầm lấy ly nước rồi uống, cô tham ăn quá không cần thận
ăn trúng miếng ớt khiến cô cay điếng.
Nhìn vẻ mặt đỏ bừng vì cay của Thái Mi, Chí Khanh khẽ cong môi cười: “Cô tên Thái Mi?”
“Hà Thái Mi!” Thái Mi đưa mắt nhìn Chí Khanh, đã hỏi tên của cô thì anh ta cũng nên giới thiệu cho cô biết tên của anh ta.
Hiểu được ánh mắt của Thái Mi muốn nói điều gì, Chí Khanh vẫn giữ gương mặt ẩn ý cười: “Tô Chí Khanh!”
Nhìn Thái Mi lại tiếp tục với món ăn còn ăn dở, Chí Khanh nói: “Những người tìm bắt cô khi nãy có quan hệ gì với cô?”
Thái Mi lườm mắt nhìn Chí Khanh: “Anh chỉ biết đặt câu hỏi thôi sao?” Từ khi ngồi vào đây chỉ mỗi anh ta chủ động hỏi chuyện, sao anh ta lắm chuyện
vậy chứ?
“Vì tôi và cô là lần đầu gặp không biết gì về nhau.”
“Nói vậy anh đưa tôi đến đây là vì tò mò chuyện của tôi?” Cứ nghĩ tính cách
của anh ta cũng lạnh lùng như cái gương mặt vô cảm và ít nói. Sai rồi,
đúng là không thể nhìn mặt bắt hình dung, anh ta nhiều chuyện hơn cô
tưởng.
Ánh mắt cô lóe lên tia xem thường, cô nhếch môi cười: “Tò
mò chuyện của người khác không hợp với gương mặt vô cảm của anh. Nhưng
chuyện của anh tôi không tò mò tới tại sao lại hứng thú chuyện của tôi?”
Nhìn ánh mắt như đang xem thường mình, Chí Khanh hé nụ cười nhẹ và tiếp lời ngay: “Vì tò mò!”
Thái Mi cau mày nhấn mạnh lại câu hỏi: “Tôi hỏi là tại sao anh lại tò mò?”
“Tò mò cũng có tại sao sao?” Chí Khanh liền tiếp ngay sau lời nói của Thái Mi.
Đúng thật tò mò không có tại sao. Chỉ vì tò mò nên mới tò mò. Anh chàng này
đúng là không cho người ta được một lần hiểu được suy nghĩ của anh ta.
Thái Mi bỏ nĩa xuống vì cô đã chén sạch gọn món ăn trên đĩa. Ngẩng mặt
nhìn Chí Khanh: “Tò mò không có tại sao. Không có tại sao nhưng tôi
không thích tính tò mò. Vì không thích người có tính tò mò nên tôi sẽ
không giải bày sự tò mò cho anh.”
Nghe một loạt câu liên tục xuất hiện hai chữ tò mò không léo lưỡi của Thái Mi, nếu người nghe không
nghe kịp hay không hiểu kịp chắc chắn sẽ ngu muội ngay với những con chữ rối mù. Chí Khanh không dấu tâm trạng, anh ta nở nụ cười tươi rõ che
lấp đi gương mặt vô cảm thường ngày: “Người được gọi là đại nhân đó
chính là người đứng vị trí cao nhất trong tổ chức xác thủ nổi tiếng nhất thế giới.”
Khóe mắt Thái Mi lóe lên tia bất ngờ: “Sao anh biết?”
“Muốn biết sao tôi biết, có phải đó chính là tò mò. Cô đang tò mò muốn biết
tại sao tôi biết?” Ánh mắt và lời nói của Chí Khanh chính là sự đáp trả
cho câu nói vừa rồi của Thái Mi. Không những anh ta tò mò mà cô cũng có
tính tò mò, con người không ai không có tính tò mò cả.
Biết rõ
mình bị trả đòn, Thái Mi trừng mắt nhìn Chí Khanh, dám trêu chọc cô, anh ta thật đáng ghét: “Là chuyện của tôi, không phải tò mò.”
Chí
Khanh cười, nụ cười lạnh nhạt nhưng không còn vô cảm bí ẩn, ánh mắt anh
ta lóe lên tia hứng thú, điềm tĩnh giải thích sự tò mò của Thái Mi: “Khi đánh với ông ta, mồ hôi ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng bám sát vào người
hiện rõ hình xâm hai thanh kiếm đánh chéo qua nhau ngay sau lưng. Đó là
dấu hiệu chứng tỏ vị trí cao nhất của người nắm giữ trong tay quyền lực
lãnh đạo của tổ chức này. Xác thủ là giới đạo không nằm trong bất kì
giới Bạch đạo hay Hắc đạo nào, là một giới độc lập và độc quyền duy nhất không có giới tương tự tồn tại. Tri tiền cho họ, họ sẽ giết người thay, giết người không để lại bất kì mấu chốt hậu họa nào chính là đặc tính
cao siêu của tổ chức xác thủ, thế nên người thuê rất mực tin tưởng. Hôm
qua cô thuê họ giết tôi, hôm nay người khác thuê họ giết cô, họ cũng sẽ
giết cô không nương tay dù cô đã từng thuê họ. Chính vì vậy tổ chức này
không có bạn, tất cả đều là kẻ thù của họ.”
Nói một loạt về giới xác thủ bằng giọng điệu không cao không trầm như một cuộc thoại bình
thường. Ánh mắt Chí Khanh không tán thưởng cho việc làm của họ nhưng
không tỏ ra là không hài lòng.
Nghe xong Thái Mi trầm ngâm một
lát rồi nói: “Anh biết đại nhân là người lãnh đạo của tổ chức sát thủ
vậy mà vẫn ra tay tàn bạo, anh không sợ ông ta sẽ cho sát thủ tìm giết
anh sao?”
“Giết tôi?” Sau hai chữ “giết tôi” Chí Khanh bật cười
to thành tiếng, nụ cười bá đạo đầy uy quyền như bất sợ mọi chuyện trên
thế gian.
Thái Mi hai tay khoanh vào nhau, tựa người về sau ghế: “Anh nghĩ họ không đủ bản lĩnh?”
Ánh mắt Chí Khanh ánh lên tia cười như có như không: “Chỉ là một tổ chức nhỏ, đáng để Tô Chí Khanh tôi đây bận tâm sao?”
Tổ chức nhỏ ư? Cô có nghe lầm không? Tổ chức sát thủ tuy không phải nằm
trong hai giới Hắc Bạch đạo nhưng cũng là một tổ chức nỗi tiếng, có ai
dám phật lòng người trong tổ chức này họ sẽ bị giết ngay dù người đó có
là người đứng đầu của những băng nhóm nổi tiếng trên thế giới. Vậy mà
anh ta lại có thể nói thật nhẹ nhàng đó chỉ là tổ chức nhỏ, anh ta không bận tâm. Không biết là anh ta khoác lác hay vì anh ta quá tự tin về tài nghệ võ công của mình. Thái Mi khẽ nhếch môi: “Đừng nghĩ anh vừa mới
đánh thắng đại nhân cùng với bốn thuộc hạ của ông ta thì tổ chức đó
không đáng bận tâm nhé?”
Chí Khanh cong môi cười: “Nếu tôi cần
bận tâm đến tổ chức đó thì đó chỉ có thể là những công nghệ hiện đại do
họ chế tạo ra, còn về võ công của họ, mệnh danh là sát thủ nhưng chẳng
qua cũng chỉ là khỉ hoa tay múa chân.”
Chí Khanh không nói dối,
võ công của anh ta cao siêu đến mức khó dùng lời để diễn tả. Nhưng anh
ta là ai, anh ta bận tâm đến đồ công nghệ cao của tổ chức thôi sao? Phải chăng anh ta đang lợi dụng cô, muốn tiếp cận cô để biết những thông tin về đồ công nghệ cao đó? Thái Mi cảm thấy không nên nói chuyện nhiều với anh ta, còn ở lại đây sẽ tự gây thêm phiền phức cho cô.
Chí
Khanh nhìn ánh mắt của Thái Mi, đoán biết được cô đang nghĩ gì, chậm rãi nói: “Tôi biết cô từng là sát thủ của tổ chức đó, tôi không bận tâm
cũng không có ý lợi dụng cô để hỏi thăm về những đồ công nghệ cao mà cô
biết được.”
“Dù anh muốn biết tôi cũng không cho anh biết.” Thái Mi trả lời ngay với ánh mắt kiên định, câu nói chứa hàm ý dứt khoác.
Chí Khanh cười, nụ cười dửng dưng như lẽ tất nhiên Thái Mi phải như thế,
anh ta tin lời Thái Mi nói. “Tôi không bận tâm về tổ chức xác thủ này,
nhưng khi đoán ra cô chính là người trong tổ chức đó, chợt nhiên tôi lại nhớ đến một chuyện, trước đây tôi từng nghe nói trong tổ chức đó đào
tạo rất nhiều xác thủ nữ, trong đó có một nữ sát thủ tâm đắc nhất, được
huấn luyện đào tạo kĩ lưỡng nhất. Một khi giao nhiệm vụ cho cô ta, dù
người cô ta sẽ giết là một đại nhân vật như thế nào cũng dễ dàng như đưa súng bắn chết một con hổ. Nhưng cô ta đã trốn khỏi tổ chức đó và biệt
tâm tung tin đến nay đã hai năm.” Dừng lại câu nói, khóe môi Chí Khanh
nhếch lên thành nụ cười, tiếp tục nói: “Tôi tin chắc nữ sát thủ đó chính là cô.”
Ánh mắt Thái Mi thay đổi ngay sau câu khẳng định của Chí Khanh. Anh ta ngồi vịn lưng vào ghế nhìn Thái Mi, khóe miệng cong lên
thành nụ cười. Thái Mi dần tắt lịm đi ánh mắt ngờ vực và thay vào đó là
ánh mắt sắc lạnh: “Tôi tin chắc anh không có ác ý với tôi?”
Chí Khanh nhàn rỗi lên tiếng: “Có muốn tôi làm anh kết nghĩa của cô không?”
Ánh mắt Thái Mi lóe lên tia kinh ngạc nhưng rất nhanh lại trở nên tĩnh lặng nhìn Chí Khanh: “Vậy anh thử nói xem anh là ai?”
“Cô…” Chí Khanh vừa mở miệng đã bị câu nói của Thái Mi cắt ngang: “Đó không
phải là tò mò, anh không muốn có một người em kết nghĩa không hiểu biết
gì về anh sao?” Thái Mi nhếch môi cười gian tà. Không đợi Chí Khanh trả
lời, cô đứng lên bỏ đi.
Chí Khanh khẽ cười, anh ta thích tính khí cương định ngang tàng này của Thái Mi.
Thái Mi một mình lê chân trên đường phố, xe cô đã để lại khách sạn cô đành
phải đi bộ về đó lấy, tất nhiên cô có thể gọi Taxi nhưng cô không thích. Ánh mắt sâu lạnh của Chí Khanh cứ như đi sâu vào suy nghĩ của cô, cô
không ghét anh ta chỉ là không biết mục đích anh ta tiếp cận cô là gì.
Sống trong thời đại có sự tồn tại của các giới đạo, cô cần phải đề phòng tất cả mọi trường hợp, vì trong những trường hợp mà cô đã đối mặt có
thể sẽ có trường hợp gây hại cho cô. Tự bảo vệ mình, nâng cao tính cảnh
giác đã tồn tại trong cô từ nhiều năm qua. Cô không muốn tiếp xúc với
người đã biết về quá khứ của cô. Vậy nên không cần biết anh ta tốt xấu
ra sao, cô không muốn gặp lại. Nghĩ tới tào tháo tào tháo xuất hiện.
Chiếc xe Cadillac đen dài vụt chạy tới song song cùng với cô. Cô nhận ra chiếc xe đó, là xe của Chí Khanh.
Màng cửa kính xe tuột xuống, Chí Khanh quay mặt sang nhìn Thái Mi: “Cô đi nhanh hơn tôi tưởng.”
Chiếc Cadillac đen dài thắng lại ngay phía sau chiếc Ferrari màu đỏ của Thái Mi đang đậu ở trước khách sạn Paradise.
Thái Mi đưa tay tháo thắt dây an toàn ra khỏi người: “Cám ơn về buổi ăn hôm nay!”
“Đó là bửa ăn chiêu đãi đầu tiên của anh tới em gái kết nghĩa của mình, anh cần phải nhận lời cám ơn từ em sao?”
Bất giác Thái Mi quay sang nhìn Chí Khanh, ánh mắt đầy nét ngờ vực: “Tôi nhận lời làm em kết nghĩa của anh từ khi nào?”
Như đoán trước Thái Mi sẽ có thái độ này, Chí Khanh cười nhạt: “Món bò bít tết em đã nuốt trọn vào miệng em còn chối sao?”
Thái Mi há hốc miệng nhìn Chí Khanh. Anh ta dẫn cô đi ăn là gài cô, món ăn
cô nuốt vào bụng thay cho lời đồng ý ư? Anh ta thật tráo trở. Cả ánh mắt lẫn đường môi cong lên của Chí Khanh đều thể hiện rõ nụ cười nhã nhặn,
cô gái này đã trúng kế của anh, thật thú vị. Thái Mi tức tối nhưng cố
giữ điềm tĩnh, cô nhấn mạnh từng tiếng: “Đừng có mơ!”
“Không phải ai cũng có thể làm em kết nghĩa của anh, em phải lấy đó làm hãnh diện.” Vừa nói vừa cười như chẳng màng bận tâm đến việc Thái Mi có đồng ý hay
không. Chí Khanh muốn tự quyền quyết đoán tất cả.
“Và cũng không ai có thể làm anh kết nghĩa của tôi, như thế họ sẽ rất tự hào? Trở
thành anh kết nghĩa của một sát thủ chuyên nghiệp, anh muốn anh cũng
được ghi danh tên tuổi cùng tôi chứ gì? Nằm mơ!” Nói dứt lời, Thái Mi
nhếch môi cười khinh bỉ. Anh ta nghĩ cô là ai, là người dễ chìu chuộng
sao?
“Ghi danh tên tuổi, tên tuổi em được thế giới biết đến sao?” Nói hết câu, Chí Khanh bật cười to. Cô đúng là một sát thủ chuyên
nghiệp, nhưng không ai biết đến tên cô cả. Cả tổ chức sát thủ của cô
cũng không phải là một tổ chức lớn. Nói đúng hơn là tổ chức của cô quá
nhỏ bé so với tầm nhìn trong giới Hắc Bạch đạo.
Nhìn thấy nụ
cười tráo trở của Chí Khanh, Thái Mi thấy mình bị xem thường vô cùng.
Tức giận không thể cãi lại vì anh ta nói đúng, rất ít ai biết đến tên
cô. Nhưng Thái Mi không thích ai xem thường cô, dám xem thường còn cười
nhạo béng một cách ngạo nghễ ngay trước mặt cô, cô sẽ không tha cho
người đó. Cả đại nhân còn không phải là đối thủ của anh ta thì cô không
là gì cả. Thái Mi đạp một cái trời giáng lên ngay bàn chân của Chí Khanh rồi tông cửa bỏ chạy thật nhanh. Chí Khanh bất ngờ hơn là chân đau, anh ta vừa nhìn theo Thái Mi thì cô đã ngồi vào chiếc Ferrari và lái xe
chạy đi.
Không biết cô ta là một sát thủ như thế nào, cô ta sống
trong một tổ chức máu lạnh tình người như thế nhưng không làm mất đi
tính tinh nghịch của những cô gái vừa lớn. Chí Khanh nhìn theo cô và nở
nụ cười thích thú.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...