Mạt Thế Trọng Sinh Kim Bài Nữ Phụ
Hai người trên đầu che kín mồ hôi, xem ra chuyện này cũng không có dễ như trong tưởng tượng.
Giản Nặc cũng không có nhàn rỗi, thường thường ném ra một ít đồ cản con vật phía sau.
Nhìn băng tiễn trên tay mình, Giản Nặc ảo não dị thường, nếu là có súng ống đạn dược thì tốt rồi, đời trước cô cũng phải qua rất lâu sau mới được khen thưởng một cây súng.
Đời này cô không đi cùng những người đó, tự nhiên cũng sẽ không xuất hiện cái gì khen thưởng, không có khen thưởng cô làm sao có thể có súng được chứ.
Khống chế băng tiến trên tay bay về phía con chó, cực kỳ chính xác rơi xuống nó.Một mũi tên không nghiêng không lệch bắn trúng mắt con chó.
Nó tức khắc tru lên một trận thảm thống.
Thanh âm kia cho dù là Giản Nặc cũng có chút không rét mà run.
"Xem ra, ta lần này thật là đem nó chọc giận." Giản Nặc thở dài.
Xem ra mắt của con quái vật vẫn là đôi mắt bình thường, bằng không cũng sẽ không bị một mũi tên của cô chọc thủng.
Chỉ là bởi vì việc này, con chó đó cùng bọn họ chính thức kết thù, hiện tại hai bên chính là cục diện không chết không ngừng.
Con chó kia quả nhiên giống như Giản Nặc dự đoán như vậy, hoàn toàn phẫn nộ rồi.
Tốc độ dị thường nhanh chóng liền chạy lên, mắt thấy con chó sắp bổ nhào vào xe, hỏa cầu của Lý Hiểu Đông cùng Hoàng Hiểu Lệ rốt cuộc dung hợp xong.
Hỏa cầu bị hai người này cẩn thận ném tới con chó trong nháy mắt bị hỏa cầu bao phủ.
Tiếng kêu thê lương xuyên thấu mang tai của mỗi người.
Vài người thậm chí không có dám nhìn đến phía sau, lái xe nhanh rời khỏi hiện trường, sợ đồ vật kia lại từ đống lửa chạy ra.
Đến lúc đó, bọn họ thật đúng là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
truyen bac chien
Mà phát ra đại sát chiêu này, Lý Hiểu Đông cùng Hoàng Hiểu Lệ đều đã không còn thể lực chống cự.
Cho nên việc bọn họ có thể làm là nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Xe đã rời đi rất xa, bảo đảm con chó kia khẳng định sẽ không đuổi theo bọn họ, mọi người mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Các ngươi nói người trong thôn kia có phải hay không đã đều bị con quái vật kia ăn thịt." Chu Tử Minh nhịn không được hỏi,
"Hẳn là thế đi, lúc ta xuống xe gõ cửa liền nghe thấy tiếng nhấm nháp xương cốt, nghe thanh âm kia nhưng không giống như vật còn sống."
"Chúng ta nếu là chậm một bước, chỉ sợ cũng rất khó chạy thoát khỏi mệnh bị ăn." Hoàng Hiểu Lệ cảm thán.
"Xem ra chúng ta về sau cần phải cẩn thận một chút, biến dị không chỉ là nhân loại, càng không thiếu động vật, ngay cả những con chó ôn thuần đều biến thành cái bộ dáng này, rất khó tưởng tượng những dã thú chân chính hung mãnh sẽ biến thành bộ dáng gì.
Bất quá.
Chỉ cần chúng ta đoàn kết ở bên nhau, ta tin tưởng không có thứ gì là không thể chiến thắng."
Nói đến cuối cùng, Lý Hiểu Đông xoay quanh đề tài này.
Tiểu tâm không đại biểu mất đi tin tưởng.
"Tối nay chúng ta đành phải ở trong xe một đêm.
Tìm một nơi an toàn dừng lại, chúng ta liền nghỉ ngơi đi." Chu Tử Minh nhìn sắc trời bên ngoài đã xám xịt nói.
"Ngươi đừng si tâm vọng tưởng, kiếm đâu ra nơi an toàn bây giờ, chúng ta tổng cộng bốn người, hai người một tổ, một tổ phụ trách canh nửa đêm trước, một tổ khác phụ trách nửa đêm về sáng, người phụ trách nửa đêm trước sáng mai lái xe.
Nửa đêm về sáng buổi chiều lái xe, như vậy chúng ta cũng có thể được nghỉ ngơi.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...