“Ngô Khai Phong, anh làm sao vậy? Chúng ta phải đi rồi.” Âm thanh quát to là do người đi cùng Ngô Khai Phong phát ra. Ngô Khai Phong nghe thấy thì nháy mắt trấn tĩnh lại, hy vọng những người đó có thể lại đây giúp hắn.
Khi bọn họ đi tới gần hơn, liền nhìn ra Ngô Khai Phong đang bị hai nam nhân bắt lấy, tuy rằng bọn họ đối với Ngô Khai Phong cũng chưa quen biết được bao lâu, nhưng lúc bọn họ thấy quần áo chất lượng tốt cùng ba lô hàng hiệu trên người hai nam nhân kia, thì liền quyết định phải trợ giúp Ngô Khai Phong.
Một đám người vây xung quanh Ngô Khai Phong và hai nam nhân, bộ dáng hùng hổ, liếc mắt một cái liền biết không phải thiện nam tính nữ gì. Hiện tại đã là mạt thế, cho dù ngươi có tiền thì cũng giống như những người không có tiền khác thôi.
Trên tay bọn họ là những vũ khí công kích thô sơ đủ loại mà từ trong nhà tìm ra, vẻ mặt lộ ra rục rịch. Đây gọi là bản tính ghét người giàu ah~. [cừu phú]
“Nhìn thấy chưa? Biết điều thì hãy mau buông tay ra.” Ngô Khai Phong được giúp đỡ, lập tức trở nên kiêu ngạo. Tuy rằng hai nam nhân này trông khó đối phó, nhưng bọn họ có nhiều người như vậy, muốn xử lý sao mà chả được.
“Cũng có ‘nghĩa khí’ đó chứ.” Nam nhân tóc đỏ chính là Lưu Sở Thiên, giọng nói tràn đầy kiêu ngạo cùng khinh thường, lớn lối đến mức so với Ngô Khai Phong vừa rồi hơn xa.
“Tôi nghĩ, các anh cũng muốn ở lại đây cùng nhau tâm sự.” Một thanh FN57 được Lâm Lăng rút ra từ trong túi quần, Lâm Lăng cầm súng lục màu đen, trên mặt là nụ cười khéo léo, hai người này tương phản đến nỗi làm cho đám người xung quanh cảm thấy nguy hiểm đang gần kề.
“Pằng!” Lâm Lăng cầm súng bắn về phía trước một phát, cái lỗ nhỏ trên tường đã chứng minh tính chân thật của súng này rồi. Tiếng súng vang dội giống như tín hiệu xuất phát chạy, trong nháy mắt, cho dù là người đến trợ giúp Ngô Khai Phong hay người đứng xung quanh xem náo nhiệt, đều lập tức giải tán.
Lúc Ngô Khai Phong nhìn thấy loại súng lục chỉ xuất hiện trên TV này, lại ngó cái lỗ to trên tường, cảm giác đầu tiên của hắn chính là sợ hãi, nhưng thực đáng tiếc, tay hắn bị Lâm Lăng và Lưu Sở Thiên bóp quá chặt. Lúc hắn muốn chạy trốn còn bị Lưu Sở Thiên hung hăng chặt xuống một phát, nháy mắt trên tay truyền đến cảm giác đau đớn vô cùng mãnh liệt.
“Ah~, anh đang suy nghĩ gì thế?” Lưu Sở Thiên buông lỏng bàn tay đang nắm Ngô Khai Phong ra, thực hưng trí mà cười nhạo Ngô Khai Phong, còn Lâm Lăng vừa mới bắn phát súng xong, cũng buông Ngô Khai Phong ra, nhưng lúc này Ngô Khai Phong không dám có bất luận ý nghĩ sẽ giãy giụa hoặc chạy trốn gì, cho dù hắn chạy trốn nhanh như thế nào chăng nữa cũng không thể hơn được đạn bay.
“Chúng tôi từ vùng ngoại thành tới, tôi nghĩ…chúng ta có thể tán gẫu một chút về tình huống nơi này.” Hiện tại Lâm Lăng rất lịch sự lễ phép, nhưng ở trong mắt Ngô Khai Phong trừ bỏ khủng bố thì không còn bất luận sắc thái gì khác.
Đám người vừa rồi bởi vì phát súng của Lâm Lăng dọa sợ mà giải tán, tuy nhiên có một cô gái vẫn không rời đi, cô ta đang núp ở một góc cách ba người không xa.
Nếu Thương Viêm trông thấy cô ta nhất định sẽ giật mình, bởi vì cô gái kia chính là Lưu Kết Đăng.
Hai người bên kia đang uy hiếp một cách quang minh chính đại, bên này trong kho hàng của siêu thị, Thương Viêm nhìn từng đống từng đống hàng hóa biến mất, trong lòng khó nén được kích động, bất luận là góp nhặt nhiều hay ít vật tư, nhìn thấy loại cảnh tượng này quả nhiên sẽ rất phấn khích.
Nơi này rất lớn, thời điểm Diễm Quân Ly sắp đi đến cuối kho hàng, Thương Viêm cũng chỉ có thể nhìn ra một bóng dáng mơ hồ.
Diễm Quân Ly vung tay lên, vật tư bị bỏ vào không gian, tuy nhiên lúc này lẽ ra y phải vui vẻ thì không hiểu sao trong lòng cứ có cảm giác bất an. Lông mày Diễm Quân Ly nhíu chặt, tốc độ bắt đầu nhanh hơn nữa, khi thùng hàng cuối cùng được cho vào không gian, tim của y cũng có chút yên ổn trở lại, y thật vội vàng muốn ngay tức khắc trở lại bên cạnh Thương Viêm.
Theo như trong tiểu thuyết, thì biến cố dĩ nhiên sẽ phát sinh tại thời điểm này.
Tiểu Viêm! Diễm Quân Ly xoay người đối mặt với Thương Viêm, tuy rằng chỉ nhìn thấy bóng dáng mơ hồ, nhưng Diễm Quân Ly có thể khẳng định đằng sau Thương Viêm, ghé vào trên tường… chính là một tang thi.
Lúc này Diễm Quân Ly vận dụng lực lượng mà y không biết kia, uy áp của dị năng cấp 3 đem tang thi kia khóa chặt, nhưng vẻ mặt hoảng sợ của Diễm Quân Ly đang thuyết minh rằng sự tình còn chưa có chấm dứt. Bởi vì móng vuốt của tang thi vẫn lao tới, tuy nhiên… ngay lúc này… Thương Viêm đột nhiên biến mất trước mắt y.
Thương Viêm không nhìn thấy tang thi ở đằng sau, nhưng bản năng nói cho cậu biết, đằng sau đang hiện hữu cái gì đó rất nguy hiểm. Căn bản không cần đoán thì Thương Viêm cũng biết đó là tang thi, hơn nữa còn cách cậu rất gần. Thời điểm cậu ý thức được bản thân sẽ không thể nào tránh thoát, dưới công kích đó … trái tim cậu dường như tạm ngừng đập.
Tiếp theo cậu cảm thấy hoa mắt, xúc cảm của sàn nhà dưới chân trở nên hư ảo, sau đó lại vững vàng đứng trên đất. Mê muội khiến cho đầu óc cậu có chút mờ mịt, nhưng tình cảnh trước mắt nhượng cậu không thể không phục hồi lại tinh thần.
Ý thức được cái gì, Thương Viêm vươn tay phải ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ trái tim bên ngực trái, thở phào ra một hơi thật dài.
Cậu vẫn an toàn.
Sau đó cậu bắt đầu quan sát xung quanh.
Lúc Thương Viêm cảm nhận được ánh sáng ấm áp, so sánh với kho hàng tối tăm kia, thì cậu biết bản thân đã tiến vào không gian hư vô.
Cỏ nhỏ? Không. Đất đen? Không. Suối nhỏ? Không. Trong mắt Thương Viêm chính là một đống lớn hàng hóa che lấp mặt trời.
Còn có, vì cái gì cậu lại ở chỗ này? BOSS tại sao không vào cùng?
“Tiểu Viêm?” Thanh âm Diễm Quân Ly từ phía sau lưng Thương Viêm vang lên, theo phản xạ có điều kiện, miêu đao mà Thương Viêm cầm trong tay không chút khách khí chặt tới.
Lúc Diễm Quân Ly nhìn thấy hàn quang thì có chút không rõ, bất quá y chỉ cần sử dụng một ít động tác thì không việc gì phải ngại. Diễm Quân Ly chợt nghiêng người, thân hình nhanh nhẹn, đem đao trên tay Thương Viêm đánh rớt, tiếp theo sau đó dựa theo lực đạo của Thương Viêm mà ôm cậu vào trong ngực.
Thương Viêm nhìn thấy Diễm Quân Ly thì bị dọa hết cả hồn, vừa rồi cậu bị tang thi tập kích, bây giờ BOSS đột nhiên xuất hiện phía sau cậu, cậu theo bản năng mà công kích, may mắn BOSS đủ cường đại.
Xúc cảm trong ngực rõ ràng, làm cho trái tim của Diễm Quân Ly đập nhanh từng hồi, khiến y hiểu được việc Thương Viêm vừa rồi gặp nguy hiểm là chân thực, loại cảm xúc kinh hồn táng đảm mà y chưa bao giờ trải qua, lúc này cư nhiên bị Thương Viêm chiếm cứ.
Nhưng y không có bất kỳ suy nghĩ là sẽ tiêu trừ đi nhược điểm của mình, mới chỉ nhìn thấy Tiểu Viêm gặp nạn mà đã bất an như vậy, y làm sao có thể xuống tay được chứ. Diễm Quân Ly bất đắc dĩ cười cười, nguyên lai không phải y không có loại cảm xúc thương tiếc, mà chỉ là chưa gặp được ai như em trai của mình mà thôi.
3 trái tim màu hồng tượng trưng cho hảo cảm càng ngày càng đậm hơn, có một chút ánh sáng đỏ tựa son lấp lóe, dường như đang che giấu một cái gì đó không thể nói ra. Bất quá độ hảo cảm không có xuất hiện trong mắt Thương Viêm, hệ thống cũng chẳng phát ra bất cứ lời gì.
Trong truyện nói cái ôm của Nhân vật phản diện sẽ vô tình lạnh lẽo như băng, nhưng Thương Viêm đảm bảo đó là sai lầm. Ôm ấp của BOSS ấm áp vô cùng, khiến trái tim có chút kinh hách của Thương Viêm đã nhanh chóng bình ổn trở lại, cảm giác an tâm làm cho cậu rơi vào suy nghĩ vui sướng, xen lẫn chút gì đó không yên lòng.
Vui là vì cậu có thể tiến nhập không gian hư vô, chứng tỏ BOSS đã rất coi trọng cậu, không yên lòng là về con tang thi kia, chắc chắn nó không phải là cấp 0.
“Ca, con tang thi sao rồi?” Tuy rằng Thương Viêm rất muốn cùng BOSS thảo luận một chút về chuyện không gian, cũng muốn cùng BOSS thảo luận phương pháp biến cường, nhưng so với mấy thứ này thì cậu càng quan tâm đến con tang thi kia hơn, vì thế vấn đề thứ nhất là đây.
[Biến cường có thể hiểu là: Làm bản thân mạnh mẽ hơn, ở đây giữ nguyên để hợp câu]
Thương Viêm ngẩng đầu, trong mắt Diễm Quân Ly in lên bóng dáng em trai nhà mình, từ mái tóc đen cho đến vẻ mặt bình tĩnh, biểu tình không có chút gì đau đớn thống khổ, chứng tỏ Thương Viêm hiện tại rất tốt.
“Giết.” Câu trả lời nằm trong dự kiến, “Không phải là tang thi bình thường, tốc độ so với các tang thi khác nhanh hơn gấp mười.” Diễm Quân Ly biết chuyện mà Thương Viêm muốn hỏi, không cần cậu mở miệng đã tự kể ra hết, nói đến đây vẻ mặt của Diễm Quân Ly càng trở nên thận trọng, tay ôm Thương Viêm xiết cũng chặt hơn.
Diễm Quân Ly hồi tưởng lại hơn một phút trước, em trai mình đang bị tang thi công kích, ngàn cân treo sợi tóc. Nhớ tới đó, trong lòng Diễm Quân Ly không khỏi thêm lo lắng, chẳng thể ngờ ngay tại trước mắt mình mà người mình yêu quý lại có thể lâm vào tình huống nguy hiểm như thế.
Lúc ấy, nhìn thấy tang thi ở đằng sau Thương Viêm, nó giơ móng vuốt chụp tới người Thương Viêm. Khoảng cách của y khi đó quá xa, cho dù y có nhìn thấy thì cũng không kịp ngăn cản, đến ngay cả tiếng gào cũng không kịp phát ra.
Tất nhiên, uy áp của y vẫn chậm một bước. Thế nhưng không ngờ là, dưới móng vuốt của tang thi, Thương Viêm bỗng dưng biến mất, lúc này y mới cảm nhận được Tiểu Viêm đã an toàn, Tiểu Viêm ở trong không gian của y, bị y kéo vào.
Tim bị thít chặt của y từ từ buông xuống, cái loại tình cảm trào dâng này khiến y cảm thấy thật xa lạ, cái loại khủng khoảng tột đỉnh này cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại. Bây giờ, Diễm Quân Ly mới chú ý tới cảm xúc của bản thân đang ngổn ngang trăm mối, thì ra vị trí của Tiểu Viêm đã in sâu tới như vậy .
Sau đó, y mang theo biểu tình bất đắc dĩ mà đi tới gần con tang thi cứng ngắc do uy áp kiềm giữ, nhưng nếu như có thể đối diện Diễm Quân Ly, sẽ phát hiện trong ý cười y có một loại tàn khốc lạnh lẽo, ngoan lệ giống như ngọn lửa của địa ngục.
Lúc Diễm Quân Ly đến gần con tang thi kia, liền cởi bỏ áp chế, nhìn nó dùng một loại tốc độ mà con người vô pháp so sánh chạy trốn đi, chứng thật phỏng đoán trong lòng y —— con tang thi này không giống với những con khác. Tiếp theo, chỉ trong nháy mắt, đầu của nó đã bị y bắn nát.
Bất quá y vẫn không có bất luận cảm giác thả lỏng nào, ở trong đầu trong tim của y chỉ có một câu —— y vẫn còn quá yếu. Nghĩ đến đây, tay Diễm Quân Ly ôm Thương Viêm lại chặt thêm vài phần, siết đến nỗi xương cốt Thương Viêm mơ hồ có chút đau đớn, nhưng dường như cậu cảm nhận được Diễm Quân Ly đang bất ổn, Thương Viêm cũng không có bất luận phản kháng gì.
Tiếp theo, câu trả lời của Diễm Quân Ly lại khiến Thương Viêm lâm vào trầm tư, ngay cả việc cậu và Diễm Quân Ly hiện tại đang ôm nhau một cách rất kỳ quái, cậu cũng không phát hiện.
Dựa theo trình độ thì nó hẳn là tang thi cấp 1, sau khi mạt thế giáng lâm khoảng 2 tháng mới từ từ xuất hiện, ít nhất trong《Đế Vương Mạt Thế》thì như vậy, ngay cả trí nhớ của Diễm Quân Mạc cũng chưa từng thấy qua loại tang thi kia.
Cấp 1 cấp 3 và cấp 9, muốn thăng cấp các bậc đó thì phải trải qua biến cố rất lớn, lại vô cùng khó khăn. Còn về các cấp bậc sau thì Thương Viêm không biết, khi cậu xem thì《Đế Vương Mạt Thế》chưa có rơi vào nông nỗi như vậy.
Từ cấp 0 đến cấp 1 thì tang thi đã bắt đầu có suy nghĩ, cũng bắt đầu có dị năng. Theo đó suy ra con tang thi vừa rồi là dị năng tốc độ, cũng may mắn là BOSS, nếu như là cậu, cho dù đã từng rèn luyện qua, nhưng muốn toàn mạng cũng là chuyện mơ tưởng.
Sau đó, Thương Viêm lại suy nghĩ đến một vấn đề khác. Lẽ ra là loại tang thi như thế này ở trong《Đế Vương Mạt Thế》thì khoảng 2 tháng nữa mới lên sân khấu? Sao lại xuất hiện biến cố?
Lý trí của Thương Viêm hy vọng rằng là do cậu quá đa tâm. Lần trải nghiệm nguy hiểm ngắn ngủi này, khiến Thương Viêm cảm thấy an nguy của cả thế giới ngày càng trở nên chân thật.
Suy ra cuộc sống cũng thật mỏi mệt, Thương Viêm suy nghĩ mãi cũng chẳng thông cho nên liền bạo phát. Ah~~! Mặc kệ, đến lúc đó, ai choán đường thì cứ giải quyết sạch sẽ là được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...