Hiện tại mọi người cũng đã bước đầu có ý thức rằng mạt thế tàn khốc, bởi vì có người từng hướng quân đội đòi ăn, quân đội không cho vậy mà hắn còn muốn khóc lóc om xòm làm mọi người cũng kích động, lập tức người đó bị xử tử, nhìn hành động quyết đoán không chút do dự của quân đội, mọi người đều triệt để tâm lạnh.
Lúc này, rất nhiều người mới ý thức được tính nghiệm trọng của chuyện mạt thế, có vài người mang theo lương thực không nhiều cũng chỉ có thể tự mình suy nghĩ biện pháp. Họ nghĩ rằng có thể đi xa một chút để kiếm lương thực sau đó lại trở về, nhưng biện pháp này đồng nghĩ với việc phải một mình đối đầu với zombie, tính nguy hiểm rất cao, vì thế dù muốn hay không họ cũng chỉ có thể chờ xem đến căn cứ mọi chuyện có tốt lên được chút nào hay không. . .
Sự thiếu hụt lương thcj xảy ra, làm cho không ít người phải khóc, Bạch Lăng Vi còn nhìn thấy một mĩ nhân đi giày cao gót, kéo hai cái thùng lớn, nhưng bên trong tất cả lại đều là các loại trang sức cùng quần áo hàng hiệu, bết được chuyện sẽ không có thức ăn, nàng ngay cả hai cái thùng lớn cũng không liếc một cái, ôm mặt khóc một mình nhìn thật thương xót a!
Nàng ta thật sự là nghĩ cái gì thế không biết, đây là chạy nạn cũng không phải đi du lịch đâu mà còn đên theo những thứ vô dụng này. Bạch Lăng Vi dùng tinh thần lực quét xem thử tình trạng bên trong rương hàng hóa, thật con mẹ nó không còn gì để nói nữa.
“Tiểu muội muội, người đi có một mình sao?” Một mĩ nữ nhìn qua là người có trí tuệ, đi thẳng đến bên người Bạch Lăng Vi mở miệng hỏi.
Dọc theo đường đi mọi người không phải là đi nhờ người khác thì cũng là đi cùng với người thân, hoặc cùng lắm thì tạo thành một tiểu đoàn thể, còn một mình một đội suốt quãng đường không nói chuyện với ai giống như Bạch Lăng Vi thì cũng tương đối hiếm thấy.
“Ân!” Lại bị gọi thành loli, Bạch Lăng Vi tỏ vẻ rằng cô bị tổn thương sâu sắc nha, trước lúc xuyên qua, nàng dầu gì cũng là một ngự tỷ nha, nàng không muốn cứ suốt ngày bị nhầm như vậy a!
“Tên ta là Trương Thanh!” Được trả lời lại, mĩ nữ trí tuệ liền cảm thấy hứng thú, nàng cũng biết tại thời điểm này không nên hỏi đến người thân của Bạch Lăng Vi, nên cũng không mở miệng hỏi: “Ta còn có ba ba và một người anh trai, thời điểm mạt thế xảy ra bọn họ đang ở chỗ gần căn cứ nên đã vào bên trong trước rồi, ta cũng vừa lúc đi theo bộ đội, đợi đến đó lại sum họp.”
Gần nơi căn cứ? Bạch Lăng Vi sửng sốt một chút, liền lập tức len lén quan sát Trương Thanh, thoạt nhìn qua, nhà mĩ nữ hẳn là có quyền thế đi, cũng không biết vì sao nàng lại không ở trong khu bảo hộ của bộ đội?
Ngay sau đó Bạch Lăng Vi có chút không biết nói thế nào, thì ra Trương Thanh còn là một người thích lảm nhảm, thật sự là phá vỡ một thân khí chất trí tuệ của nàng. Bất quá nghe nghe một lúc, nàng cũng cảm thấy được Trương Thanh đây là đang muốn an ủi cùng khai thông cho nàng, có lễ cô ấy tưởng sự trầm mặc của nàng là do mất hết người thân.
Nội tâm Bạch Lăng Vi nhịn không được ấm lên một ít, môi và mắt đều cong cong cả lên.
Tại thời lì hắc ám của mạt thế, tuy nói là đạo đức trở nên bại hoại nhưng như cũ cũng sẽ có người tốt, nói là thánh mẫu cũng được, có tấm lòng tốt cũng được, cũng chưa chắc mọi người đều trở nên tham lam cùng hung ác, đôi khi cũng có hoàn cảnh hoạn nạn gặp chân tình, không phân biệt là tình yêu, tình bạn hay tình thân, hoặc chỉ là giữa những người xa lạ bèo nước gặp nhau, đều đáng giá để mọi người chờ mong như nhau, nhân tính bản thiện a!
Nhìn Trương Thanh nói đến niệng khô lưởi rát, toàn thân đều chỉ có một túi xách nữ tính, Bạch Lăng Vi liền từ trong ba lô lữ hàng của nàng lấy ra một chai nước khoáng đưa cho cô ấy.
Tự thân nàng vốn dĩ là một dị năng giả hệ thủy, hơn nữa bên trong thần cấp không gian còn có ling tuyền, cho nên trước mạt thế lúc nàng đi mua vật tư, nàng cũng không có lấy bất kì một bình nước nào, đương nhiên không tính lúc vơ vét siêu thị không cố ý lấy một ít.
So với tình cảm nhiệt tình của Trương Thanh khi an ủi nàng thì một chai nước khoáng này không đáng là bao. Bạch Lăng Vi từ trước đến giờ ân oán tương đối rõ ràng, đối với người đối tốt với nàng, nàng cũng sẽ không keo kiệt.
Khi nhìn thấy đồ Bạch Lăng Vi lấy ra, Trương Thanh vội vàng đem bình nước giấu giữa hai người, cảnh giác nhìn quanh bốn phía, may mà bây giờ buổi tối tầm nhìn không rõ, mọi người xung quanh cũng không để ý đến hai người các nàng, Trương Thanh lúc này mới nhẹ nhàng thở ra một cái: “Tiểu Vi, lần sau cẩn thận một chút, lòng người khó dò,bây giưof nước cũng là một thứ rất trọng yếu đó.”
“Không ai nhìn thấy Thanh tỷ người nhanh nhanh uống hết đi!” Bạch Lăng Vi gật đầu tỏ vể hểu rõ.
Nghe Bạch Lăng Vi nói nước này là dành cho nàng, Trương Thanh liền sửng sốt một chút, lúc này mới liếm liếm môi. Lúc nàng nhận được điện thoại của ba ba, nàng chỉ kịp lấy một ít thức ăn, nhưng lại quên thứ quan trọng nhất là nước, nàng sợ không kịp theo bộ đội xuất phát nên cũng không quay lại lấy.
“Nghĩ nghĩ, tỷ tỷ ta đến được căn cứ liền có ăn có uống, tiểu Vi ngươi vẫn là đem nước cất đi, dùng tiết kiệm một chút, thời buổi này về sau không biết sẽ như thế nào.” Trương Thanh đem nước khoáng nhét lại vào túi du lịch của Bạch Lăng Vi, tuy rằng cô không nhìn thấy, nhưng có thể cảm nhận được bên trong không có nhiều đồ cho lắm.
Bạch Lăng Vi cười cười, nàng cảm thấy mĩ nữ thông minh này nàng nhìn rất thuận mắt, suy nghĩ một chút, trong bàn tay của nàng liền ngưng tụ một quả cầu nước lớn trong suốt như thủy tinh, nhét vào trong tay Trương Thanh.
Cảm thấy trong tay xuất hiện một cái gì đó truyền đến cho nàng cảm giác mát lạnh, Trương Thanh thoải mái cảm thán, sau đó cúi đầu xuống nhìn, vừa nhìn xong cô liền kinh ngạc chỉ chỉ Bạch Lăng Vi.
“Cho nên, Thanh tỷ, ngươi cứ uống đi! Nhìn xem với cái tốc độ này thì đến ngày mai cũng chưa đến được căn cứ.” Bạch Lăng Vi đem bình nước khoáng vừa rồi đưa lại cho cô ấy.
Trương Thanh lần này không có cự tuyệt, chỉ liếc nhìn nàng một cái đầy hâm mộ, sau đó không hiểu mở miệng: “Một khi đã như vậy, ngươi tại sao không đi đến chỗ đoàn xe bảo hộ? Tốt xấu gì bên trong cũng có xe để đi, không cần phải chính mình đi bộ a!”
“Không muốn đi, ta nghe nói phía Tây cũng có căn cứ, ta lại có thân thích ở bên ấy, nên muốn đi qua đó xem, nếu đi đến chỗ khu bảo hộ của đoàn xe lỡ đâu không thể đi ra chỗ khác thì sao?” Bạch Lăng Vi biết cái loại tình huống trên là có tồn tại.
Dị năng giả trong căn cứ đều là lực lượng, cấp trên chắc chắc không đồng ý cho mấy người này rời đi. Đương nhiên đối với những người mà có thân nhân đi theo mà nói, cái điều này tương đối phiền phức, nhưng loại người đọc thân như nàng thì dù căn cứ có lòng cũng không có biện pháp nào tốt đẻ nàng lưu lại, nhưng nàng cũng ngại phiền toái nên mới im lặng đi ở đằng sau, huống chi nàng cũng không muốn gặp lại nhóm người Bạch Thần, nếu gặp sẽ càng có nhiều chuyện rắc rối nha.
Tuy rằng ra khỏi thành xong tốc độ của đoàn người cũng nhanh lên không ít, nhưng lại như trước dừng nghỉ trên đường một đêm, nên lúc khó khăn lắm mới tới được căn cứ cũng đã là buổi chiều ngày thứ ba khi mặt trời gần xuống núi.
Dọc theo đường đi, rất nhiều người cũng đã bắt đầu quên dần cho đến chết lặng, đến căn cứ, những chiếc xe của nhân viên quân đội cũng như khu bảo hộ được chạy thẳng vào còn những người dân bình thường thì bị ngăn cản lại, đồng thời quân nhân trong căn cứ tay cầm súng đứng đầy tường thành, chăm chú canh gác có cảm giác rất sâm nghiêm, làm người ta nhìn thấy thid da đầu có chút run lên.
Cũng chính vì như thế, dù căn cứ có làm ra thủ đoạn cường ngạnh thì cũng không có người dám náo loạn dù trong lòng ai cũng rất bất mãn. Trên đường đi có nổi loạn thì quân đội đều nhanh chóng trấn áp không lưu tình, khiến mọi người đều hiểu ra rằng cuộc sống này có quyền có sức mạnh mới là đúng lý.
Bạch Lăng Vi ngược lại cũng không có cảm giác gì, để có thế sinh sống ở mạt thế vốn rất gian nan, vậy nên chỉ dựa vào việc quốc gai có thể dùng bản lĩnh của mình trong một thời gian ngắn như vậy xác định được một cái khu vực tương đối an toàn, đã là rất khá rồi.
Giống như trên đoạn đường đến đây được quân đội bảo hộ, thì mặc kệ tương lai quân đội có biến chất thành cái dạng gì cũng là do những người nắm quyền gây ra, nhưng hiện tại, ít nhất quân đội cũng làm cho không ít người có cảm giác an toàn.
Có thể do mạt thế cùng nổ, đã có rất nhiều địa phương bị mất khống chế, nhưng đoàn người này vận khí tương đối tốt , có thể bảo trì nguyên dạng đi đến được căn cứ, còn cuộc sống sau này thì đành phải dụa vào từng người dốc sức mà sống.
Toàn bộ trật tự xã hội đều sẽ đại biến, nếu người nào còn giống như quá khứ ôm tâm lý may mắn mà sống thì ngày tháng sau này của người đó sẽ rất thảm thiết, cũng không thể trách được người khác.
“Tiểu Vi không bằng người theo ta đi vào bên trong đi, nghỉ hai ngày sau rồi lại đi đến căn cứ phía Tây cũng được đi! Còn người thường nếu được đăng ký còn phải trải qua quan sát, hình như cũng chỉ có thể ở lại mấy cái phòng nhỏ ngủ bằng giường chung phía ngoài thành, hoặc là chính mình tự làm lều trại. Cuộc sống như thế nhất định rất khổ sở.” Biết được quy tắc tiến vào, Trương Thanh liền nhỏ giọng nói với Bạch Lăng Vi.
Thật ra chỉ cần Bạch Lăng Vi đồng ý, nàng chỉ cần bày ra thân phận dị năng gia của nàng thì liền có thể vào thành mà không có một chút vấn đền gì.
“Vậy liền xin quấy rầy Thanh tỷ, ta chỉ ở một đêm, ngày mai ta muốn rời đi, ta sợ nếu kéo dài, trên đường sẽ nguy hiểm hơn. Ngươi cũng biết đó từ thủ đô đến căn cứ phía Tây nếu đi lúc bình thường cũng mất bốn năm ngày, huống chi bây giời lại là mạt thế . . .” Bạch Lăng Vi cũng chỉ muốn đi vào nhìn một chút căn cứ số một này như thế nào rồi cũng sẽ đi ngay không ở lại lâu.
Nhưng rõ ràng người thường rất khó đi vào, phạm vị hoạt động cũng rất hạn chế, vì vậy theo Trương Thanh thì tiện hơn nhiều, trải qua hai ngày đi chung nàng cũng biết được ba của Trương Thanh là nhân viên nghiên cứu, còn anh hai là một tiểu quan quân, gia thế thật tốt.
” Vậy cũng được, ngươi ở đây chờ một chút ta đi tìm người . . .” Nói xong Trương Thanh lienf đi về phía trước, nàng tin tưởng ca ca nhà mình cho dù không đứng chờ ở cửa thì cũng sẽ để lại phương thức liên lạc.
Không bao lâu, Trương Thanh quả nhiên mang theo một người thanh niên trẻ tuổi tới, người nọ có một cỗ chính khí của quân nhân nhưng không có mặc quân phục.
“Tiểu Vi, đây là ca ca ta Trương Vân!” Trương Thanh cao hứng giới thiệu.
Trương Vân nhíu mày, lúc nhìn thấy Bạch Lăng Vi có chút kinh ngạc, mày liễu mắt hạnh, cái miệng anh đào nhỏ nhắn, cái cằm tinh xảo trơn bóng, tuổi tựa hồ hơi nhỏ cũng không che lấp được khí chất tao nhã của nàng, may mà bản thân nàng che dấu, nếu không phải hắn nhìn kỹ, nếu không nhìn qua loa sẽ không thất được vẻ đẹp của nàng.
“Xin chào, cảm ởn vì đã chiếu cố muội muội của ta trên đường đi.” Trương Vân thành khẩn nói, hắn nghe muội muội hắn nói cô gái nhỏ này vậy mà là một dị năng giả thuộc hệ thủy, bởi vì còn muốn rời đi nên cũng không có bộc lộ.
Nay thế giới thay đổi, hắn tuy rằng chỉ là một tiểu quan quân nho nhỏ nhưng cũng có một chút quyền hành, hắn cũng tình nguyện nhắm một con mắt mở một con mắt cho cô, huống chi, tiểu cô nương này thật sự đúng là có chiếu cố người em gái mìnhcuar mình.
“Không nầm khách khí, Thanh tỷ cũng chiếu cố ta rất nhiều, tối này thật là làm phiền mọi người quá.” Bạch Lăng Vi sống đã hai kiếp nhưng kỳ thật nàng không giỏi giao tiếp cho lắm, nhưng lúc nên nói thì cũng sẽ không keo kiệt chữ
“Ta mang bọn ngươi đi vào trước đã rồi nói!” Trương Vân gật gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Vô luận là ở thế giới nào, xã hội nào, thật ra đều tồn tại thứ giọ là đặc quyền giai cấp, trong nhà Bạch Lăng Vi ở kiếp trước cũng có chút tài sản, nàng có thể suốt ngày ở nhà làm trạch nữ cùng bà chủ cho thuê nhà, tự nhiên không cần tiếp xúc nhiều với những thứ này, vì vậy hiện tại nàng cũng không có cảm giác gì, đây cũng chỉ là đặc tính của xã hội loài người mà thôi.
Ba người vừa muốn cất bước rời đi, đám người xép hàng phía sau liền truyền đến một trận rối loạn, tất cả mọi người đều quay lại nhìn chỗ truyền ra ồn ào, thế nhưng lại có một chiếc Land Rover đi tới, có thể nhìn thấy rõ ràng chiếc xe này đã được tân trang qua, thân xe mang theo rất nhiều vết máu đã muốn chuyển sang màu đen, chiếc xe làm người ta có cảm giác vừa trải qua những trận đấu thảm thiết.
Xe dừng lại cách chỗ ghi danh không xa, sau khi dừng lại từ trên xe bước xuống một người nanm nhân anh tuấn tràn đầy sát khí, cơ bắp cả người căng thẳng, thoạt nhìn giống nhin có luyện qua cơ bắn, trên người anh ta còn tỏa ra một cổ chi khí sát phạt của quân nhân.
Mạt thế mới xảy ra có ba ngày, mà anh ta lại có thể tích lũy được một lượng sát khí quyết liệt đậm nhưng vậy, chắc hẳn trước mạt thế cũng không phải là người tốt gì cho cam.
Sau đó trên xe còn đi xuống một người nữ nhân cực kì lãnh diễm, dáng người cao gầy, ngũ quan diễm lệ, khí chất mê người, đặc biệt là gương mặt băng lãnh kia, phảng phất như có một loại hấp dẫn thăng hoa chí mạng làm cho người ta mê luyến, không phân biệt nam nữ.
Bạch Lăng Vi có chút hơi kinh ngạc, nàng nhanh như vậy liền có thể nhìn thấy được nữ chủ trong nguyên tác sao?
Dịch Cẩn Hân, là nữ chủ trong nguyên tác, lúc mạt thế xảy ra, ngọc bội không gian tùy thân liền mở ra, hơn nữa còn thức tỉnh hai cái dị năng hệ phong và ám, nhưng đối với người ngoài thì nói rằng mình có ba hệ dị năng là phong, ám và dị năng không gian.
Căn cứ theo những gì Bạch Lăng Vi đọc trong tiểu thuyết, đoán chắc rằng ngọc bội không gian của nữ chủ kia không phải là thần cấp thì cũng là tiên cấp, trong đó có linh tuyền có dãy núi, có thể nuôi vật sống cũng có thể gieo trồng. . .
Bất qua Bạch Lăng Vi nàng cũng sẽ không tự coi nhẹ mình, nữ chủ thì có hào quang của nữ chủ, nàng cũng có bàn tay vàng của người xuyên qua nha. Huống chi, cái không gian của nàng là mở ra trước khi mạt thế bắt đầu, nàng còn mua được nhiều vật tư như vậy, về phần nữ chủ theo nguyên tác thì mạt thế bắt đầu mới mở ra không gian, cứ cho như không gian có thể tinh lọc một chút động vật bị nhiễm bệnh, thì nàng cũng không thấy nàng thua kém nữ chủ ở điểm nào nha.
1
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...