Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay


"Thỏ con ngoan ngoãn, giữ cửa mở mở, nhanh nhanh mở cửa .........."
Tiếng hát vui vẻ đang phát ra, Tiểu Bạc Hà ôm Oa Oa vào cửa, Oa Oa bất tri bất giác đã ngủ rồi, An Nhiên vội vàng tắt đi ông mặt trời nhỏ trong tay, thu thập chiếc giường em bé một chút, trải lên đó một tầng đệm thật dày, thay chiếu, lúc này mới nhận Oa Oa trong tay Tiểu Bạc Hà, cẩn thận bỏ vào giường nhỏ.

"Ngươi cũng ngủ một lát đi, từ đêm qua đến giờ, ngươi cũng không được ngủ ngon."
An Nhiên lôi kéo Tiểu Bạc Hà, đẩy đứa nhỏ lên giường nằm.

"Ta đi ra ngoài xem xét, ngươi ngủ một lát đi."
Tiểu Bạc Hà gật gật đầu, ngồi ở trên giường, duỗi tay, kéo An Nhiên lại, ngẩng đầu nhìn An Nhiên trong mắt tràn ngập bàng hoàng.

"Không có việc gì, ta sẽ nghĩ cách tìm được Vân bá bá, còn có Hằng Hằng, ngươi yên tâm đi."
Bọn họ ở mạt thế này ở cùng nhau nương tựa lẫn nhau đã hai tháng, dù sao cũng không thể đến thôn Thiết Ti này mà tan đi như vậy.


An Nhiên thở sâu, căng da đầu ra cửa, đứng ở trên hàng lang dài nhìn trái phải, mặt trời chiếu xuống chói lọi, Chiến Luyện đang dựa vào cạnh vòng bảo hộ hút thuốc.

Thân hình hắn vẫn luôn rất tinh tráng, vóc dáng cao cao hai đùi thẳng tắp, ngón tay kẹp điếu thuốc, tàn thuốc cháy rơi ra một đoạn bụi trắng, thời tiết thực nóng, hắn cởi áo ngoài trên người xuống, buộc vào eo, thân trên chỉ mặc một chiếc quân áo ngắn tay màu xanh, trên áo thun thấm đẫm mồ hôi.

Nhìn thấy An Nhiên đứng ở dưới hành lang nhìn hắn, hắn ném điếu thuốc đi, thẳng người đi về hướng An Nhiên, duỗi tay, ôm đầu vai nàng, kéo nàng đi về phòng tắm công cộng của ký túc xá.

"Ta đã lấy một chút nước trong, ngươi đi tắm rửa chút đi, tắm xong rồi nghỉ ngơi thật tốt, thừa dịp hài tử ngủ rồi, ngươi cũng ngủ một chút đi, việc gì cũng phải chờ ngươi nghỉ ngơi tốt rồi lại nói."
"Không phải, Chiến Luyện, ta muốn nói chuyện với ngươi, ta muốn tìm Vân Đào, hắn...."
Không chờ An Nhiên nói hết, Chiến Luyện đẩy nàng vào phòng tắm công cộng, "Phanh" một tiếng đóng mạnh cửa, hiển nhiên tính tình hắn đang bình thường, nhưng vừa nghe An Nhiên nói hai chữ "Vân Đào", hắn liền không bình thường.

An Nhiên càng để ý Vân Đào bao nhiêu thì Chiến Luyện càng phát giận bấy nhiêu.


Không quá 10s sau, Chiến Luyện lại mở cửa ra, cầm một bộ quần áo sạch sẽ đưa cho An Nhiên:
"Tắm xong liền thay quần áo, ta để nơi này cho ngươi!"
Này rốt cuộc là như thế nào a? Tính toán làm gì a?
Đầu óc An Nhiên tựa như hồ nhão, nhìn quần áo Chiến Luyện để ở trên bàn của phòng tắm công cộng, đó là đồ của nàng, không sai, lúc trước khi đi ra từ tiểu khu, nàng để bộ quần áo màu tím này trong túi da, quần áo của chính mình, nàng vẫn có thể nhận ra được.

Bất quá đồ này không phải bị ném ở trạm xăng dầu sao? Nàng nhớ rõ khi đó ném toàn bộ là vật tư, ngay cả xe của hắn cũng ném ở trạm xăng dầu, lúc chạy đi nàng không kịp lái chiếc xe đó đi.

"Chiến Luyện, ngươi có phải về qua nhà hay không?"
An Nhiên đứng ở bên trong cánh cửa thật dày, trong tay cầm bộ quần áo, nói chuyện với Chiến Luyện, hắn đứng ngoài cửa dưới ánh mặt trời sáng lạn, cúi đầu:
"Ân"
Hắn phát ra một tiếng coi như trả lời.

Sau đó An Nhiên cũng cúi đầu, trong phòng tắm âm u, đi hai bước về phía chiếc cửa thật dày, cũng không biết nói gì khác, khó trách Chiến Luyện biết ngày sinh chính xác đến từng phút của Oa Oa, khẳng định là thấy được quyển bút ký khi mang thai của nàng đặt ở trên giường kia.

Sau đó mặt An Nhiên đỏ rân rân lên, nàng nghĩ đến, nàng luôn phun tào Chiến Luyện trong quyển bút ký đó, phun tào hắn không có trách nhiệm, phun tào đối với sự vắng mặt trong sinh hoạt vợ chồng.....!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui