Mạt Thế Dưỡng Oa Bản Chép Tay


"Người đàn ông như thế nào sao?" An Nhiên tát vào ngón tay chỉ vào chóp mũi nàng của Đường Ti Lạc, đột nhiên khí thế trở nên sắc bén, đôi mắt nhìn chằm chằm Đường Ti Lạc, lạnh lùng nói:
"Không có người đàn ông này, hai mẹ con chúng ta chỉ sợ ngay cả tiểu khu cũng không đi ra được, mà!.

"
Mà Chiến Luyện đâu, hắn làm được cái gì cho nàng?
Một câu cuối cùng nàng chưa nói ra, nhưng chưa nói ra cũng không đại biểu trong lòng nàng không cho rằng như vậy, nàng đã tùng coi Chiến Luyện là toàn bộ hy vọng của nàng, nhưng hiện tại, nàng chỉ biết được bên người nàng, vẫn luôn có một người ở bên kêu Vân Đào thôi.


Đường Ti Lạc tức giận đến bật cười, nhìn An Nhiên không nói gì, biểu tình trên mặt giống như đang nhìn một kẻ phản đồ, cùng có chút ý đối chọi gay gắt với An Nhiên.

Vân Đào bị kẹp ở giữa hai người phụ nữ, thở dài, quay đầu, nói với An Nhiên"
"An Nhiên, ngươi bớt tranh cãi đi, đừng đem mâu thuẫn mở rộng, chuyện này rất dễ giải quyết, ta theo chân bọn họ đi một chút, ngươi đi tìm chồng cũ của ngươi, toàn bộ vấn đề đều ở trên người hắn.

"
An Nhiên nhìn Vân Đào, che chở cho Oa Oa trong lòng ngực, nội tâm không biết như thế nào có một loại cảm giác thất vọng rất sâu với thôn Thiết Ti này, nàng gật gật đầu, biểu tình trên mặt rõ ràng là lo lắng.

"Được, ta đi tìm hắn.

"
Sau đó, nàng nhìn về phía Đường Ti Lạc, biểu tình trên mặt biến đổi, lạnh lùng mang theo một tia sát khí lạnh thấu xương, nói:

"Ta nhớ kỹ ngươi, Đào ca nếu thiếu một sợi tóc, yên tâm ta không bỏ qua cho ngươi đâu!"
"Chỉ bằng ngươi sao?!"
Đường Ti Lạc đánh giá từ trên xuống dưới An Nhiên, cũng không cho rằng An Nhiên có thể có bản lĩnh gì lớn để có thể nói mạnh miệng như vậy.

Người bên cạnh cầm súng vây lấy Vân Đào, Vân Đào bị họ đẩy về trước đi theo bọn họ, Đường Ti Lạc lại nói với An Nhiên:
"Xem ở mặt mũi Luyện ca, ta không so đo với ngươi, hy vọng đầu óc ngươi thanh tỉnh một chút, minh bạch hiện tại ta làm là đang giúp ngươi, thay ngươi trút giận!!"
Trong nháy mắt kia, sát khí trong mắt An Nhiên quay cuống xông ra, nàng siết chặt nắm tay, nhìn đám người sống sót ở chung quanh đang xem diễn, nhìn hai tòa tháp canh nơi xa xa, nhìn đến những người cầm súng phía trong chướng ngại vật, cả giận nói:
"Khi ngươi nói lời này ra, cũng nên tỉnh lại hành vi chuẩn tắc của mình một chút đi, người giúp ta trút giận?! Ta cầu ngươi giúp ta sao? Cầu ngươi xem vào việc của người khác hay sao? Bất quá chỉ là một cái thôn nho nhỏ, làm như ta hiếm lạ đi vào cái thôn này của các ngươi?
Còn nói đầu óc nàng không thanh tỉnh?! Nữ nhân này luôn mồm Luyện ca Luyện ca kêu lên, đầu óc lại thanh tỉnh hay sao?

Thật sự là cầm một cái lông gà cho rằng là lệnh tiễn hay sao, một cái thôn nhỏ như vậy, tưởng trước không có thôn sau không có tiệm sao, chỉ là một nơi tụ tập của người sống sót đầu tiền trên đường hướng về Ngạc Bắc thôi, vậy còn cho rằng đây là địa phương quý giá gì sao? Bộ dạng tự hào ưu việt như vậy làm cho ai xem chứ?
Vốn dĩ An Nhiên bị bóng ma tâm lý khá lớn với đoàn đội người sống sót, nàng muốn đi về phía Ngạc Bắc, đương nhiên không gia nhập cái thôn nhỏ như vậy, nàng có thể giết tang thi, có thể tìm vật tư, vì cái gì phải chạy vào cái thôn này để bị kinh bỉ?
Nói xong An Nhiên nghiêng người kéo cửa xe ra, nhìn dáng vẻ là phải lên xe, đồng thời, còn giương giọng gọi Vân Đào:
"Đào ca, chúng ta đi, giết đi ra ngoài!!!!"
Vân Đào không nhúc nhích, có chút bất đắc dĩ nhìn An Nhiên, hắn không quá minh bạch vì sao ngày thường nàng rất giữ bình tĩnh lúc này trở nên xúc động như vậy, không suy nghĩ kỹ càng như vậy? Chẳng lẽ bị cái người phụ nữ mặc quân trang trong miệng cứ kêu "Luyện ca" "Luyện ca" này làm cho tức giận?
Rất rõ ràng là bên trong chuyện này có hiểu lầm, thái độ của người phụ nữ kia rất không tốc, nhưng cũng xác thật là đang "trút giận" cho An Nhiên không sai a!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui