Mạt Thế Chi Phế Vật

Edit: Yến Phi Ly

Beta: Minh Lan

Huyện Tử Vân là một huyện lâu đời của tỉnh Trung Châu, phía đông là một con sông lớn, phía nam tiếp giáp với khu Ô Sơn, bị ngăn cách với thành phố Hàm Trạch bởi dòng sông đó, phía tây tiếp giáp với hai huyện Tự Hòa và Minh Kính, phía bắc giáp ranh với huyện Nhuận Ngọc. Khu trung tâm hành chính của huyện là thị trấn Cự Trường vẻn vẹn chỉ 40 km2, số dân toàn huyện có hơn năm trăm nghìn người.

Sau tận thế trăm người may ra có một người sống sót, có năng lực thì rời bỏ huyện Tử Vân tới nơi khác, số lượng tụ tập đến thị trấn Vọng Dương chẳng qua chỉ có mấy trăm. Sau đó dần dần không ít người từ các huyện hoặc thậm chí là các tỉnh xung quanh di cư đến mới có quy mô hơn năm ngàn người như hiện nay, đương nhiên, đồng thời cũng kéo đến càng nhiều zombie và phiền toái.

Quản lý thị trấn Vọng Dương là một tiểu tổ dị năng, tổng cộng có sáu người, chỉ hai trong số đó là người địa phương còn lại đều là dân nhập cư. Giữa họ không thể nói rõ có hòa hợp hay không, chỉ là vào thời điểm quan trọng thì vẫn có thể đoàn kết. Cho dù như lần tấn công này, sau khi thị trấn đã đưa ra quyết định thì sẽ không có ai lại đi cản trở. Về chuyện phân chia lợi ích sau đó thì đợi thành công rồi nói, ngay từ đầu đã thảo luận vấn đề này chỉ càng làm mọi người dao động tâm trí mà thôi. Đương nhiên, khởi xướng lần hành động này, mục tiêu của bọn họ cũng không phải mấy siêu thị lớn trong huyện kia mà là 40 km ngoài thị trấn. Chỉ có làm thông huyện, bọn họ mới có thể đi trước vơ vét vật tư.

Năm ngàn người có thể đánh hạ một thị trấn trước tận thế có hơn ba trăm ngàn người hay không? Đánh không nổi cũng phải đánh, huống chi trước kia ở đây cũng đã giết được không ít zombie, hiện tại không có khả năng đạt tới mức ba trăm ngàn như cũ. Nếu ngay từ đầu tất cả mọi người dồn lực ở đây, có lẽ thị trấn đã sớm được xử lý sạch sẽ. Đáng tiếc đều là những kẻ vị kỷ, nhất là người dị năng, bởi vì có xe rất nhiều người không chịu tiến vào nơi tụ tập đông zombie mà là thích đến thôn xóm lân cận thu thập vật tư, không chỉ an toàn mà thu hoạch cũng lớn.


Tổ của Kiều Dũng mà nhóm Trương Dịch tham gia toàn là người ngoài đến, hắn có thể trở thành tổ trưởng dĩ nhiên là có chút tài năng. Mãi đến hôm sau khi đội ngũ tập hợp, hắn mới nói với mọi người hắn là người dị năng hệ hỏa, về phần dị năng của hắn lợi hại thế nào, những người vừa mới được xếp vào tổ của hắn cũng không mấy ai biết.

“Cậu… là cậu đó! Các cậu làm trò gì đấy, sao lại mang thằng nhỏ này theo? Cho là chúng ta đi thăm vườn bách thú hở?” Tuy rằng là tổ trưởng thế nhưng Kiều Dũng lại là người đầu tiên tới địa điểm tập hợp. Hắn đang chém gió với người khác, liếc mắt liền trông thấy nhóm người Trương Dịch, ánh mắt nhất thời trợn tròn, hàng râu nhỏ run run, hét ầm lên, nháy mắt hấp dẫn hết sự chú ý của mọi người về đây.

Bởi vì thời gian còn sớm cho nên Trương Duệ Dương tự mình bước đi, cái tay nhỏ nắm lấy tay ba ba, đi trong đám người lớn muốn không chọc người chú ý cũng không được.

Nghe được Kiều Dũng gọi, vài người trong nhóm Trương Dịch chỉ chào hỏi hắn, về phần lời hắn nói thì triệt để bị bỏ qua. Bởi vì những hành động phản kích của Trương Dịch ngày hôm qua, cho nên khi bọn họ đi đến, những người tới trước đó dù trong lòng cảm thấy việc mang Trương Duệ Dương theo là không đúng thì trên mặt cũng không biểu hiện ra ngoài.

Thấy không ai để ý đến mình, Kiều Dũng giận đến mức hai chòm râu đều vểnh lên, nhưng sau khi nhìn thấy Dương Dương bị hắn lớn giọng dọa sợ tới mức trốn ra sau chân Trương Dịch, đang vụng trộm lộ ra cái đầu e dè nhìn hắn, thế là không tiếp tục truy cứu nữa. Hắn chỉ đầu ngón tay hướng về phía bọn họ, nói một câu “Đừng rước phiền toái tới, không thì tôi không tha cho các cậu!” Sau đó liền quay đầu bỏ đi nói chuyện với đám bạn.

Vốn tưởng rằng phải tốn một hồi nước bọt mới có thể khiến hắn đồng ý mang theo Dương Dương, nào biết nhẹ nhàng như vậy đã qua cửa, đám Trương Dịch thả lỏng hơn rất nhiều. Trong lòng họ đều mơ hồ dâng lên bất an, tổ trưởng này có phải quá hiền rồi không?


“Đợi lát nữa đến thị trấn, nhớ không được phân tán.” Vẻ mặt Trương Dịch ngưng trọng, nhanh chóng thấp giọng dặn một câu.

Những người còn lại chỉ khẽ đáp lời sau đó không ai tiếp tục trò chuyện. Trương Duệ Dương bị không khí nghiêm túc chung quanh ảnh hưởng lại bị Kiều Dũng dọa một, không ầm ĩ giống như ở nhà mà là ngoan ngoãn bám lấy chân Trương Dịch, chỉ có một đôi mắt to đen láy giấu không nổi hiếu kì ngó đông ngó tây. Đây là lần đầu tiên sau khi tới thị trấn Vọng Dương nhóc được ra khỏi trấn, dĩ nhiên là cảm giác mới mẻ không thôi.

Bảy giờ kém mười phút, người đã đến đông đủ. Trương Dịch mới phát hiện hóa ra trong tổ này thật sự có người dị năng và người biến dị. Một tổ năm mươi người thì có mười mấy người dị năng, đối với thị trấn Vọng Dương chỉ có tầm một ngàn dị năng cùng biến dị mà nói, phân phối như vậy đã là không ít. Mà đặc biệt làm cho bọn họ kinh ngạc là, người phân tổ cho họ ngày hôm qua cũng ở trong đó, Dương Dương nhìn thấy nhất thời nhiệt tình vô cùng gọi chú ơi, đổi được người nọ khẽ cứng ngắc nhoẻn miệng cười một cái.

Kiều Dũng chiếu theo danh sách điểm danh một lần, khi gọi đến tên Trương Dịch không khỏi liếc nhìn thêm một lần, hiển nhiên đối với chuyện anh mang theo trẻ nhỏ vẫn hơi canh cánh trong lòng, có điều cũng không nói gì nữa mà là dặn dò toàn tổ “Là nhóm đầu tiên vào thành, các bạn hẳn nên vì thế mà cảm thấy kiêu ngạo. Biết vì sao các bạn có thể đạt được cơ hội hiếm có này không, tất cả đều là vì có tôi đấy! Có đội trưởng Kiều anh minh thần võ, cơ trí bất phàm ở đây, cho nên các bạn nhất định phải quý trọng cơ hội này xử lý thật nhiều zombie, đợi về sau luận công mới không ghen tỵ với kẻ khác.” Người này mặc kệ nói cái gì cũng sẽ không quên khoe khoang thêm hai câu, người quen thuộc với hắn đã hoàn toàn cạn lời, mà không quen thì cảm thấy thật sự không biết nói gì.

“Đương nhiên đây là việc nguy hiểm, trấn trên cũng không thể để các bạn làm không công, trừ những hứa hẹn trước đó, mặc cho các bạn tự mình kiếm được cái gì đều có thể tùy tiện giữ lấy, còn chuẩn bị một phần cơm trưa ngon lành cho các bạn nữa.” Hắn nói chuyện rất chuẩn xác về thời gian, mới nói đến câu này liền có người đẩy tới một xe chất đầy túi nilon, hắn gọi hai người lấy xuống phân phát, sau đó tiếp tục “Các bạn nhất định sẽ cảm thấy kỳ quái vì sao trấn trên rõ ràng phát đồ ăn mà tôi còn bảo các bạn tự mình mang theo. Đương nhiên là vì sợ các bạn tiếc không ăn, vụng trộm cất giữ, đến lúc đó lại không có sức mà đánh zombie.”

Trương Dịch mở túi nilon được chia, phát hiện bên trong là một cái bánh bao hấp trắng trẻo mập mạp, một túi rau cải muối ớt trước tận thế có giá năm hào, hai cây xúc xích nướng, cùng với một lọ nước khoáng 250 ml. Đối lập với bữa ăn bình thường của họ thì quả thật thứ được phát hôm nay không tệ, chỉ là số lượng đối với một người đàn ông trưởng thành khẳng định còn xa mới đủ, khó trách điều quan trọng đầu tiên mà Ria mép nhắc nhở bọn họ là mang theo thức ăn nước uống.


Một đám người cất phần của mình vào ba lô, nghe Kiều Dũng lại xả một đống vô nghĩa linh tinh lang tang rồi mới nối đuôi nhau lên xe. Khiến bọn họ ngạc nhiên đó là, cái xe này cũng không phải chỉ có người tổ họ mà còn có một tiểu đội hai mươi người. Đội trưởng của tiểu đội kia là người dị năng nhưng đội viên lại là người thường quần áo tả tơi thần sắc e dè, nam nữ đều có, bọn họ chen chúc ở bên trong, ánh mắt tựa như vừa chờ mong lại vừa kinh hãi. Chờ mong đương nhiên là mong có thể nhờ lần hành động này mà có được thứ tốt mà trước kia không dám mơ tưởng, mà kinh hãi thì chính là e sợ không biết bọn họ bị phân ra đơn độc hay bị sắp xếp đi làm cái gì.

So với những người khác, Trương Dịch và Lý Mộ Nhiên đối với nhóm người này càng quen thuộc hơn, bởi vì trong đó có không ít gương mặt quen thuộc. Tất cả bọn họ cơ hồ đều là cư dân ở khu túp lều cũ, chẳng qua có kẻ chưa bao giờ chịu xách mông rời khỏi tiểu trấn an toàn và cũng có kẻ thì giống bọn họ, mỗi ngày ra ngoài săn zombie, lấy công việc gian nan này để mưu sinh. Nhóm người Trương Dịch nhìn nhau, đột nhiên hiểu ra, hiển nhiên là người đàn ông nhận đăng ký hôm nọ đặc biệt ưu ái cho nên họ mới có thể được phân đến tổ có thực lực tương đối mạnh của Kiều Dũng, không thì có lẽ cũng sẽ rơi vào nhóm hai mươi người này. Về phần vì sao lại có sự khác biệt ấy, trong lòng họ đã hơi ngờ ngợ ra nhưng không cách nào khẳng định, chỉ là tin rằng không bao lâu sau họ sẽ được chứng thực.

Xe bus được gia cố và cải trang vững vàng chạy về hướng thị trấn, Trương Duệ Dương ngồi trên đùi Trương Dịch, hưng phấn mà nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Lòng hiếu kỳ của trẻ nhỏ rất lớn, đối với tất cả mọi thứ chung quanh đều cảm giác mới mẻ, cho dù bên ngoài chỉ là một mảnh hoang vu, nhóc cũng thấy rất mới lạ, nơi nơi ngạc nhiên.

Trên đường đoàn xe nối đuôi nhau thành một hàng dài, nhìn qua thì có tới hơn mười chiếc, hiển nhiên là mấy chiếc xe chuyên đưa đón tiểu đội dị năng cũng được trưng dụng toàn bộ. Nghe Kiều Dũng cùng đội trưởng tiểu đội kia tán gẫu, bọn họ mới biết được hóa ra thị trấn cũng không phải dốc toàn bộ lực lượng, mà là thay phiên mỗi ngày phái ra ba mươi tổ năm mươi người cùng với hai mươi tiểu đội hai mươi người tấn công thị trấn, sắp xếp như vậy có lẽ là bởi vì số lượng xe vận chuyển không đủ, đương nhiên còn có một khả năng chính là cùng một lúc không thể cung cấp được cơm cho nhiều người như vậy. Muốn người ta bán mạng chung quy không thể phát bánh xốp được. Có điều trong khoảng thời gian tấn công thị trấn, cho dù là người ở lại không đi làm nhiệm vụ thì mỗi ngày cũng có thể được phát miễn phí hai miếng bánh xốp và một bình nước tinh lọc, đó xem như là phúc lợi lớn nhất từ khi căn cứ được thành lập ở cái trấn nhỏ này tới nay.

Một giờ sau, xe đến lối vào thị trấn chứ không dừng ở bên trong nhà máy như trước kia, hiển nhiên là vì tiết kiệm thời gian. Sau khi đưa người tới, xe lập tức quay trở về đón đoàn người tiếp theo.

Các tổ tập hợp lại, thế nhưng chỉ có mười tổ bao gồm cả tổ của Kiều Dũng cùng kết hợp với mười tiểu đội tách ra hành động tiến vào thị trấn, những người còn lại sẽ chờ ở bên ngoài, vừa dọn dẹp zombie rải rác vừa nghỉ ngơi chờ hai giờ sau đổi cho bọn họ.


Trước khi xuống xe, Trương Dịch đã dùng đai vải của ba lô cột Trương Duệ Dương chặt vào lưng, giống như lúc trước khi bọn họ rời khỏi quê nhà chạy tới thị trấn nhỏ này vậy. Vốn Nam Thiệu và cục thịt Trần đều muốn giúp anh mang Dương Dương nhưng đều bị anh khước từ. Ngoại trừ chính mình, đối với ai anh cũng không yên tâm, huống chi anh càng không muốn bởi vì chuyện riêng của bản thân mà kéo thấp tỷ lệ sinh tồn của người khác.

“Đợi lát nữa mặc kệ xảy ra chuyện gì, con cũng không được khóc nhé? Nếu có gì thì nói nhỏ với ba.” Trước khi tiến vào thị trấn, anh dặn dò Trương Duệ Dương. Dù biết con trai không giống mấy đứa trẻ bình thường thích khóc lớn kêu to nhưng lại cảm thấy hẳn nên dặn dò trước một chút mới được, để tránh làm cho cả tổ rơi vào phiền toái. Nếu thật đến khi đó, chỉ sợ dù anh có liều cả mạng của mình cũng không giữ được con trai.

“Vâng ạ.” Trương Duệ Dương nghe thấy liền lên tiếng đáp lại, cái tay nhỏ bám vào bả vai Trương Dịch.

Đại khái nghe được hai cha con nói chuyện, Kiều Dũng và người đàn ông nhận đăng ký đều nhìn thoáng qua bên này, còn những người khác đứng cách họ một khoảng khá xa tựa như là sợ bị liên lụy. Tất cả mọi người tự hiểu rõ, dù Trương Dịch lợi hại đến đâu đó cũng chỉ là giao đấu 1:1 với con người, về phần đối phó với đám zombie không sợ đau lại dễ dàng lây nhiễm thì những gì anh thể hiện hôm qua căn bản chẳng có tác dụng quá lớn.

Sau khi vào thị trấn, họ quyết định phân ra theo hướng trung tâm quảng trường huyện, khu hành chính của huyện, viện trung y, bệnh viện huyện, chợ và các tiểu khu mới xây. Dân cư Tân Thành đông đúc, bất luận là đi đường nào cũng đều nguy hiểm. Về phần những thứ thu hoạch được ở các nơi khác nhau thật ra cũng sẽ không có khác biệt quá lớn, bởi vì họ vừa không có dị năng không gian vừa không có xe vận chuyển, dưới tình huống chỉ có một chiếc ba lô thì cho dù chỉ xâm nhập một khu dân cư cũng đã có thể thắng lợi trở về. Mà dẫu có gặp được một siêu thị lớn thì họ cũng không thể lấy đi nhiều thứ, vì thế trên cơ bản không ai có ý kiến đối với sắp xếp hướng tấn công của cấp trên.

Tổ của Kiều Dũng tấn công vào phố có khu chợ nông sản, chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ là có thể hội hợp cùng tiểu đội tấn công viện trung y và chung cư Thanh Ngọc. Sau đó lại tập hợp lực lượng dọn dẹp tuyến đường chính trong thị trấn từ tường cao mà người dị năng hệ thổ xây dựng kéo dài cho đến trung tâm huyện, khi nào chạm trán với tổ khác thì có thể xem là đã xử lí thị trấn ổn thỏa.

Nói thì có vẻ rất đơn giản nhưng ở mỗi con phố, mỗi hẻm nhỏ dọc ngang lại không thể giống như trước kia chỉ cần giết mở đường là được, mà là phải diệt sạch sẽ zombie ở những nơi đã đi qua, chỉ sợ tốn không ít thời gian mới có thể làm được. Nhất là những nơi như bệnh viện, quảng trường trung tâm hay chợ nông sản, muốn dọn sạch lượng zombie lớn tụ tập trong đó thì càng không biết phải phí bao nhiêu công sức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui