Mạt Thế Chi Phế Vật

Edit: Yến Phi Ly

“Mày nói xem nên phạt gì mới tốt đây? Một cái tay? Không không, có chân mới có thể chạy trốn, vậy thì phạt hai cái chân đi, vừa vặn tao còn chưa ăn no… Ôi, nói tới lại thèm chảy cả nước miếng, mày nhất định phải trốn cho kĩ nha, càng khó tìm ăn được mới càng ngon… Hì hì…” Khi nói chuyện, miệng nhện đột nhiên há to phun ra tơ nhện thẳng tới bầy zombie bên dưới, chuẩn xác mà xuyên qua kẽ hở của đám zombie, dọn hết thi thể nằm trên mặt đất qua một bên.

Bên dưới đám xác kia chẳng có cái gì cả, Long Thái Cốc cũng không tức giận, hắn thu hồi tơ nhện, hứng thú dạt dào mà tiếp tục tìm kiếm.

Siêu thị nhỏ cũng rộng hơn 100m2, bên trong còn có một nhà kho chứa đồ. Long Thái Cốc đương nhiên sẽ không bỏ qua nơi trốn tiện nhất như nhà kho kia, nhưng ở nơi đó hắn cũng không tìm được người.

“Lẽ nào thức tỉnh dị năng hệ thổ rồi trốn đi từ lòng đất?” Hắn  nghi hoặc mà nói thầm, tơ miệng trong miệng lại đột nhiên bay ra, bắn về phía đống hàng xếp chồng cao tới tận trần nhà trong kho.

Gần như ở trong cùng một lúc, hộp giấy trên cao nhất của chồng hàng bay ra, vừa vặn ngăn cản tơ nhện bắn tới, sau đó một bóng người vụt qua, một tay người nọ chụp vào chân trước của Long Thái Cốc, dao phay trên một cái tay khác bổ ra nhanh như chớp, rơi vào giữa hai cái đầu của hắn.

“A ——” Long Thái Cốc đau đến mức hai cái đầu đồng thời ngẩng lên, miệng người và nhện đồng thời há to phát ra một tiếng rên thê thảm tới cực điểm, chân đang bám lấy trần nhà buông lỏng, mang theo Trương Dịch cùng rơi xuống mặt đất.

Phần lưng của hắn có giáp bao trùm, nơi ngực và bụng có tám cái chân nhện cường tráng sắc bén che chắn, nhược điểm duy nhất chính là ở giữa hai cái đầu, không nghĩ tới đã bị Trương Dịch phát hiện và lợi dụng thành công.

Trương Dịch không chờ Long Thái Cốc kịp phản kích, anh đã ôm lấy một chân hắn vì rơi xuống mà vung lên lung tung, dựa theo thế đao chưa hết, phút chốc xoay một cái, miễn cưỡng cắt đứt đầu con nhện điên rồ kia. Theo thân thể hai người rơi xuống đất, nơi bị chặt đầu tuôn ra dòng máu tanh hôi, dính đầy đầu đầy mặt anh.

“Mày…” Cặp mắt hẹp dài như khe nhỏ của Long Thái Cốc tại khoảnh khắc ấy đột nhiên trợn to, khóe mắt hắn thấm ra máu tươi, hai tay héo rút muốn chộp tới hướng Trương Dịch, tám cái chân nhện càng quơ đạp dữ dội, mặc dù sắc bén như trước nhưng lại lộ ra cảm giác suy yếu khó giải thích được.

Trương Dịch cắn chặt răng, không để ý tới cảm giác đói bụng dằn vặt dạ dày, vì rơi xuống tạo thành đau nhức cho thân thể, cùng với zomie đã bắt đầu nhào về phía anh. Anh nắm chặt cơ hội, lần thứ hai nâng lên dao phay trong tay, không đợi Long Thái Cốc nói hết lời, một đao chặt đứt đầu của hắn.


Khi con nhện khổng lồ đã không động đậy được nữa, Trương Dịch vẫn còn có chút hoảng hốt.

Nhện biến dị làm cho toàn bộ đoàn xe của họ gần như toàn quân bị tê liệt đã chết đơn giản như vậy? Có phải là quá dễ dàng rồi không?

Trương Dịch hoài nghi nên dùng dao phay đã đã sắp gãy vỡ hoàn toàn đâm lên phần bụng mềm mại của Long Thái Cốc mấy lần, mãi đến tận khi dao triệt để hỏng mất, thấy hắn xác thực đã không có phản ứng, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc này mới phát hiện bụng của mình bị một chân nhện đâm thủng, còn có zombie đang nhào vào trên lưng mình gặm cắn.

Xung quanh đều là zombie, lít nha lít nhít toàn là zombie, chen lấn khiến cho lối vào kín mít nước chảy không lọt, nhưng mà cũng bởi như thế, số lượng zombie có thể quỳ nằm úp sấp xuống để cắn anh lại có hạn.

Đi ra ngoài là không thể nào, đừng nói rất khó chen ra mà dù thoát được thì e rằng còn phải đối mặt với zombie cuồn cuộn không dứt, hơn nữa còn có một vấn đề, anh đang rất đói! Nỗ lực nhẫn nhịn cảm giác đói bụng dường như muốn chọc thủng dạ dày, Trương Dịch tỉnh táo phán đoán một chút phương hướng, sau đó bất chấp tất cả rút chân nhện ra, một tay che trên vết thương ở bụng, một tay dùng sức đẩy zombie đang ôm chân mình, thoát khỏi zombie vồ vập trên lưng, khó khăn chui qua nhà kho.

Mãi đến tận khi đóng cửa kho lại, đẩy đi không ít đồ linh tinh rồi lại tìm thức ăn đặt ở bên người, Trương Dịch với thân thể chất chồng vết thương vô lực co quắp ngã xuống đất vẫn có một có loại cảm giác không thật.

Bởi vì Long Thái Cốc là người dị hóa, bởi vì đủ loại tính kế của hắn đối với đoàn xe nên từ vừa mới bắt đầu Trương Dịch đã xác định đây là một cửa ải khó có thể vượt qua, dù cho bị vứt giữa bầy zombie, dù cho sau đó cảm giác được năng lực bản thân tăng lên rõ ràng thì anh đều không nghĩ tới việc quay lại thủ tiêu Long Thái Cốc. Mãi đến tận khi lui vào trong siêu thị nhỏ, khi tìm kiếm thức ăn phát hiện ra kho hàng, cùng với những chồng hàng xếp cao bên cạnh anh mới đột nhiên hiện lên ý nghĩ lớn mật này.

Bởi vì Long Thái Cốc có tơ nhện tấn công tầm xa, hắn lại thích bò lên chỗ cao cho nên trước hết phải nghĩ biện pháp tới gần hắn, sau đó mới có thể bàn tới chuyện đối chiến. Khi đó không biết có phải do vận may đến thì trong lòng cũng sáng ra, hay hoặc là bị dồn đến đường cùng, Trương Dịch không hề có chút do dự. Ý niệm mới vừa nhuốm, người anh đã nhẫn nhịn cơn đói bụng cồn cào, đem máu thịt zombie đã giết trước đó xoa lên trên người để che giấu mùi vị, tránh cho bị phát hiện ngay lập tức, sau đó anh leo lên trên đỉnh chồng hàng, nấp ở sau một cái hộp giấy.

Trương Dịch biết đến nếu như Long Thái Cốc chưa thấy mình thì nhất định sẽ vào trong kho hàng tìm, mà hắn nhất định cũng sẽ không dừng trên mặt đất đầy zombie, cho nên có khả năng nhất chính là hạ xuống từ không trung, một khi hắn tới gần kho thì chính là thời điểm tấn công tốt nhất.

Đương nhiên, anh có thể nhanh chóng nấp trên hộp giấy xếp trên đỉnh chồng hàng còn phải quy công cho năng lực bản thân anh nâng cao khiến thân thể càng trở nên nhạy bén. Đổi lại là lúc trước, dù có ý nghĩ này, e là anh cũng không làm được.

Kế hoạch không có vấn đề gì, hành động cũng đủ ác liệt quả quyết, nhưng mà Trương Dịch cũng không ôm hy vọng quá lớn, anh ôm chính là tâm lý cửu tử nhất sinh, cũng chuẩn bị tâm lý sẽ có một hồi ác chiến. Đương nhiên anh cũng chưa từng nghĩ sẽ bị đối phương giải quyết cấp tốc, cho nên sau khi dễ dàng diệt trừ Long Thái Cốc, anh mới cảm thấy bản thân như đang nằm mơ.


Có điều chờ lúc anh tỉnh táo lại, hơi cân nhắc một chút bèn nhận biết được vấn đề mấu chốt trong đó.

Rất rõ ràng Long Thái Cốc tuy rằng chuyên về ẩn nấp và nắm giữ dị năng đặc thù có thể ảnh hưởng tới sinh vật biến dị khác, nhưng bản thân sức chiến đấu của hắn thực ra rất bình thường. Chỉ là đám Trương Dịch bởi vì sự hiện diện của Tống Nghiễn và Nam Thiệu nên trong tiềm thức luôn coi người dị hóa có sức chiến đấu mạnh mẽ, thêm vào hình dạng của hắn quá dữ tợn nên mới có hiểu lầm trước đó.

Cứ như vậy, rất nhiều chuyện bèn giải thích được. Chẳng trách Tống Nghiễn đuổi lâu như vậy nhưng Long Thái Cốc chỉ lo ẩn nấp mà không phản kích; chẳng trách nó cẩn thận quá mức, theo sau đoàn xe lâu như vậy nhưng một mực không dám ra tay, cuối cùng còn phải mượn sinh vật biến dị khác khiến đoàn xe rơi vào hỗn loạn mới lén lút bắt người đi. Còn chuyện hắn không dám ra tay với thôn Tam Gia, chỉ sợ cũng không phải là bởi vì chiến hữu mà là vì thực lực cá thể người trong thôn Tam Gia quá mạnh, nhân số lại nhiều, không dễ trêu chọc.

Trương Dịch không khỏi có chút vui mừng, nếu như Long Thái Cốc có sức chiến đấu như Nam Thiệu hoặc là Tống Nghiễn, chỉ sợ lúc này nằm ở bên ngoài không phải là hắn mà là mình. Liều chết phản kích, trên thực tế kết cục thường sẽ chỉ là hai chữ ‘liều chết’ phía trước, lần này xem như là anh đã đủ may mắn.

Có lẽ là máu thịt zombie bôi trên người anh trước đó có tác dụng, có lẽ là trước khi chết Long Thái Cốc phun máu tanh khiến mùi của anh hoàn toàn bị che giấu, zombie bên ngoài sau khi va đập cửa một phút chốc bèn không còn âm thanh, dường như đã mất đi mục tiêu.

Thần kinh căng thẳng của Trương Dịch hơi thả lỏng, anh cũng không dám mở cửa đi ra ngoài. Bên ngoài một mảnh tăm tối, thêm vào lúc này tình trạng thân thể anh không tốt, đi ra ngoài không thể tìm kiếm đường để rời khỏi thành phố này, bởi vậy đơn giản nhất là ở yên một chỗ. Bụng anh vô cùng đau đớn, so ra đau nhức do zombie cắn bị thương lại bé nhỏ không đáng kể. Quần áo của anh ẩm ướt dinh dính, là máu của chính anh pha tạp với máu của Long Thái Cốc và zombie, khó ngửi khiến người ta muốn ói.

Mà Trương Dịch đã uể oải sắp không mở mắt ra được, nào còn nhớ được này đó, anh chỉ là vừa lao lực mà xé đồ đóng gói nhét vào dạ dày giờ đây như cái hố đen, vừa tự nói với mình không thể ngủ, nếu như ngủ, e rằng mãi mãi cũng không thể tỉnh lại. Nhưng mà không quản anh nhồi nhét bao nhiêu thức ăn, anh vẫn thấy rất đói, trên người giống như lửa đốt, đau đớn dần dần biến thành tê dại. Điều này làm cho anh ý thức được anh không thức tỉnh dị năng, virus zombie vẫn còn đang tập kích.

Gắng không nổi nữa, Trương Dịch ấn tay lên phần bụng có thể cảm giác được ruột gan nhúc nhích bên dưới, trong đầu óc mơ hồ của anh chợt lóe lên ý nghĩ này, anh không thấy bi ai cũng không có sợ sệt. E là trước lúc tắt thở anh sẽ biến thành zombie, cũng có thể vì vết thương trên bụng hoặc là mất máu quá nhiều mà chết đi, sau đó mới biến thành zombie.

Dẫu sao cuối cùng kết cục chỉ có một. Anh cho là như vậy, nhưng vẫn luôn nỗ lực kiên trì, nỗ lực để cho mình giữ vững tỉnh táo, bàn tay dần vô lực vẫn chặt chẽ đè lên vết thương, thỉnh thoảng anh tăng thêm sức lực khiến đau đớn đột nhiên xuất hiện kích thích thần trí đã có chút không khống chế được càng ngày càng mơ hồ của mình, một cái tay khác thì lại không ngừng nhét thức ăn vào miệng.

Bên trong không khí ảm đạm dường như có người đang nói chuyện với anh, nhưng anh ngoại trừ máy móc lặp lại động tác thì đã chẳng còn sức trả lời.


Chờ lần thứ hai khôi phục ý thức, người anh đã trở lại trại, bên người vây đầy khuôn mặt quen thuộc, cảm giác đói bụng cùng với đốt cháy đều biến mất, mà dạ dày hiện tại lại rất no. Chân trời đã hửng sáng, lửa trại đã tắt, còn có chút khói thừa lượn lờ.

Lý Mộ Nhiên đến tận nửa đêm mới ra khỏi khe rãnh, lúc này cô đã có thể vận dụng dị năng. Dù sao bọn họ gặp gỡ trực tiếp với zombie biến dị, hấp thu nhiều mùi vị hơn nên đương nhiên tỉnh dậy trễ hơn so với Nam Thiệu.

Cô vừa tỉnh bèn lập tức bắt đầu tìm kiếm nhóm người Trương Dịch, mặt khác còn muốn liên lạc với Nam Thiệu và Tống Nghiễn. Ai biết tìm nửa ngày, cuối cùng chỉ tìm được Trương Dịch thương tích khắp người đang thoi thóp, những người khác không thấy hình bóng, lòng cô khó tránh khỏi phát lên dự cảm không tốt. Hỏi Trương Dịch mấy câu mà không nhận được trả lời, cô quá lo lắng, vì vậy trước tiên đưa người về để chữa trị.

Trương Dịch tỉnh táo xong thì thấy người chữa thương cho mình chính là người dị năng trong đội, theo bản năng mà hỏi một câu: “Nam Thiệu đâu rồi?” Bởi vì phàm là Nam Thiệu ở đây thì nhất định sẽ không cho phép người khác chữa cho anh.

Nghe tới Nam Thiệu bởi vì anh mất tích mà dị thú hóa rồi rời đi, Trương Dịch trầm mặc chốc lát, nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Trương Duệ Dương đang ngoan ngoãn ở bên cạnh một lát mới mở miệng lần nữa, cũng không phải tiếp tục truy hỏi việc này.

“Mấy cậu Mạnh Nguyên đâu? Có tìm được họ không?” Đây chỉ là thuận miệng hỏi, dưới cái nhìn của anh thì nhóm Mạnh Nguyên cách mình không xa, hơn nữa mấy người đều ở cùng nhau, hẳn sẽ tốt hơn anh nhiều, dùng dị năng của Lý Mộ Nhiên hẳn sẽ nhanh chóng tìm được.

Nào ngờ Lý Mộ Nhiên nhiên lắc lắc đầu, sắc mặt ảm đạm vô cùng.

Thẩm Hi luôn ở bên cạnh cũng không nhịn được, lòng thầm mong may mắn hỏi: “Sao anh lại chạy đi thành phố Long Khẩu cách xa mấy chục cây số vậy? Đám Mạnh Nguyên không ở cùng với anh sao?” E rằng bốn người Mạnh Nguyên cũng không ở cùng Trương Dịch, phải biết bọn họ dù sao cũng là người thức tỉnh, thực lực chẳng hề kém hơn so với Trương Dịch, Trương Dịch còn có thể sống sót, nói không chừng họ cũng đều còn sống.

Trương Dịch nghe vậy thì hơi kinh ngạc, “Bọn họ ở trong phòng dưới lòng đất của một ngôi nhà, cách chỗ tôi không xa mà.” Ngẫm lại, anh bèn bổ sung một câu: “Bên cạnh tầng hầm ấy có một hang đá.” Chẳng lẽ là quá bí mật nên mới không thể tìm tới?

Nghe thấy anh chỉ điểm cặn kẽ như vậy, mọi người vốn chẳng quá ôm hi vọng không khỏi bỗng cảm thấy phấn chấn, dồn dập nhìn về phía Lý Mộ Nhiên.

Lông mày Lý Mộ Nhiên không tự chủ nhíu lại, cô vẫn luôn luôn tỉ mỉ, vì sợ để sót nên khi tìm người bất kể là trong bầy zombie hay là mỗi một gian phòng, trên đất hay trong lòng đất cô đều sẽ tìm tòi vài lần. Phòng dưới lòng đất mà Trương Dịch nói cô đã lục tìm không biết bao nhiêu lần nhưng cũng không nhìn thấy bóng người. Thế nhưng cô cũng ôm tâm lý may mắn tương tự, cảm thấy ngộ nhỡ là mình bỏ sót, vì vậy ấn theo lời Trương Dịch lại tìm kiếm tất cả ngóc ngách trong bán kính 10km chung quanh siêu thị nhỏ đã tìm thấy anh một lần. Có điều kết quả chẳng hề quá bất ngờ, cô vẫn không thu hoạch được gì.

“Em không thấy hang đá nào hết.” Cô có chút thất vọng lại có chút áy náy mà nhìn ánh mắt thiết tha mong chờ của mọi người.

“Không thể nào, ngay hầm bên cạnh mà.” Trương Dịch buồn bực, nói đến đây, anh đẩy người dị năng còn đang chữa trị cho mình ra, nỗ lực ngồi dậy. Anh lượm mấy cục đá, căn cứ ký ức trong đầu vẽ lại sơ đồ siêu thị nhỏ, đường mà người nhện Long Thái Cốc kéo anh đi qua, cuối cùng xác định địa điểm sào huyệt của Long Thái Cốc, thoáng ước lượng một chốc mới nói: “Chắc chắn sẽ không vượt quá 2km. Long Thái Cốc đã chết, nếu như không có sinh vật biến dị khác xuất hiện, mấy cậu ấy hẳn còn đang kẹt lại nơi đó.”


Lý Mộ Nhiên dĩ nhiên cũng hi vọng người đều sống sót, vì vậy bèn ấn theo phương hướng anh chỉ để tìm kiếm, chỉ là kết quả vẫn không lý tưởng như cũ: “Có tìm thấy ba cái tầng hầm, nhưng xác thực không thấy hang đá.”

Khi mọi người ở đây khó nén thất vọng trong lòng, Quỷ Bệnh không biết đi đến bên cạnh từ bao giờ đột nhiên hỏi: “Hang đá kia trông như thế nào?”

Trương Dịch vốn cũng bắt đầu hoài nghi có phải là virus hoặc là mất máu dẫn đến trí nhớ của mình xảy ra vấn đề hay không, nghe tiếng nhớ tới Quỷ bệnh kiến thức uyên bác, vì vậy bèn kể lại chuyện mà anh đã tao ngộ, miêu tả tỉ mỉ người nhện Long Thái Cốc cùng với tình hình bên trong hang đá kia, ngay cả phù văn quỷ dị trên vách đá đều không để sót, hy vọng có thể từ nơi Quỷ Bệnh có được giải đáp.

Sau khi nghe xong, những người khác còn đang khiếp sợ với Long Thái Cốc, trên mặt Quỷ Bệnh hiếm thấy lộ ra một nụ cười, tựa như thở phào nhẹ nhõm.

“Mang tôi tới tầng hầm kia.” Gã quay đầu nói với Lý Mộ Nhiên.

Mà cuối cùng đi theo còn có Trương Dịch và Thẩm Hi. Trương Dịch trải qua cứu trị đã thoát khỏi nguy hiểm, tuy muốn hành động như thường thì cũng không nhanh như vậy, chỉ có điều chẳng cần anh bước đi, cho nên đi cùng cũng không có vấn đề gì.

Quá trình coi như thuận lợi, tuy rằng vừa bắt đầu tìm nhầm chỗ nhưng khi một lần nữa trở lại nóc nhà nơi có thi thể Long Thái Cốc, dưới chỉ dẫn của Trương Dịch họ vẫn nhanh chóng tìm tới tầng hầm kia.

Phút chốc khi ánh đèn pin chiếu rọi tầng hầm, Lý Mộ Nhiên cũng biết là bản thân sơ sót, không chỉ cô mà tất cả mọi người đều thấy được cảnh cửa gỗ bị đồ lung ta lung tung chen trong góc đơn sơ. Cửa gỗ hơi hé mở, có thể nhìn thấy bên trong có ánh sáng nhạt lộ ra. Song khi cô nhắm mắt lại, dùng tinh thần lực tra xét lại phát hiện không có cách nào thăm dò được vào bên trong như trước, thật giống như nơi đó chỉ là một cánh cửa gỗ bỏ đi vậy.

Trong lòng cô dâng lên cảm giác kinh dị, cô vội nói ra phát hiện của mình cho mọi người. Người khác chẳng qua là cảm thấy kì lạ, ánh mắt Quỷ Bệnh lại càng trở nên sáng ngời, gã là người đi vào trong cửa gỗ trước tiên.

Bên trong quả nhiên là một hang đá, đâu đâu cũng có mạng nhện, xương trắng, còn có phù văn quái lạ mà Trương Dịch từng nhắc qua, đương nhiên điều Thẩm Hi và Lý Mộ Nhiên chú ý tới đầu tiên dĩ nhiên là bốn người Mạnh Nguyên bị treo trên không trung như bốn cái kén lớn. Lúc này bốn người còn đang cố gắng tự cứu, một đầu kén lớn dính lấy cái kén của Mạnh Nguyên, Mạnh Nguyên lúc này đã kéo ra được non nửa thân trên, cái tay còn nguyên mới giãy dụa ra mấy ngón, đang cố sức mà lôi kéo sợi kén. Một người một kén dính vào trên mạng nhện, một người khác thì lại đung đưa trái phải, cố gắng muốn khiến anh ta rụng xuống dưới.

Mọi người tiến vào, đôi bên đều thấy sững sờ, sau đó lại đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Nhóm Mạnh Nguyên đương nhiên là bởi vì phát hiện tiến vào không phải Long Thái Cốc, càng không phải là kẻ địch, Thẩm Hi bên này thì lại là bởi vì nhìn thấy bốn người đều bình yên vô sự.

Quỷ Bệnh cũng không quan tâm những chuyện này, sau khi quét mắt qua phù văn trên vách hang gã bèn dồn hết lực chú ý lên đàn tế ở chính giữa. Chờ Thẩm Hi nghĩ biện pháp đi cứu người xong, gã mới quay đầu nói với Lý Mộ Nhiên: “Vật tôi cần đã tìm được, giao dịch giữa cô và tôi đến đây là kết thúc.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui