Mạt Thế Chi Phế Vật

Edit: Dật Phong

Beta: Yến Phi Ly

Nghĩ vậy, tay anh bắt đầu tìm tòi bên người, vừa tìm vừa di chuyển về vị trí của Long Thái Cốc theo cảm giác, Trương Dịch làm vậy để xác định địa hình, cũng hy vọng có thể mò tới vật cứng gì đó làm vũ khí phòng thân. Theo suy đoán của anh, cách đó không xa nên có một vách tường, nếu như trước đó thật sự là Long Thái Cốc đã mang theo anh đi trên nóc nhà.

“Nỗ lực lên đi, muốn trở thành kẻ hơn người thì nên nếm chút khổ sở. Nhớ thời điểm ở sở nghiên cứu trước đây, những gì mà tao phải chịu đựng còn gấp trăm gấp ngàn lần mày bây giờ, cho nên dù mày thức tỉnh thành công cũng chỉ là một chủng loại ưu tú hơn người bình thường một chút, khác nhau như là thịt gà nhà và gà rừng, chất thịt có chút chênh lệch mà thôi, cuối cùng cũng nhất định phải trở thành thức ăn của tao!”

Không biết là xuất phát từ tâm lý gì, cho dù là vào thời điểm này, Long Thái Cốc vẫn còn đang lẩm bẩm những lời khiến người ta tuyệt vọng, hoàn toàn không nhắc nhở điều gì để giúp Trương Dịch thành công thức tỉnh, giống như tất cả những thứ trước mắt này đối với hắn mà nói chỉ là một trò chơi thú vị, sự sống chết của Trương Dịch thực ra cũng không quan trọng.

Trương Dịch có tai như điếc, không quan tâm tới vẻ khinh bỉ cùng với ác ý tức giận trong lời nói của Long Thái Cốc, trong đầu anh chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó là sống tiếp. Cố gắng sống tiếp! Nếu không tới thời khắc cuối cùng, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Cuối cùng tay anh mò tới thứ gì đó, mà cũng không phải là vách tường, nó là thủy tinh, nhưng không đợi anh phân biệt rõ ràng, sau đầu đã có tiếng gió nổi lên, một zombie đã tới gần đánh về phía anh. Zombie không cần dùng mắt, trong bóng tối như vậy, rõ ràng anh thiệt thòi hơn rất nhiều, thực lực bản thân không phát huy ra nổi một nửa, huống hồ lúc này trong tay Trương Dịch còn không hề có gì cả. Bởi vậy anh không dùng tay hay chân chống lại, mà lộn một vòng để tránh né. Không ngờ dù tránh được, thân thể lại lăn đụng vào một đôi chân khác.

Zombie đi về phía anh không chỉ có một.

Không biết Bách Hiệp có thời tiết dị thường so với những địa phương khác này đã từng xảy ra mưa rào chưa, mà zombie rõ ràng không phải loại có khớp xương cứng ngắc, hành động chậm chạp ban đầu, Trương Dịch vừa va chạm vào nó, tuy rằng làm nó ngã nhưng nó không sợ đau, phản ứng cũng không chậm, vậy mà lại nhân cơ hội giữ chân anh, sau đó quay đầu muốn cắn tới.


Sau tận thế, ban đêm không có một tia sáng, hai mắt Trương Dịch hoàn toàn mất đi tác dụng, thế nhưng dựa vào trực giác nhạy cảm đối với nguy hiểm, anh giơ tay chuẩn xác tóm lấy cổ zombie. Nháy mắt khi xúc cảm trên tay truyền đến, anh không do dự chút nào, một cái tay khác nắm lấy đỉnh đầu zombie, hai tay đan xen, bẻ gãy cái cổ, sau đó đẩy về phía trước, khiến nó va vào zombie nhào tới đầu tiên, còn anh thì nhanh chóng lần mò lui tới hướng có thủy tinh.

Có Long Thái Cốc đứng nhìn phía trên, chắc chắn sẽ không cho anh trốn vào trong nhà, cho nên anh không định đập vỡ thủy tinh để đi vào không gian chật hẹp bên trong tạm lánh, Trương Dịch chỉ muốn dựa lưng vào tường thủy tinh để giảm bớt một phương công kích, không đến nỗi bị bao vây tứ phía.

Răng rắc! Không biết tay anh đè lên cái gì, âm thanh gãy vỡ lanh lảnh truyền đến. Anh sửng sốt một chút, ban đầu nghĩ đến cành cây khô nứt, mà ngay sau đó bèn loại bỏ suy đoán này, bởi vì anh sờ thấy vải vóc rách nát.

Là thi thể người đã thành xương khô.

Đối với việc này, Trương Dịch không có cảm thụ gì nhiều. Dù là ai, khi đã thấy quá nhiều người chết hay xương khô đều sẽ từ từ chết lặng, sợ hãi và thương hại đều thành thứ đồ xa xỉ. Mà ngay sau đó, trong lòng anh hơi rung động, bởi vì tay anh đã sờ đến thứ gì đó, thời điểm buông ra, mặt đất vang lên một tiếng coong nhỏ bé, là âm thanh kim loại va chạm mặt đất.

Trương Dịch cúi người nhặt lên, đó là một con dao phay bị đặt ở phía dưới khung xương. E rằng người này đã bị con dao này giết chết, có lẽ trước khi chết hắn còn cầm dao phay tranh đấu cùng zombie, bởi vì không nhìn thấy gì, cho nên không thể phán đoán. Mà cái này cũng không quan trọng, quan trọng là cuối cùng Trương Dịch không cần phải dùng tay không đối mặt với zombie nữa, dù cho đó chỉ là một con dao phay không biết có sắc bén hay không.

Trong tay có vũ khí, tâm lý cảm thấy bình tĩnh hơn rất nhiều. Trương Dịch nhanh chóng đứng dậy, trước khi có nhiều zombie đến hơn, anh dựa lưng vào tường thủy tinh.

Anh mới vừa đứng vững đã có zombie vọt tới, lần này lại không chỉ một hai con.


Dao vừa không tiện tay cũng không sắc bén, mà Trương Dịch luyện đao gần một năm, mỗi ngày múa đao hơn mấy ngàn mấy vạn lần, đừng nói là đao cùn, dù là miếng gỗ anh cũng có thể dùng nó để cắt đứt cổ zombie thông thường.  Nhưng mà hiện tại anh chịu thiệt thòi khi không nhìn thấy gì, chỉ có thể dùng hết khả năng để phát huy tác dụng của thính giác, cũng dựa vào trực giác nhạy cảm của thân thể đối với nguy hiểm, dùng cách này để xác định phương hướng zombie đột kích, suy xét vị trí đầu lâu, xác định hướng vung đao.

“Chà chà, không tồi, đao cùn như vậy cũng có thể dùng được. Nhưng so với tao trước kia thì còn kém xa lắm, tao ở trong bộ đội…” Miệng Long Thái Cốc dường như vĩnh viễn cũng không dừng được, vừa xem trò vui vừa lải nhải, thuận tiện nhớ lại những chuyện đã qua.

Bởi vì còn chưa thích ứng phương thức chiến đấu như vậy, động tác của Trương Dịch vốn có vẻ hơi ngốc nghếch, tiếng nói chuyện của Long Thái Cốc còn ảnh hưởng đến anh rất lớn, anh không nhịn được mà có chút phập phồng thấp thỏm, dẫn đến ra tay sai lầm, dù cho đã cố gắng tránh khỏi nhưng vẫn bị cào thương.

Long Thái Cốc thấy anh bị thương thì kêu lên sợ hãi, chỉ có điều đương nhiên trong cảm xúc truyền ra từ thanh âm không phải là lo lắng, mà là sung sướng.

“Ôi, bị zombie cắn rồi à? Đừng sợ, sau khi nhiễm virus mày chỉ cần chịu đựng, có xác suất thức tỉnh dị năng rất lớn. Nhớ lúc đầu, tao cũng là…” Hắn lại bắt đầu khoe khoang quá trình từ khi bản thân thức tỉnh dị năng, sau đó lại bị cải tạo thành người dị thú.

Đau đớn khiến lòng Trương Dịch trầm xuống, anh bắt đầu nỗ lực vứt bỏ tạp âm làm quấy nhiễu phán đoán, ảnh hưởng tâm tình, vô cùng chăm chú tập trung vào trong chiến đấu cùng zombie. Anh không biết liệu Nam Thiệu có thể tìm được mình, không biết hắn có đến kịp trước khi anh biến thành zombie hay không, nhưng chỉ cần còn một chút lý trí, anh vẫn sẽ không từ bỏ.

Thời gian đang thong thả trôi qua, vết thương trên người anh cũng từ từ tăng nhanh, vết thương đã bắt đầu xuất hiện cảm giác ngứa ngáy. Trương Dịch đá văng một xác zombie bị chém đầu, zombie tiếp theo còn chưa tới gần, anh mỏi mệt dựa vào tường thủy tinh phía sau, miệng thở hổn hển, đầu choáng váng.

Trên nóc nhà, Long Thái Cốc vẫn còn đang cằn nhằn, đang nói đến đoạn lúc hắn lên cấp ba hoành hành trong trường học, đến cả giáo viên cũng sợ uy danh của hắn.


Trương Dịch mắt điếc tai ngơ, cảm giác nhiệt độ thân thể đang nhanh chóng tăng lên, dường như nội tạng cũng đang bị ngọn lửa thiêu đốt, cảm giác đói bụng ập đến đột nhiên mà mãnh liệt, anh ý thức được virus bắt đầu phát tác. Đối với chuyện có ai có thể đúng lúc chạy tới hay không, thực ra anh đã không còn ôm hi vọng, nhưng nghĩ tới con trai ở cùng thì ít mà xa cách thì nhiều, nghĩ đến sau khi anh chết, Nam Thiệu rất có thể sẽ phát rồ, cảm giác cực kì không cam lòng xông lên đầu.

Anh không muốn chết! Càng không muốn dùng phương thức này để chết!

Tất cả không cam lòng hóa thành tiếng gầm lên giận dữ, mang theo khát vọng cường liệt, Trương Dịch vung dao phay đón thêm một đám zombie xông tới.

Có lẽ là do không cần lo lắng liệu có bị thương không nữa, cũng không cần tính khi nào virus bắt đầu phát tác, quên đi hết thảy chỉ để tìm ra một chút hi vọng sống mà hoàn toàn không phải suy nghĩ bất cứ chuyện gì khác, tai Trương Dịch nghe càng thêm rõ ràng, đao càng vung càng nhanh, dần dần quên hết mọi thứ xung quanh, kể cả Nam Thiệu và Trương Duệ Dương, kể cả virus trên người đã bắt đầu phát tác.

“Hả?” Chú ý tới sự điên cuồng của anh, trong ánh mắt Long Thái Cốc luôn đứng đó lầm bầm lầu bầu nói không ngừng chợt lóe sáng, dường như cảm thấy rất kinh ngạc, “Thể lực tốt như vậy à? Không hề kém người thức tỉnh chút nào.” Nhưng hắn lại nhanh chóng khôi phục hờ hững, đối với hắn mà nói, bây giờ Trương Dịch đã trúng độc, dù thể chất tốt hơn nữa cũng không chịu nổi, vậy thì hoàn toàn không có giá trị.

Hoặc là thức tỉnh, hoặc là bị zombie xé thành thịt vụn. Hắn chỉ cho Trương Dịch hai con đường như thế, không có lựa chọn khác.

Trương Dịch không biết, cũng không cần biết, từ khi mới bắt đầu anh đã không ôm bất kỳ mong đợi nào với Long Thái Cốc. Tới lúc này, anh càng không đem hi vọng sống sót ký thác vào bất luận kẻ nào, ngoại trừ chính anh.

Không biết là ngày thường đã tích lũy đến giới hạn, hay là do virus xúc tác, hoặc là có khát vọng sống cường liệt, trong nháy mắt, Trương Dịch cảm giác được dường như có một lớp màng bao bọc chặt chẽ từ bên trong đến bên ngoài toàn thân mình thậm chí là cả ngũ giác đột nhiên tan vỡ, một cảm giác thoải mái khó mà diễn tả bằng lời kéo tới, dường như toàn bộ thế giới cũng trở nên rộng rãi thoáng đãng hơn rất nhiều.

Anh còn chưa kịp lĩnh hội sự thay đổi này, trong đầu đột nhiên mơ hồ hiện ra sự phân bố của zombie xung quanh, không phải là do đôi mắt nhìn thấy, mà là thính giác, khứu giác, cùng với xúc giác trở nên càng thêm nhạy cảm đồng thời phác hoạ ra, có lẽ không rõ ràng bằng nhìn thấy tận mắt nhưng đối với anh mà nói đã là niềm vui bất ngờ rất lớn.

Trương Dịch vẫn cảm thấy đói bụng uể oải như trước, hơn nữa dường như còn khó chịu hơn, đến mức đám xác thối xung quanh cũng làm anh có kích động muốn cắn một cái, mà thân thể lại dần có cảm giác liên kết máu thịt với con dao phay đã tổn hại đến mức như sắp phế đến nơi trong lúc chiến đấu, độ dày sống dao, tổn hại trên lưỡi dao, chuôi đao vặn vẹo, thân đao rỉ sét mỏng manh đều như thấy tận mắt. Trong nháy mắt đó, anh biết rõ ràng phải dùng đao từ góc độ nào mới có thể giải quyết đối thủ vừa nhanh vừa chuẩn, còn có thể hạn chế mài mòn lưỡi dao đến trình độ lớn nhất. Nếu như trước đây anh chỉ làm theo bản năng mông lung mà nỗ lực hướng về phương hướng này, như vậy hiện tại đã hoàn mỹ đạt được điểm này, thậm chí còn tốt hơn sự kì vọng của anh.


“Ồ? Chẳng lẽ là thức tỉnh rồi? Nhưng không giống lắm…” Long Thái Cốc nhìn tình cảnh giết zombie như bổ dưa thái rau phía dưới, có thể cảm giác được Trương Dịch đang rất thoải mái nhẹ nhàng, hắn không khỏi hơi kinh ngạc, vì vậy dương cao giọng mở miệng dò hỏi: “Này ai kia, mày thức tỉnh dị năng gì đấy?” Nếu quả thật là thức tỉnh, vậy thì không cần phải xem tiếp nữa, có thể kết thúc công việc trở về.

Lúc này Trương Dịch đã đói bụng đến đầu óc trở nên mơ màng, dạ dày và ruột dường như sắp bị dịch tiêu hóa ăn mòn, nào còn tâm tư trả lời Long Thái Cốc. Anh cảm thấy nếu không tìm được thứ gì để nhét vào trong bụng, e là trước khi bị zombie phân thây, anh đã chết đói trước rồi.

Một khi nhu cầu thân thể đạt tới cực điểm, lý trí sẽ thoái nhượng, giao quyền chủ động cho trực giác, sau đó sẽ loại bỏ tất cả lý trí suy tính, dùng phương thức trực tiếp đơn giản mà lại nhanh chóng nhất để thỏa mãn nhu cầu.

Hiện tại Trương Dịch đang ở tình huống như vậy, anh nỗ lực khắc chế kích động tóm lấy zombie gặm một cái, bỏ qua suy tính lúc trước với Long Thái Cốc, thân thể anh nhanh chóng lùi về phía sau, phá vỡ tường thủy tinh, sau đó vừa chém giết zombie xông về phía mình vừa nhanh chóng tìm kiếm.

May mắn đây là một cái siêu thị nhỏ, hơn nữa còn chưa từng bị cướp đoạt. Trương Dịch nhanh chóng mò tới một túi bánh mì, cho dù đã mốc hết, hoàn toàn không nếm ra chút mùi vị bánh mì nào nhưng anh vẫn ăn hết. Chỉ là chút ít như vậy không hề đủ, đạp bay một zombie, anh lại tiếp tục tìm kiếm.

Bánh quy, kẹo, đồ uống… Không quan tâm lấy được cái gì, không quan tâm có biến chất hay không, chỉ cần là đồ ăn, tất cả đều bị anh nhét vào trong miệng.

Mà khi anh đang tìm đồ ăn, có thêm càng nhiều zombie hơn cũng đang tràn vào.

“Không thể trốn như thế được!” Đối với chuyện Trương Dịch biến mất khỏi tầm mắt của mình, Long Thái Cốc biểu thị thái độ rất không hài lòng. Song khi hắn nhảy xuống nóc nhà, bò theo trần nhà vào siêu thị nhỏ, lại phát hiện trong thời gian ngắn ngủi chỉ mấy phút ấy đã không thấy Trương Dịch đâu nữa.

Trong mắt hắn lấp lóe ý khát máu, lập tức phát ra tiếng cười giống như điên khùng, dẫn tới zombie phía dưới cùng trở nên điên cuồng.

“Mèo nhỏ trốn chạy… Hì hì… mèo nhỏ, tao thích… Hì hì… Mày phải trốn kĩ nha, nếu như bị bắt được sẽ bị trừng phạt đấy!” Long Thái Cốc rất cẩn thận, cũng không tiến vào trong bầy zombie tìm kiếm, mà là treo ngược trên trần nhà, ánh mắt chậm rãi tìm tòi trong bầy zombie phía dưới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui