Mặt nạ hoàn hảo

Chương 6
Quý bà Avery là một người buôn chuyện tầm phào.
Elissande không hoàn toàn xa lạ với khái niệm người buôn chuyện tầm phào: bà Webster trong làng là một người như thế, nói liên hồi về vợ của người bán thịt hay người làm vườn mới của cha xứ. Nhưng quý bà Avery coi mình trên tầm những người phao tin đồn nhảm tỉnh lẻ như bà Webster: Bà là một phụ nữ của thế giới với những câu chuyện về Xã hội cao sang nhất.
Với sự xuất hiện của bà ta, ngài Frederick biến mất ngay lập tức, làm cho Elissande càng tuyệt vọng hơn.
Chắc chắn rồi, cô thậm chí đã bắt đầu tuyệt vọng trước cả khi quý bà Avery xuất hiện mà không thông báo trước, ngài Frederick không hề vội vã giành lấy cô, trong khi thời gian của cô, vốn đã hạn chế như trí thông minh của ngài Vere đang rút ngắn lại từng giây.
Quý bà Avery chẳng giúp được gì ngoài cách ngay lập tức truy vấn Elissande về nguồn gốc của nhà Douglas, và không chịu tin rằng Elissande thật sự không biết gì về nguồn gốc của chú mình và chỉ chút xíu về dì mình.
“Nhà Douglas ở tây Cheshire?” quý bà Avery hỏi. “Chắc chắn cô phải có liên hệ với nhà Douglas ở tây Cheshire”.
Quý bà Avery có phải là học sinh trường học chuyên nghiên cứu phả hệ của ngài Vere không?
“Không, thưa bà. Tôi chưa bao giờ nghe về họ”.
Quý bà Avery hắng giọng. “Không bình thường thật. Vậy dòng họ của cô là ai? Nhà Edgerton ở Derbyshire?”
À, ít nhất thì cô biết điều này. “Edgerton ở Cumberland, thưa bà”.
Lông mày của bà Avery nhíu lại. “Edgerton ở Cumberland. Edgerton ở Cumberland”, bà lẩm bẩm. Rồi bà đắc thắng kêu lên, “Cô là cháu gái của ngài Cecil Edgerton, đúng không? Con gái của anh con trai út?”
Elissande sửng sốt nhìn chằm chằm vào bà ta. Cô đã tin rằng tài buôn chuyện của quý bà Avery có giá trị như kiến thức của ngài Vere về nghề chăn nuôi gia súc. “Vâng, ngài Cecil là ông nội của tôi”.
“Đấy, tôi biết mà”, quý bà Avery hài lòng nói. “Chuyện cha cô bỏ chạy với mẹ cô là một vụ khá tai tiếng. Và kết thúc thật buồn, cả hai người họ đều chết trong vòng ba năm”.
Quý bà Kingsley, cô Kingsley và cô Beauchamp bước vào phòng khách. Elissande bỗng thấy lo lắng giống như ngài Frederick trước đó. Câu chuyện của cha mẹ cô không những bi thảm mà còn không phù hợp với sự bầu bạn lịch sự, như chú cô đã nhắc đi nhắc lại với cô. Nếu quý bà Avery quyết định để lộ những chi tiết không mấy hay ho trước sự hiện diện của mọi người thì sao?
“Quý bà Avery, ngài Vere nói bà dọa em trai ngài ấy bỏ chạy”, cô Kingsley vui vẻ gọi.
“Vớ vẩn. Tôi đã moi móc tất cả từ ngài Frederick trong suốt mùa lễ hội rồi. Cậu ấy không có gì phải sợ tôi vào lúc này”.
Cô Beauchamp ngồi xuống cạnh quý bà Avery. “Ồ, kể đi, quý bà thân mến. Bà đã moi móc được gì từ ngài Frederick?”
“À…”, quý bà Avery kéo dài âm tiết đó trong đúng ba giây, rõ ràng thích thú với vai trò người phân phát những mẩu tin béo bổ. “Cậu ấy đã gặp cô ấy vào tháng Sáu, khi cô ấy ở thành phố để dự đám cưới của cô nàng thừa kế người Mỹ, cô Van der Waals đó. Và các cô sẽ không tin điều này đâu, họ cũng đã gặp nhau ở Paris, Nice và New York”.
Mọi người có vẻ sửng sốt, bao gồm cả chính cô, Elissande nghĩ thế. Ai là ‘cô ấy’?
“Họ đã gặp nhau sao?” Quý bà Kingsley thốt lên. “Ngài Tremaine nghĩ gì?”
“À, dường như anh ta đồng ý. Hai người đàn ông đã ăn tối cùng nhau”.
Quý bà Kingsley lắc đầu. “Ôi, Chúa tôi, có phải những điều lỳ lạ không bao giờ hết?”
“Thực sự là không. Tôi hỏi ngài Frederick là cô ấy có khỏe không và cậu ấy hỏi tôi rằng có khi nào cô ấy có vẻ không khỏe không”.
“Ôi, trời!” cô Beauchamp rú lên.

Xin đừng để như thế. “Ngài Frederick đã có hôn ước với ai đó rồi à?” Elissande liều lĩnh hỏi.
“Tôi xin lỗi, tôi quên là cô không biết, cô Edgerton. Ngài Frederick đã có hôn ước với Nữ hầu tước của Tremaine. Và cô ấy chuẩn bị ly dị chồng để lấy cậu ấy, vào mùa xuân năm ‘93. Đó là một vụ tai tiếng ầm ĩ, nhưng vụ ly dị chưa bao giờ diễn ra. Cô ấy đoàn tụ với chồng mình và rút lại đơn xin ly dị”.
“Tội nghiệp ngài Frederick”. Cô Kingsley thở dài.
“Không, may mắn cho ngài Frederick”, quý bà Avery chỉnh lại. “Bây giờ cậu ấy có thể kết hôn với một quý cô trẻ đẹp như cô Edgerton đây, thay vì một người mãi mãi bị nhắc đến là ‘người phụ nữ đã ly dị’. Cô có đồng ý không, cô Edgerton?”
“Tôi không nghĩ ngài Frederick có ý định cưới tôi”, Elissande trả lời mà không có sự khiêm tốn giả tạo nào, than ôi. “Nhưng nói chung tôi tin rằng mọi chuyện sẽ… thuận lợi hơn nếu người chồng hoặc người vợ chưa bao giờ ly dị”.
“Tuyệt vời”, quý bà Avery nói. “Cô Edgerton thân mến, cô đã hiểu được tầm quan trọng của vấn đề. Người ta không nên lãng mạn trong cuộc đời này. Hãy nhìn những người cay độc xem, họ đều đã từng là những người lãng mạn”.
“Thế... thế bây giờ ngài Frederick là một người cay độc?”
“Không, Chúa phù hộ cậu ấy, cậu ấy vẫn là một người lãng mạn, cô có tin được không. Tôi cho rằng không phải tất cả những người lãng mạn bị thất vọng đều biến thành người cay độc”.
Ngài Frederick, một người đàn ông thật tốt. Giá như Elissande có thể dụ dỗ anh cầu hôn cô, cô sẽ yêu anh nhiều hơn rất nhiều quý bà Tremaine không chung thủy kia.
Thực ra, cô sẽ trở thành người vợ tốt nhất trong lịch sử các cuộc hôn nhân.
Vere cần ở nhà. Nhưng khi Freddie đến với anh, muốn có người bên cạnh, anh không thể từ chối. Họ đi bộ hàng dặm quanh vùng quê, chèo thuyền qua một trong không nhiều những cái hồ nằm rải rác ở phía bắc của Shropshire, và ăn trưa ở một nhà trọ trong làng.
“Anh sẽ quay về”, Vere nói vào cuối bữa trưa, đứng lên khỏi bàn và ngáp. Anh phải biết Holbrook đã hướng dẫn những gì và hợp tác với quý bà Kingsley ra sao để đưa Nye ra vào dinh thự an toàn. “Anh cần chợp mắt. Đêm qua anh ngủ không ngon”.
“Ác mộng à?” Freddie cũng đứng lên và sánh bước cùng Vere.
“Không, bây giờ anh không gặp ác mộng thường xuyên nữa”. Trong năm cuối cùng ở trường Eton, Freddie đã đến phòng Vere hầu như mọi đêm để lắc anh tỉnh dậy. “Dù sao đi nữa, nếu muốn thì em cứ ở lại đây. Anh sẽ thuê xe của nhà trọ để về”.
“Em sẽ đi với anh”, Freddie nhỏ nhẹ nói.
Vere chịu đựng một nhát đâm tội lỗi khác. Hiển nhiên Freddie muốn tránh xa ngôi nhà cho đến cuối ngày - câu chuyện với quý bà Tremaine đã trở thành lịch sử cổ đại, nhưng quý bà Avery vẫn còn vớ lấy em trai anh như thể nó vừa mới nhảy van-xơ với vụ tai tiếng đó. Nhưng Freddie luôn muốn ở cùng Vere bất cứ khi nào họ đến một nơi xa lạ.
Vere khẽ siết vai Freddie. “Vậy đi nào”.
Trở về nhà, Vere thấy quý bà Kingsley đang sốt ruột đợi anh. Nye sẽ đến ngay trước khi bữa tối bắt đầu. Họ thống nhất rằng Vere sẽ để anh ta vào nhà qua cánh cửa thư viện mở ra khoảng sân phía đông, cách xa bếp, do đó ít có khả năng bị người làm nhìn thấy.
“Và chúng ta sẽ làm gì sau khi tôi phải buông tha cô Edgerton tối nay, nếu Nye vẫn còn chưa làm xong?” quý bà Kingsley hỏi.
“Tôi sẽ nghĩ ra chuyện gì đó”.
“Hãy chắc là nó không phải thứ làm anh hối tiếc”, quý bà Kingsley nói.
Hai mươi tư tiếng đồng hồ còn chưa trôi qua kể từ anh nhìn thấy cô Edgerton lần đầu tiên. Chẳng có gì phải băn khoăn khi ký ức về sự mê đắm của anh vẫn còn tươi mới trong đầu quý bà Kingsley. Nhưng với Vere dường như đã xa vời vợi, một thời ngây thơ từ rất lâu rồi.
“Tôi sẽ cẩn trọng”, anh lạnh lùng nói.
Biết được mục tiêu của cô Edgerton, ngay khi kết thúc công việc với quý bà Kingsley, anh đi tìm em trai. Anh tìm thấy Freddie và cô Edgerton trong phòng ăn vắng lặng, Freddie đang nhìn chăm chú vào chiếc máy ảnh Kodak 4, cô Edgerton, trong chiếc váy ban ngày màu vàng phấn vừa vặn nhất, đắm đuối nhìn Freddie.

Vẻ đắm đuối trong mắt cô lạnh đi đáng kể khi cô nhận thấy sự hiện diện của Vere. “Ngài Vere”.
Vere phớt lờ cảm giác chua cay trong tim. “Cô Edgerton. Freddie”.
Freddie kéo cái nút đồng trên hộp máy ảnh để kéo cánh cửa chớp lên. “Này, Penny. Anh ngủ nghê thế nào? Bây giờ mới là...”, anh liếc nhìn đồng hồ, “... một giờ bốn lăm”.
“Rất tuyệt. Em đang làm gì thế?”
“Chụp ảnh bức tranh này. Cô Edgerton tốt bụng đã cho phép em”.
“Từ chối em thì đúng là keo kiệt, đúng không cô Edgerton?” Vere mỉm cười với cô.
Cô mỉm cười lại với anh, biểu hiện cũng rạng rỡ y như anh. “Đương nhiên là thế. Hơn nữa, tôi chưa bao giờ nhìn thấy một cái máy ảnh”.
“Tôi đã nhìn thấy vô số lần. Và chúng đều làm chính xác một việc như nhau”, anh nói bừa. “À nhân tiện, cô Edgerton, cô Kingsley nói các quý cô muốn cùng cô đi dạo một vòng quanh vườn”.
“Ồ”, cô nói, “Ngài có chắc không, ngài Vere?”
“Tất nhiên. Tôi nhìn thấy cô ấy cách đây chưa đến ba phút ở phòng khách hoa hồng”.
Anh đã nhìn thấy cô Kingsley ở phòng khách hoa hồng không đến ba phút trước. Tuy nhiên, cô Kingsley đang bận bịu chơi trò cờ tào cáo với Conrad, người đang tán tỉnh cô và không hề có ý định đi đâu. Nhưng đến khi cô Edgerton nhận ra điều này thì đã quá muộn, Vere sẽ mang Freddie đi đến nơi nào an toàn, ít nhất là an toàn hơn, tránh xa vòng bủa vây tính toán của cô.
“Và cô ấy rất mong đợi sự bầu bạn của cô”, Vere nói thêm.
“Tôi nghĩ tốt nhất là tôi đi gặp cô ấy”, cô Edgerton miễn cưỡng nói. “Cám ơn, ngài Vere. Xin cáo lỗi, ngài Frederick”.
Vere quan sát cô. Cô quay lại nhìn ở ngưỡng cửa. Nhưng Freddie đang bận rộn với tấm ảnh tiếp theo. Thay vào đó mắt cô gặp mắt Vere. Anh đảm bảo ánh mắt anh chuyển đến ngực cô một cách lộ liễu. Cô nhanh chóng bỏ đi sau đó.
Anh quay sự chú ý lại với Freddie. “Có thích chơi một ván bi-a không, anh bạn già?”
Tất nhiên ngài Vere đã nhầm. Tất nhiên.
Cô Kingsley và anh Conrad đồng thanh cười giòn tan và nói Elissande đừng lo lắng. Có lẽ người nào khác đã nhờ ngài Vere chuyển lời nhắn, và ngài Vere, với trí nhớ có phần không chính xác của mình, một cách diễn đạt thật tử tế, đã nhầm lẫn cả người nhắn lẫn người nhận.
Cô Kingsley thậm chí còn tử tế đứng lên và đề nghị đi một vòng trong vườn với Elissande, nếu cô vẫn còn tâm trạng để đi. Elissande, người chưa bao giờ có tâm trạng đó, nồng nhiệt cảm ơn cô Kingsley và mong cô cùng anh Conrad thứ lỗi cho sự chen ngang và hãy tiếp tục thưởng thức trò chơi của họ.
Đến khi Elissande quay lại phòng ăn, ngài Frederick đã đi mất. Cô tìm được anh trong phòng bi-a mười lăm phút sau, nhưng căn phòng đầy kín đàn ông, hình như là vậy, ngoại trừ anh Conrad.
“Cô Edgerton, cô có muốn tham gia trò chơi này không?” Ngài Vere vui vẻ hỏi.
Những quý ông khác khẽ cười khoái trá. Cho dù không có chút kinh nghiệm chỉ dẫn nào trong vấn đề này, Elissande hiểu rằng cô không thể chấp nhận lời mời. Làm thế sẽ khiến ngài Frederick có ấn tượng sai lầm về tính cách của cô, tính cách thật của cô, và điều đó không có tác dụng gì.
“Cảm ơn, thưa ngài”, cô nói với giọng mà cô hy vọng là nhẹ nhàng. “Nhưng không, cảm ơn. Tôi chỉ đi qua thôi”.
Cô vẫn còn bữa tối, nơi cô có ngài Frederick ngồi cạnh cô suốt thời gian.

Than ôi, cú đánh tiếp theo đến chính xác ngay sau đó. Quý bà Kingsley đã chuẩn bị trước một sơ đồ chỗ ngồi cho buổi tối, vì Elissande chưa bao giờ phải đối mặt với những quy tắc về địa vị. Elissande tràn trề mong đợi rằng chỗ ngồi vẫn sẽ giữ nguyên. Tuy nhiên, trước sự kinh hoàng của cô, sơ đồ chỗ ngồi quý bà Kingsley chuẩn bị cho buổi tối hôm đó khiến ngài Frederick ngồi cách Elissande ba ghế.
Cô ăn uống khổ sở. Cổ họng của cô như bị siết chặt khiến cô không thể nuốt nổi, cả một ngày trôi qua, và cô không có chút tiến triển. Sự trở về của chú cô, đến gần theo từng giờ, là một cơn ớn lạnh xâm chiếm giữa hai bả vai cô, một cơn ớn lạnh không áo khoác và lửa nào có thể xua tan.
Niềm an ủi duy nhất là ngài Vere cũng được xếp ngồi xa cô. Thật may mắn cho anh ta. Vì nếu cô bắt gặp anh ta nhìn chằm chằm vào ngực cô một lần nữa, cô có thế vớ lấy một vật trang trí trên bàn ăn để táng vào đầu anh ta.
Sau bữa tối, mọi người chơi trò đố chữ cho đến mười giờ kém mười lăm. Khi chú cô ở nhà, đây thường là lúc Elissande sẽ thầm cảm tạ vì được chúc ông ta ngủ ngon và thoát về phòng riêng. Tối hôm qua, sau cuộc thử thách với chuột, các quý cô đã đi nghỉ vào giờ này. Tuy nhiên, ngài Vere quyết tâm thay đổi sự việc.
“Vẫn còn sớm mà”, anh ta nói. “Chúng ta hãy chơi trò gì khác đi”.
Cô Kingsley ngay lập tức hưởng ứng gợi ý này. “Ồ, đúng rồi, chúng ta chơi nhé. Được không, dì thân yêu?”
Dì của cô có vẻ ngần ngại.
“Thôi nào, quý bà Kingsley”, ngài Vere dỗ dành. “Không có quy tắc nào viết trên đá nói rằng các quý cô phải ở trên giường khi đồng hồ điểm mười tiếng”.
Elissande nghiến răng. Hình như cô làm thế mỗi khi ngài Vere xác nhận sự hiện diện của mình.
“Đúng thế. Tôi cũng đồng ý là chúng ta hãy chơi trò gì khác”. Cô Beauchamp tham gia.
“Này, quyết định không phải ở tôi”, quý bà Kingsley nói. “Chúng ta đang ở đây nhờ vào lòng hiếu khách tử tế của cô Edgerton”.
Một dàn đồng ca những lời cầu khẩn bay đến Elissande. Cô không thể nói gì nhiều, ngoài, “Tất nhiên chúng ta có thể chơi trò nào đó. Nhưng chúng ta sẽ chơi gì?”
“Trò Chuyển Bưu kiện thì sao?” cô Melbourne hỏi.
“Chúng ta không chuẩn bị trước gói bưu kiện nào cả”, cô Duvall nói. “Tôi đề nghị La Vache Qui Tache [1]”.
[1] Một trò chơi trong các bữa tiệc, có nguồn gốc từ Pháp.
“La Vache Qui Tache khiến trái tim tôi nhức nhối”, ngài Vere than phiền. “Tôi không bao giờ có thể nhớ được ai có bao nhiêu chấm. Trò gì đơn giản hơn, làm ơn”.
“Trò Nhồi nhét [2]”, anh Kingsley gợi ý.
[2] Là một trò chơi ngược lại với trò Trốn tìm, trong đó một người sẽ tìm một nơi để trốn, những người còn lại sẽ đi tìm người trốn đó. Khi tìm được thì trốn vào cùng người đang trốn, và cứ như thế, trò chơi kết thúc khi người cuối cùng tìm được chỗ trốn và chui vào đó cùng tất cả những người kia.
“Không, Richard”, dì anh nói. “Nhất định không. Không ai được chạy quanh ngôi nhà này để làm phiền bà Douglas”.
“Tôi biết rồi. Hãy chơi trò Ré như lợn con nhé”, cô Kingsley nói.
Anh Conrad nhanh chóng ủng hộ, sau đó là ngài Vere. Những người khách còn lại cũng lên tiếng đồng ý.
“Ừm”, quý bà Kingsley nói, “Tôi không thực sự tán thành trò này, nhưng tôi cho rằng với sự hiện diện của tôi và quý bà Avery, mọi người không thể gặp nhiều phiền toái được”.
Các quý cô trẻ vỗ tay vì được phép thức khuya. Những quý ông sắp xếp lại ghế. Vốn xa lạ với những trò chơi này, Elissande hỏi cô Beauchamp, “Tôi xin lỗi, nhưng trò Ré như lợn con chơi như thế nào?”
“Ồ, nó rất đơn giản”, cô Beauchamp nói. “Chúng ta ngồi thành một vòng tròn. Một người bị bịt mắt và đứng ở tâm vòng tròn. Anh ta sẽ là nông dân, và tất cả chúng ta là lợn. Ai đó quay người nông dân ba vòng, sau đó người nông dân phải tìm đường đến một con lợn và ngồi vào lòng nó. Con lợn kêu ré lên và người nông dân đoán danh tính của con lợn. Nếu anh ta thành công, con lợn sẽ trở thành nông dân. Nếu không, người nông dân phải làm thêm một lượt nữa”.
“Tôi hiểu rồi”, Elissande nói. Hèn gì quý bà Kingsley yêu cầu hai người giám sát. Quá nhiều anh chàng và cô nàng chưa kết hôn lần lượt ngồi lên lòng nhau như thế, nếu nói thẳng thì là khó coi, còn không thì cũng không phải phép lắm.
Anh Wessex xung phong làm nông dân đầu tiên. Anh Kingsley bịt mắt và quay anh ta ít nhất là sáu chứ không phải ba vòng. Sau vài ly rượu vào bữa tối, anh Wessex loạng choạng một cách nguy hiểm. Anh ta trượt chân về phía cô Kingsley. Cô Kingsley ré lên và giơ cánh tay ra để ngăn anh ta lao thẳng vào người mình.
Anh Wessex cố tình ngả người vào lòng cô. Cô Kingsley ré lên lần nữa. Những cô gái khác cười khúc khích. Anh Wessex, đột ngột nhưng không hẳn là lập cập, quay lại và ngồi xuống lòng cô Kingsley.
“Được rồi, con lợn con thân mến của tôi, kêu lên cho tôi xem nào”.

Mọi người cười phá lên, ngoại trừ Elissande. Nghe miêu tả trò chơi là một chuyện, quan sát nó lại là một chuyện hoàn toàn khác. Mức độ tiếp xúc giữa cô Kingsley và anh Wessex làm cô điếng người. Bầu không khí táo bạo bất ngờ trong phòng khách khiến cô vừa khổ sở vừa hiếu kỳ là lạ.
Cô Kingsley ré lên lần nữa.
“Ừm, phải rồi, tôi biết con lợn con bé nhỏ này rồi. Nhưng một phần trong tôi muốn làm nông dân thêm một lúc nữa”. Anh Wessex vắt chéo chân và lẩm bẩm. “Tình huống khó xử, khó xử”.
Cô Kingsley cười không thành tiếng trong lòng bàn tay. Anh Conrad hùng hổ phát biểu rằng những người khác cũng xứng đáng đến lượt làm nông dân. Anh Wessex đành từ bỏ ý định trước áp lực đó và xác nhận tên cô Kingsley. Trở thành người nông dân mới, ngay lập tức cô Kingsley rơi vào lòng anh Conrad và ở lại đó để cân nhắc những lựa chọn trong khoảng thời gian dường như dài vô tận.
Chúa lòng thành, chuyện này thật không đứng đắn.
Quý bà Kingsley và Avery cho phép nó? Đúng thế. Hai người họ ngồi đằng sau Elissande một chút, ngoài vòng tròn trò chơi, quý bà Avery nói chuyện sôi nổi, như bà vẫn luôn thế.
“… năm trước, trong một trò chơi Nhồi nhét, cô ta đang trốn và anh ta tìm thấy đầu tiên, rồi chui vào chiếc tủ búp phê với cô ta. Họ hẳn đã nghĩ nơi chốn của cô ta là không thể xâm nhập được hoặc hoàn toàn quên mất chính mình. Bà mà nhìn thấy tình trạng không quần áo của cô ta và anh ta! – khi tôi đi đến cái tủ búp phê đó. Vì thế tất nhiên họ đã kết hôn”. Quý bà Avery thở dài. “Tôi thực sự thích cái trò Nhồi nhét đó”.
Elissande gần như hét lên khi ai đó đột nhiên ngồi vào lòng cô. Đó là cô Beauchamp, đang cười ngặt nghẽo như thể vừa được cho uống một liều thuốc cười.
“Tôi có thể nói luôn là đây không phải một quý ông”, cô nói giữa những tràng cười bùng nổ.
“Lam sao cô biết được?” Ngài Vere hỏi, với tất cả vẻ chân thành.
Elissande trợn tròn mắt từ phía sau đầu cô Beauchamp.
“Ngốc nghếch, thưa ngài. Tất nhiên là tôi biết. Lưng tôi đang được tựa vào cái đệm rất êm. Tôi thậm chí không cần con lợn này ré lên để nhận ra cô ấy. Một bộ ngực tuyệt vời như thế này chỉ có thể thuộc về chủ nhân của chúng ta. Là cô Edgerton. Tôi nói đúng không?”
Elissande phải trả lời. “Đúng, cô đã đúng, cô Beauchamp”.
Cô Beauchamp nhảy khỏi lòng Elissande và giật khăn bịt mắt ra. “Tôi biết mà”.
Bây giờ chiếc khăn đang bịt trên mắt Elissande. Cô bị quay vòng, hoặc là cảm thấy thế, bốn vòng rưỡi sang bên trái và hai vòng rưỡi sang bên phải. Vì thế cô đang đối mặt gần với hướng mà cô vừa đứng lên khỏi ghế.
Đối diện với cô là ngài Vere. Và cô chắc chắn không muốn tiến đến phía đó. Cô ngập ngừng quay sang bên phải. Một chút nữa. Một chút nữa chăng, có lẽ thế? Đó có phải vị trí của ngài Frederick không?
Cô không biết ngồi vào lòng anh có ích lợi gì. Nhưng nếu cô phải rơi vào lòng ai đó, cô thà rằng rơi vào lòng anh.
Cô lưỡng lự quyết định hướng, bàn tay cô giơ về phía trước. Nhưng sau vài bước, cô dừng lại. Tiếng lò sưởi lách tách. Âm thanh đến thẳng từ sau lưng cô, nghĩa là không phải cô đang tiến đến chỗ ngài Frederick.
Cô quay một phần tư vòng sang bên trái. Ai đó huýt sáo trước mặt cô và một cô gái cười khúc khích bên phải cô. Âm thanh đó giống tiếng cô Kingsley? Nếu cô đang tiền vế phía ngài Frederick, chẳng phải cô Kingsley nên ở bên trái chứ không phải bên phải cô hay sao?
Cô lùi lại một hai bước. Có phải cô đã trở lại trung tâm của vòng tròn rồi không? Cô lùi lại hai bước nữa, và vấp vào một bàn chân ở phía sau.
Cô thở dốc. Và thở dốc lần nữa khi một đôi tay mạnh mẽ nhẹ nhàng bắt lấy eo cô. Anh ta khéo léo chỉnh cô đứng thẳng – phải là anh ta, cô rất chắc chắn điều đó. Tạng người cô không nhỏ nhắn như một con chim; không một quý cô nào đang hiện diện có thể điều chỉnh trọng lượng của cô dễ dàng như thế.
“Cám ơn”, cô nói.
Không có trả lời, nhưng quý bà Avery nói từ đâu đó “Nào, nào, cô Edgerton, cô không thể đơn giản bước đi như thế. Cô đang tiến đến lòng anh ta. Và đừng tranh cãi, thưa ngài. Cô ấy đã tiến đến lòng ngài. Ngài không thể chuyển hướng cô ấy đến nơi khác”.
Quý bà Avery đang di chuyển vòng quanh. Elissande không thể nhận ra giọng nói của bà ta xuất phát từ đâu. Cô đứng nguyên một chỗ, không chắc chắn phải làm gì.
“Ôi, thôi nào, thưa ngài. Ngài biết phải làm gì mà”, quý bà Avery thúc giục.
Hiển nhiên là anh ta biết, vì anh ta đích thân nhấc cô lên, như thể cô nặng không hơn một con mèo, và đặt cô xuống không phải vào lòng, mà là chiếc ghế, giữa hai đùi của anh ta.
Cô nuốt nghẹn với cảm giác báo động ở quá gần với một người đàn ông, đùi cô áp vào đùi anh ta. Anh ta tỏa ra một sức mạnh thể xác mạnh mẽ, mạnh hơn cả phần không gian anh đang chiếm hữu quanh cô, như thể cơ thể anh ta sẽ dễ dàng nhấn chìm cô nếu cô không cẩn thận giữ mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui