Mặt nạ hoàn hảo

Chương 9
Elissande gói ghém đồ đạc, trước là trong phòng cô, sau đến phòng dì cô. Thỉnh thoảng dì Rachel thức giấc vào giữa đêm và uống thêm một lượng cồn thuốc phiện, mỗi lần như thế bà thường khó thức dậy vào buổi sáng và Elissande cần phải ngăn cản việc đó.
Cô thu xếp đồ đạc xong lúc năm giờ kém mười lăm. Cô bắt đầu đánh thức dì cô dậy lúc năm giờ. Dì Rachel mơ hồ và uể oải. Nhưng Elissande đã quyết tâm. Cô hoàn tất việc tắm rửa buổi sáng như mọi ngày cho dì Rachel, bón cho bà ăn một miếng lớn bánh pút-đinh, và đánh răng cho bà.
Không phải chờ đến khi cô lấy quần áo ra dì Racheal mới nhận ra đây không phải là một ngày bình thường trong gia đình Douglas.
“Chúng ta sẽ ra đi”, Elissande trả lời câu hỏi không thành lời của dì Rachel.
“Chúng ta”, dì Rachel nói, giọng khàn khàn.
“Vâng, cháu và dì. Cháu sẽ kết hôn và cháu cần dì giúp đỡ sắp đặt gia đình mới”.
Dì Rachel siết chặt tay Elissande trong tay mình. “Kết hôn? Với ai?”
“Nếu dì muốn gặp anh ấy, mặc quần áo và đi với cháu”.
“Chúng... chúng ta đi đâu?”
“London”. Quý bà Kingsley đã nói với Elissande rằng sẽ giúp cô xin giấy phép kết hôn từ một vị giám mục ở London.
“Chú... chú cháu có biết không?”
“Không”.
Dì Rachel run rẩy. “Nếu... chuyện gì sẽ xảy ra khi ông ấy phát hiện ra?”
Elissande ôm dì cô. “Chồng chưa cưới của cháu là một hầu tước. Chú cháu không thể làm hại cháu khi cháu đã kết hôn. Bây giờ dì đi với cháu và dì không bao giờ phải nhìn mặt ông ta lần nữa. Ngài Vere sẽ bảo vệ chúng ta”.
Dì Rachel run rẩy dữ dội hơn. “Cháu... cháu chắc không, Ellie?”

“Có ạ”. Cô là một kẻ nói dối kinh khủng: Nụ cười là sự dối trá giỏi nhất của cô, nhưng cô không bẻ cong lời nói. “Chúng ta có thể đặt toàn bộ lòng tin vào ngài Vere. Anh ấy là một hoàng tử giữa những người đàn ông”.
Cô không biết cô có thuyết phục được dì Rachel hoàn toàn hay không. Nhưng dì Rachel trở nên mềm dẻo đủ để Elissande không gặp khó khăn gì khi mặc cho bà chiếc váy lụa buổi sáng màu xanh lá cây nhạt viền voan trắng, và một chiếc mũ nhung xanh đồng bộ.
Thật không may, quần áo bình thường chỉ nhấn mạnh vẻ xanh xao thảm não và mỏng manh như cái que của dì cô, như thể bà luôn khao khát được vô hình - nhưng bà trông cũng tạm ổn. Vì dì Rachel, Elissande chỉ có thể cầu nguyện rằng ngài Vere sẽ có vẻ đáng nể bằng một nửa những gì cô tô vẽ.
Dì Rachel giật bắn người khi gặp người cháu rể tương lai. Elissande có thể quy cho biểu hiện đó là cảm giác vui mừng kinh ngạc. Dưới con mắt của một người lạ, cô không thể chối bỏ rằng anh là một người đàn ông có vẻ ngoài rất ấn tượng.
Anh mặc đẹp: tất cả những khuy áo cài đúng khuyết, quần không lấm bẩn thức ăn, và cà vạt không lệch chút nào. Anh nói rất ít, ở mức tối thiểu, vì đang choáng váng đến mức câm lặng bởi sự tàn khốc của hoàn cảnh, cô không nghi ngờ gì. Và anh nghiêm trang tuyên bố rằng anh vinh dự và vui mừng được ‘nắm tay cô Edgerton đi đến hôn nhân’, trong khi cô đã nhét sâu bàn tay đó vào trong cổ họng anh.
Anh dành cho cô một cái nhìn, lướt nhanh cả người cô. Cô mặc một chiếc váy len mỏng màu xám đoan trang, không phải để thể hiện với ngài Vere rằng cô là kiểu đàn bà nào. Cô chợt nghĩ có lẽ mình không cần phải trần truồng hoàn toàn, chỉ cần bị bắt quả tang nằm trong vòng tay anh với bộ đồ lót là quá đủ.
Thay vào đó anh đã nhìn thấy cô trọn vẹn.
Cô nuốt nghẹn, nhìn xuống, và vui sướng khi quý bà Kingsley ra lệnh ọi người vào xe.
Vere và Freddie ngồi trong một khoang tàu riêng, tránh xa những người phụ nữ. Anh ngủ trong khi Freddie vẽ phác thảo bên cạnh. Đến London, quý bà Kingsley nhắc nhở anh không được đi quá xa nhà, để cô có thể thông báo giờ và địa điểm làm đám cưới.
Phụ nữ bỏ đi làm những việc mà họ phải chuẩn bị ột lễ cưới sắp đến. Vere từ chối lời đề nghị bầu bạn của Freddie và gửi lời nhắn Holbrook đến gặp anh ở đúng nơi ẩn náu họ đã gặp lần cuối.
Nhà thổ, tên gọi đùa cho nơi ẩn náu đặc biệt này, luôn làm Vere buồn cười với những màu sắc kém tinh tế và những nỗ lực đầy vụng về để ra vẻ thanh lịch. Nhưng hôm nay tấm thảm giả da hổ và ánh đèn tím làm anh nhức mắt và nhức tồi tệ.
Holbrook đến rất nhanh. Vere quăng tập hồ sơ mật mã hóa xuống. “Từ tủ bí mật của Douglas. Nó là của anh trong ngày hôm nay”.
“Cám ơn, thưa ngài. Rất tốt, như mọi khi”, Holbrook nói. “Tôi sẽ sao chép nó lại ngay”.
Anh đưa cho Verc một ly Poire Williams – rượu brandi hoa quả yêu thích nhất của Holbrook. “Tôi hiểu rằng tiếp theo sẽ là lời chúc mừng”.
Vere kìm chế không nhắc Holbrook rằng anh ta khó có lý do để chúc mừng đám cưới của người khác, vì quý bà Holbrook quá cố đã từng đâm một dao vào anh ta. “Cám ơn, thưa ngài”.

“Chuyện gì đã xảy ra?”
Vere đốt một điếu thuốc, hút một hơi, và nhún vai.
“Không phải giây phút tự hào nhất trong một sự nghiệp xuất sắc khác, đúng không?” Holbrook rề rà bình luận.
Vere búng tàn thuốc lá vừa mới hình thành trên điếu thuốc.
Holbrook chơi với những sợi tua dua của vải bọc ghế. “Cháu gái của kẻ tình nghi, không khác hơn”.
“Sức lôi cuốn của tôi là toàn năng”. Vere uống cạn ly. Chuyện phiếm đã đủ. “Douglas đã từng sống cùng một người họ hàng ở London đúng không?”
“Đúng thế. Bà John Watts, phố London, đảo Jacob”. Holbrook sở hữu một trí nhớ chính xác. “Nhưng bà ấy đã chết lâu rồi”.
“Cám ơn”. Vere đứng lên từ ghế. “Tôi sẽ tự đi”.
“Trong ngày cưới của mình? Anh có chắc không?”
“Anh có thể làm gì khác trong ngày này? Gái gú và chè chén? Uống đến say bí tỉ? Hút thuốc phiện?”
“Sao lại không”, anh nhẹ nhàng nói. “Còn cách nào tốt hơn để hưởng thụ ngày hôm nay và tất cả những gì sẽ đến cùng với nó?”
“Em vẫn không thể tin được. Penny kết hôn”, Angelica Carlisle, người bạn thân quen nhất của Freddie vừa nói vừa cười nắc nẻ.
Cô và Freddie đang uống cà phê, một thói quen mới học từ Mỹ của cô, trong phòng khách của ngôi nhà thành phố đã từng thuộc về mẹ cô.
Freddie đã tham dự rất nhiều tiệc trà và bữa tối ở đây, đọc gần hết sách trong phòng làm việc, và thường xuyên đến chơi vào Chủ Nhật, ngày trong tuần chỉ dành riêng cho gia đình và những người bạn thân nhất. Angelica đã nhắc đến những thay đổi về nội thất cô định thực hiện đối với ngôi nhà này. Nhưng cô vẫn còn đang sắp xếp cho ổn định - cô trở lại Anh mới được một tháng. Ngôi nhà không thay đổi gì. Và không gian quá quen thuộc của ba lăm năm trước - giấy dán tường hoa hồng và dây thường xuân ấm cúng đã phai màu, những bức tranh màu nước của một người dì không chồng đã qua đời từ lâu được giữ gìn cẩn thận, những chiếc đĩa tưởng niệm hai lăm năm trị vì của Nữ hoàng – khiến cho sự khác biệt ở con người cô càng gây giật mình hơn.
Anh luôn nghĩ cô dễ nhìn, khỏe khoắn và nét mặt mạnh mẽ, ấn tượng hơn là xinh đẹp. Nhưng suốt những năm sống trong cuộc hôn nhân ngắn ngủi và thời kỳ góa bụa, cô đã có được sức quyến rũ của riêng mình. Thay vì đôi mắt luôn lanh lợi mở to như anh vẫn nhớ, giờ mí mắt trĩu xuống và đầy bí ẩn. Nụ cười của cô, luôn hơi cong lên ở một khóe miệng, theo cách nào đó cũng tỏa ra đầy nhục cảm, như thể trong khi cư xử với vẻ nghiêm trang hoàn hảo, cô cũng nung nấu những suy nghĩ tinh quái bên dưới vẻ ngoài đứng đắn đó.

Và anh, với sự thất kinh của mình, bắt đầu nghĩ về cô như một đối tượng của khao khát lần đầu tiên trong đời. Angelica, người đã luôn giống như một người em với anh, một người em gái phiền phức, quá thành thật và không thương tiếc nói với anh rằng người thợ may của anh bị mù và bất tài, rằng anh cần chải răng trong ít nhất là ba phút, và rằng nếu anh uống hơn hai giọt sâm-banh, anh không được phép nhảy điệu van-xơ vì sự an toàn của mọi người.
Cô nhấp một ngụm cà phê, cười tấm tắc và lắc đầu. Một lọn tóc lỏng lẻo khéo léo vuốt ve cằm cô, mang đến nét mềm mại mới cho khuôn mặt góc cạnh. Như nhận thấy sự thu hút của lọn tóc đối với anh, cô kéo thẳng nó giữa hai ngón tay, rồi thả ra.
Bằng cách nào đó cô đã thấm đẫm sức hút của quyền lực mới, sự quyến rũ của một Eva vào một cử chỉ nhỏ như thế.
Anh nhận ra mình đã không trả lời và vội vã nói. “Penny hai chín tuổi rồi. Anh ấy cần phải kết hôn”.
“Tất nhiên là thế. Là vì em sửng sốt với vụ tai tiếng đó. Cho dù em có thể đảo tròn mắt trước những trò vui của anh ấy, Penny không phải là người tự gây phiền phức gì quá lớn cho chính mình”.
“Anh biết”, Freddie nói. “Có lẽ anh không nên lơi lỏng đề phòng”.
Anh mười lăm tuổi khi vụ tai nạn cưỡi ngựa của Penny xảy ra. Đó là một tuần mùa hè hiếm hoi họ không ở cạnh nhau: anh ở với họ hàng bên người mẹ quá cố của mình ở Biarritz, Penny ở Aberdeenshire với quý bà Jane, bà cô đằng nội của họ.
Trong vài tháng đầu tiên sau tai nạn cua Penny, Freddie đã lo lắng đến phát ốm. Nhưng sau một thời gian, Penny không còn cần đến một cô bảo mẫu chăm sóc anh cả ngày lẫn đêm, dù anh không còn có thể minh mẫn để nghiên cứu lịch sử của Ủy ban người nghèo, hay thực hiện một bài thuyết giảng đầy sức thuyết phục về việc trao quyền bầu cử cho phụ nữ nữa. Đó là một ơn huệ nhỏ bé trong bước ngoặt tàn khốc của số phận, mà sự bất công của nó vẫn còn ám ảnh Freddie. Người anh dũng cảm, tài giỏi của anh, người thường nhận hết lỗi của Freddie về mình trước người cha độc ác của họ, và người có thể có một vị trí quan trọng trong Nghị viện, chỉ còn là một chuyên gia tầm thường trong những nhu cầu hàng ngày của mình.
“Anh không cho rằng cô Edgerton theo đuổi Penny chỉ vì tước hiệu và tài sản của anh ấy”.
“Chú của cô ấy có một mỏ kim cương ở Nam Phi và không có con cái. Anh không nghĩ cô ấy theo đuổi Penny vì tài sản, ít nhất là thế”.
Angelica lấy một mẩu bánh Madeira. Anh quan sát cô lơ đãng lau bơ của chiếc bánh béo ngậy còn lại trên ngón tay, gần giống như là cô đang vuốt ve chiếc khăn ăn. Anh tưởng tượng những ngón tay cô vuốt ve anh thay vào đó.
“Vậy anh nghĩ gì về cô Edgerton này?” cô hỏi.
Anh phải kéo đầu óc ra khỏi những suy nghĩ khêu gợi, và đôi khi cực kỳ trần trụi mà gần đây anh thường nghĩ tới, những suy nghĩ không bao giờ không liên quan đến Angelica đang trong tình trạng thoát y. “Cô Edgerton, à, ừm, cô ấy xinh đẹp, đáng yêu và hay cười. Nhưng không nói nhiều, ngoại trừ khi tán đồng với những gì mà bất kỳ ai đang nói”.
“Thế thì sẽ phù hợp với Penny. Anh ấy thích mọi người đồng ý với mình”.
Điều không ai trong họ nói ra cũng bởi xuất phát từ lòng yêu mến Penny, rằng Penny nhiều nhất cũng chỉ có thể hy vọng lấy được một cô gái có trí thông minh trung bình và không nhiều suy nghĩ độc đáo.
“Đã mười ba năm kể từ tai nạn của anh ấy”, Angelica nói. “Thật đáng nể vì anh ấy đã xoay xở tốt. Anh ấy cũng sẽ xoay xở được với việc này thôi”.
Freddie mỉm cười với cô. “Em nói đúng. Anh nên có thêm lòng tin”.
Họ không nói gì trong khoảng một phút, cô nhấm nháp một mẩu bánh Madeira khác, anh xoay một chiếc bánh quy hạnh nhân trong những ngón tay.

“À”, họ nói gần như cùng một lúc.
“Em trước đi”, anh đề nghị.
“Không, không, anh nói trước. Anh là khách của em”.
“Anh... anh muốn nhờ em giúp đỡ một việc”, anh nói.
“Trong suốt những năm quen biết anh, em nhớ chưa có lần nào anh nhờ tới sự giúp đỡ của em. Em thừa nhận chuyện đó là do em thường xuyên áp đặt ý kiến và mong muốn của mình lên anh”. Mắt cô lấp lánh. “Nhưng làm ơn nói tiếp đi; em đang cực kỳ ngạc nhiên đó”.
Anh yêu cái miệng của cô khi nó mỉm cười biết bao. Tại sao trước đây anh chưa bao giờ chú ý đến sức hấp dẫn của nụ cười sắp nở đó nhỉ?
“Anh nhìn thấy một bức tranh thú vị ở nhà cô Edgerton. Không ai biết danh tính của họa sĩ. Anh tin rằng anh đã nhìn thấy một tác phẩm có phong cách và xu hướng như thế. Nhưng anh không thể nhớ khi nào và ở đâu”, anh nói. “Anh tin tưởng vào trí nhớ cũng như kiến thức siêu phàm của em trong những chuyện như thế này”.
“Ừm, những lời khen tặng. Em mê mẩn những lời khen tặng. Nịnh bợ sẽ giúp anh được việc, anh chàng ạ”.
“Em biết là anh không biết cách nịnh bợ mà”. Mười năm trước Angelica đã từng là một người đặc biệt sảnh sỏi với nghệ thuật. Bây giờ, cô là một người rất uyên thâm trong lĩnh vực này. “Anh đã chụp vài tấm ảnh của bức tranh đó. Anh có thể đưa em xem sau khi đã rửa chúng không?”
Cô nghiêng đầu sang một bên và nghịch với lọn tóc ở cằm lần nữa. “Nhưng em vẫn chưa đồng ý giúp anh. Trước tiên, em nghĩ là em muốn nghe câu trả lời với yêu cầu giúp đỡ của em. Em đã đợi câu trả lời này nhiều tuần rồi, anh nhớ không?”
Và cũng nhiều tuần rồi anh đã không thể nghĩ đến chuyện gì khác ngoài nó.
Anh đỏ mặt dù không muốn thế. “Em nói đến bức chân dung?”
Bức tranh khỏa thân cô muốn anh vẽ mình. Khi anh khẳng định với Penny rằng nghiên cứu vóc dáng của phụ nữ chẳng có gì dâm dục, đầu anh đã tràn ngập những hình ảnh đầy dâm dục của Angelica rồi.
“Phải, chính nó”.
Cô thẳng thừng và gần như thản nhiên, trong khi anh cảm thấy lúng túng, lạ lẫm và quá ấm áp.
“Em biết rằng anh không phải là một chuyên gia về miêu tả con người”.
“Anh luôn luôn quá khiêm tốn, Freddie thân mến. Em sẽ không yêu cầu anh nếu em không có lòng tin vào khả năng của anh. Em đã nhìn thấy những tác phẩm anh vẽ, anh rất giỏi trong việc miêu tả con người”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui