Nhóc con vừa lên cấp hai đã nói dối.
Đến bệnh viện, Hứa Ấu Diên liền nghe được tiếng ngáy to của ai đó từ đằng xa.
Tiếng ngáy rất quen thuộc, là bố cô.
Vào phòng bệnh, thấy Thời Duyệt ngồi bên giường thấp giọng nhắn Wechat nói chuyện công việc, Hứa Nghị Thụ nằm trên giường ngáy rung trời, y tá đi qua dường như đều bỏ cuộc, chỉ bất lực lắc đầu.
"Bố." Hứa Ấu Diên đẩy bố, Hứa Nghị Thụ hừ một tiếng, mơ màng tỉnh lại, khuôn mặt vẫn đỏ vì say rượu.
Thời Duyệt vừa gửi xong một tin nhắn Wechat, cười nói: "Ngủ ngáy theo di truyền."
Hứa Ấu Diên khẽ gõ đầu em, ngồi xuống bên giường Hứa Nghị Thụ, hỏi bố rốt cuộc có chuyện gì.
Thời Duyệt lấy giúp ít nước nóng rồi đi ra ngoài, Hứa Nghị Thụ vô cùng xấu hổ nhớ lại mình phạm phải nghiện rượu lại nhất thời không kiềm chế được, ngất xỉu trong tiệc cưới.
"Bố chỉ vì hai ly rượu đó..." Hứa Ấu Diên hết sức bất lực, "Bố muốn uống thì ở nhà uống, ra ngoài lại uống nhiều như thế? Hơn nữa bố đến đây từ khi nào, sao không nói với con?"
"Đến từ hôm trước..." Hứa Nghị Thụ oan oan ức ức, "Bố biết con bận làm việc, không muốn con bị phân tâm nên không nói với con.
Lão Tiền nói nhà bác ấy có chỗ cho bố ở.
Bố và bác ấy đã không nói chuyện thoải mái nhiều năm rồi, định dự tiệc cưới xong sẽ nói với con.
Ôi, lần này là lỗi của bố, không nên uống nhiều một lúc như thế, nhưng được gặp bạn cũ nên vui quá, nói chuyện nhiều nên uống cũng nhiều.
Ấu Diên, bố cũng không muốn làm gánh nặng của con lớn hơn."
Hứa Nghị Thụ thời trẻ là nhân vật nổi tiếng trong lĩnh vực nghiên cứu của mình, luôn luôn là người khác đi theo phía sau nghe theo chỉ thị của ông, khi nào lại thấy ông cúi đầu trước người khác thế này?
Từ nhỏ đến giờ Hứa Ấu Diên chưa bao giờ thấy bố mình nhận sai, nhìn thấy tóc bạc hai bên mai và làn da đã có nhiều nếp nhăn của bố, một câu trách cứ cũng không nói nên lời.
"Dù con bận làm việc, nhưng vẫn có thể dành ra ít thời gian với bố." Hứa Ấu Diên bình tĩnh lại, thẳng thắn nói, "Lần trước còn không phải bố luôn thúc giục con, con mới thấy phiền mà cúp điện thoại của bố.
Thật ra trong lòng con đều hiểu những điều đó, bố..."
Nói đến đây, Hứa Nghị Thụ bỗng nghĩ đến điều gì, phấn khởi trở mình ngồi dậy.
"Bố làm gì thế! Cẩn thận!"
Hứa Nghị Thụ nhìn ra cửa phòng, thấp giọng nói: "Thời Duyệt, Thời Duyệt! Con còn nhớ bé Thời Duyệt không? Em của Thời Dã, đã lớn bằng ngấn đấy rồi, con nói xem có trùng hợp không, người tốt bụng đưa bố đến bệnh viện chính là cô bé ấy!"
Thấy hai mắt Hứa Ấu Diên thoáng lóe lên, còn tưởng rằng con gái không nhớ ra, Hứa Nghị Thụ nói:
"Con quên rồi? Bé Thời Duyệt con từng dạy kèm trước kia, là đứa bé rất dính con ấy."
Hứa Ấu Diên: "Em ấy dính con lúc nào?"
"Con xem trí nhớ của con kìa, vẫn trẻ mà còn dễ quên hơn bố.
Hồi đó không phải con nói dạy thêm cho bé Thời Duyệt vào mỗi cuối tuần hả, kết quả là ngày nào bé Thời Duyệt cũng chạy đến, có lúc con không ở nhà cô bé cũng không đi, ngồi yên trong phòng con đợi con, con quên hết rồi?"
Được Hứa Nghị Thụ nhắc, Hứa Ấu Diên mới lờ mờ nhớ lại, hình như thật sự có chuyện như vậy.
"Chỉ cần con có ở nhà, con đi chỗ nào cô bé liền đi theo đến chỗ đấy, con nhà người ta nghe lời con nhất, con còn chê người ta phiền."
"Con dễ nóng như vậy sao?"
"Còn phải hỏi con dễ nóng à? Nói lâu thế rồi con đã nhớ ra người ta chưa?"
"A, nhớ rồi." Hứa Ấu Diên nói, "Đã gặp từ một thời gian trước."
"Ồ, gặp? Sao không nghe con nói?"
"Chuyện này có gì hay mà nói." Hứa Ấu Diên nói, "Không phải bố chỉ biết Thời Dã và Thương Lộc trong vòng bạn bè của con thôi sao? Có kể về những người khác bố cũng không biết."
"Tiểu Thời không giống, nhà chúng ta đều nhìn cô bé lớn lên."
Hứa Ấu Diên suýt bật cười: "Hai năm Thời Duyêt đến nhà mình học thêm là hai năm bố bận nhất, đừng nói là em ấy, một năm con gái bố còn có thể gặp bố mấy lần? Bố chỉ ở nhà được mấy ngày, còn nói là nhìn người ta lớn lên."
Ý đồ của Hứa Nghị Thụ cũng bị bày hết lên mặt, trạng thái tinh thần rất tốt, có thể bắt đầu nói ít chuyện không đứng đắn có nghĩa là đã không sao, Hứa Ấu Diên yên tâm.
Hứa Ấu Diên khoanh tay, thoáng nhìn về phía sau, Thời Duyệt vẫn chưa trở lại.
Thời Duyệt cho hai bố con cô không gian để nói chuyện, đúng là một đứa trẻ biết săn sóc.
Hứa Ấu Diên nói: "Bố hào hứng như vậy làm gì, bố nên nghĩ xem làm thế nào để cảm ơn người ta thì hơn."
"Không phải bố nghĩ đến chuyện của con à, nhóc con!"
"Chuyện gì của con? Người uống rượu mừng của người ta đến nỗi ngất xỉu cũng không phải con."
"Con có thấy phấn khích không?" Hứa Nghị Thụ nói khẽ, "Con và Tiểu Thời đã gặp nhau từ trước, cảm thấy cô bé thế nào? Bao nhiêu tuổi rồi, tốt nghiệp đại học chưa? Kém con mấy tuổi?"
Hứa Ấu Diên đã sớm đoán được bố mình đang có ý đồ gì, cười khổ nói: "Bố, bố đang điều tra hộ khẩu đấy à? Người ta nhỏ hơn con mười một tuổi đấy, đừng nhao nhao nữa."
Hứa Ấu Diên hiểu bố, bố cô cũng hiểu cô.
Nếu là chuyện không muốn nhắc đến thì con gái tuyệt đối sẽ làm mặt lạnh, không cho một chút cơ hội nào.
Mà khi nhắc đến Tiểu Thời, Hứa Ấu Diên lại mỉm cười, thậm chí còn từ chối bằng cách chủ động trả lời vấn đề, xem ra là có hy vọng.
Hứa Nghị Thụ nói: "Bố con nhao nhao lúc nào? Kém mười một tuổi, vậy năm nay hai mươi ba tuổi, cũng tốt nghiệp đại học rồi nhỉ."
"Người ta còn học xong liên thông thạc sĩ rồi."
"Ồ, giỏi thật.
Cũng đúng, con út nhà họ Thời từ bé đã rất giỏi, bố có ấn tượng, lên cấp hai còn học lớp chuyên thực nghiệm khoa học kỹ thuật, bố còn từng tán gẫu với bố cô bé về chuyện này, bố Tiểu Thời nói khi cô bé bắt đầu hiểu chuyện đã rất thích mấy thứ trí tuệ nhân tạo, năm chín tuổi xem Transformer xong liền tự làm được bộ xe đồ chơi đầu tiên, là cái loại có thể tự động biến hình.
Tuy rằng cấu tạo đơn giản, nhưng để biến hình cũng cần hai mươi bộ phận."
Đây là lần đầu tiên Hứa Ấu Diên được nghe kể chuyện này: "Giỏi như vậy?"
"Đúng thế, còn biết làm búp bê biết đi, hơn nửa đêm đi lại trong nhà, mắt còn phát ra ánh sáng xanh, dọa sợ người ta."
Hứa Ấu Diên nhớ đến AI "Tiểu Ấu" của em, dù là tác phẩm thất bại, nhưng độ tương tự của khuôn mặt với con người rất cao.
Thời Duyệt còn trẻ, nếu cho em thêm hai mươi năm để tiếp tục hoàn thiện hệ thống, những thành tựu khiến cả thế giới chú ý của em có lẽ sẽ vượt ngoài sức tưởng tượng của Hứa Ấu Diên.
Đồng thời cũng chứng minh một điều, nhóc con vừa lên cấp hai đã nói dối.
Gì mà "không qua môn ngôn ngữ lập trình cơ bản", Hứa Ấu Diên hoàn toàn không tin.
Hứa Nghị Thụ còn muốn hỏi sâu hơn, Thời Duyệt đã đi lấy nước về, đưa cho ông: "Bác uống nước ấm đi ạ."
"À, được, cảm ơn cháu Tiểu Thời." Hứa Nghị Thụ cười như một bác gái, Hứa Ấu Diên nhìn bố như vậy liền biết một bụng ý đồ của Lão Hứa sắp tràn ra ngoài.
Hứa Ấu Diên vẫn nhớ mình từng xem một nghiên cứu khoa học, trong đó nói nam giới tuổi tác càng lớn thì nội tiết tố nam càng suy giảm, dẫn đến tính cách cũng thay đổi.
Hứa Ấu Diên cảm thấy hiện giờ bố mình đã có đức tính này, trước kia có khi nào thấy bố nghe về vấn đề tình cảm của ai, từ chuyện mối tình đầu đến khi kết hôn rồi ly hôn của Hứa Ấu Diên, bố chưa từng hỏi một câu nào.
Thế nhưng cũng không thể loại trừ một khả năng, trước kia đều là mẹ cô hỏi thăm, Lão Hứa ngồi ngay bên cạnh nghe ngóng, có ý kiến đều nhờ mẹ cô chuyển lời.
Hiện giờ mẹ không còn, tất cả mọi việc đều phải tự thân vận động.
"Tiểu Thời à, cháu học đại học ở nước ngoài đúng không?"
Thấy chưa, quả nhiên bắt đầu rồi.
Thời Duyệt ngồi thẳng, dù hôm nay nhuộm tóc lấp lánh để đi ăn cưới, nhưng khí chất làm ra vẻ đoan trang không hề bị ảnh hưởng:
"Vâng bác trai, cháu về từ hè năm ngoái."
Còn đọc rõ ràng từng câu từng chữ như đang đọc bản tin, khí chất thì chính trực nghiêm nghị.
"Sau này cháu có định ra nước ngoài nữa không? Hay ở luôn trong nước?"
"Lúc về cháu đã quyết định không đi nữa."
"Vì sao lại về, vẫn muốn góp sức xây dựng tổ quốc?"
"Đấy là một lí do, đương nhiên cháu còn những suy nghĩ riêng khác."
Hứa Ấu Diên liếc nhìn Thời Duyệt, Thời Duyệt cũng nhìn sang Hứa Ấu Diên đúng lúc này, hai người nhìn nhau trước mặt Hứa Nghị Thụ, còn là khi vừa nhắc đến "suy nghĩ riêng".
Hứa Ấu Diên thoáng lúng túng làm như không phải đang nhìn em, ánh mắt xuyên qua em, nhìn ra cửa: "Con đến phòng vệ sinh một lát."
Hứa Nghị Thụ lập tức nói: "Tiểu Thời à, cháu dẫn con bé đi đi, đừng để nó bị lạc.
Bác không sao, hai đứa trẻ tuổi tâm sự đi."
Hứa Ấu Diên: "Hóa ra trong lòng bố, con gái bố đi vệ sinh cũng có thể bị lạc?"
Lúc này Thời Duyệt đã quay người mỉm cười nhìn Hứa Ấu Diên, Hứa Nghị Thụ nhân cơ hội không nể nang gì trừng cô, hất cắm về phía lưng Thời Duyệt mấy lần.
Hứa Ấu Diên âm thầm khinh bỉ, đi ra khỏi phòng bệnh, Thời Duyệt cũng đi theo.
Hai người vừa ra đến hành lang, bốn mắt nhìn nhau.
"Em thề." Thời Duyệt nghiêm chỉnh "Lần này tuyệt đối là trùng hợp."
"Ồ." Hứa Ấu Diên hỏi, "Vậy hóa ra trước đây đều là không trùng hợp."
Thời Duyệt thoáng ngẩn người, không thể lập tức nói tiếp.
Vốn muốn vẫy đuôi giả vờ thánh thiện, kết quả là không thể giả vờ thánh thiện, hơn nữa tất cả nghiệp trước kia đều bị lôi ra ngoài.
Hứa Ấu Diên khó lòng che giấu ý cười nơi khóe miệng, chỉ vào Thời Duyệt "chậc" một lúc lâu.
Thời Duyệt lập tức giả vờ ngoan ngoãn, nhõng nhẽo nói: "Ai chẳng có lúc nghịch ngợm, chị Ấu Diên so đo với bé Thời Duyệt mấy chuyện này làm gì."
Hứa Ấu Diên không ngờ tên nhóc kia còn một mặt thế này, tự dưng đáng yêu là sao?
"Nói tử tế."
"Vâng, nghe lời chị Ấu Diên."
Hứa Ấu Diên cau mày nhìn em cười, vừa thích vừa ghét.
"Nói đi nói lại, lần này thật sự phải cảm ơn em.
Nếu không có em, thật sự không biết sẽ có hậu quả đáng sợ thế nào."
Thời Duyệt nói: "Thật ra bác không sao, là vì uống quá nhiều trong một thời gian ngắn, bác sĩ nói không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng mỡ máu cao, gan cũng nhiễm mỡ nặng, tốt hơn là vẫn không nên uống nhiều rượu."
"Chị đã nói với ông ấy chuyện uống rượu rất nhiều lần rồi, xem ra lần này là ngoài ý muốn.
Thật ra chị cũng nghĩ đến chuyện ở cùng ông ấy nhiều hơn..."
Hứa Ấu Diên nhớ đến người mẹ đã khuất, nghĩ đến sự cô đơn của bố và nỗi bất lực của mình lúc này, đủ mọi cảm giác, khiến cô nhất thời không biết nên nói gì mới phải, và nhiều hơn nữa là tự trách.
Trước kia sự nghiệp nở rộ thì bận bịu không ngừng, không có thời gian ở bên bố mẹ, hiện giờ sự nghiệp tụt dốc không phanh thì bận bịu làm lại từ đầu, vẫn không có thời gian như cũ.
Chỉ vài năm cuối khi mẹ ngã bệnh, Hứa Ấu Diên mới dành thời gian ở bên bà.
Hứa Ấu Diên nhìn lại mới phát hiện, thật ra bố mẹ đã phải chịu rất nhiều áp lực vì cô.
Khi hôn nhân đồng giới được hợp pháp hóa, cô cùng Thời Dã Giang Uẩn là những người đầu tiên đăng ký kết hôn.
Thời đại ngày càng tiến bộ, nhưng những tư tưởng cũ trong xã hội vẫn được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, đổi mới hoàn toàn không phải chuyện có thể làm được trong hai mươi ba mươi năm.
Chuyện cô kết hôn với một người cùng giới sẽ đưa đến bao nhiêu lời đàm tiếu từ người thân và bạn bè, Hứa Ấu Diên có thể tượng tượng đến, chỉ là cho đến giờ bố mẹ cô vẫn chưa từng chủ động nhắc đến một chữ trước mặt cô.
Dù đã ly hôn, bố cô giục cô cũng là vì sợ cô về già sẽ không có ai ở bên để dựa vào, giục cô tìm "bạn gái", mà không phải "trở về con đường đúng đắn" tìm bạn trai.
Bố mẹ làm bố mẹ rất tốt, nhưng với tư cách là con gái, cô không phải một đứa con gái tốt.
"Này, Hứa Ấu Diên." Thấy Hứa Ấu Diên rơi vào trầm tư, Thời Duyệt chắp hai tay sau lưng, đứng sau chị, ló đầu qua một bên mặt chị, "Chị đang nghĩ gì thế? Ai cũng muốn được thường xuyên ở bên người thân, nhưng người thân muốn gì? Ở bên là một chuyện, người thân càng muốn chị sống hạnh phúc hơn, đúng không? Mang năng lượng xấu về ở lì trong nhà, gia đình nhìn thấy cũng phiền đó."
Hứa Ấu Diên: "...tại sao chuyện gì nói ra từ miệng của em đều biến thành không tốt nhỉ."
"Em chịu, bản sắc của sau 10." Thời Duyệt nhìn đồng hồ, "Hỏng rồi, công ty em có chút việc phải về, muộn quá rồi.
Em đi trước đây, có gì liên lạc sau."
"Vậy...Thời Duyệt." Hứa Ấu Diên thoáng do dự.
"Hửm?" Thời Duyệt thấy chị muốn nói lại thôi, suy nghĩ, nhanh chóng hiểu ra, "Ha, chị muốn nói chuyện đi chơi hả.
Không sao, bác đã ngã bệnh thì chị không cần nghĩ đến chuyện khác, chăm sóc bác là được.
Dù sao chúng ta vẫn còn nhiều thời gian."
Hứa Ấu Diên tưởng rằng Thời Duyệt nhất định sẽ ồn ào, dù sao đi chơi cũng là do Hứa Ấu Diên đề nghị, thật ra cả hai đều rất chờ mong.
Không ngờ là sẽ xảy ra chuyện này.
Dù bây giờ Lão Hứa có vẻ không sao, nhưng vẫn phải kiểm tra toàn diện.
Bố vừa ngất xỉu mà mình lại chạy đi chơi, thật sự không thể chấp nhận được.
Thời Duyệt hiểu chuyện vào thời điểm quan trọng không làm Hứa Ấu Diên thoải mái, mà ngược lại càng khiến cô cảm thấy có lỗi.
Thời Duyệt vừa đi, Hứa Ấu Diên cũng bắt đầu nghĩ nên làm thế nào để đền bù cho em.
**
Hai ngày sau Hứa Nghị Thụ kiểm tra toàn diện, giống như Thời Duyệt nói khi mới kiểm tra ban đầu, không có vấn đề nghiêm trọng, nhưng nhất định không được uống nhiều rượu.
Hứa Ấu Diên cầm kết quả khám suýt nữa ấn vào mặt Lão Hứa, ân cần nhắc nhở bố không được uống rượu nữa.
Hứa Nghị Thụ tự biết mình đuối lý, cũng chỉ có thể cúi đầu nhận sai, miệng liên tục đáp ứng.
Ở trong bệnh viện không thoải mái, Hứa Nghị Thụ cảm thấy mình cũng không có bệnh gì, ồn ào đòi xuất viện.
Hứa Ấu Diên thấy trạng thái của bố quả thật khá ổn, bác sĩ cũng không ép, có thể về nhà theo dõi.
Xuất viện thì xuất viện, nằm viện cũng thiếu tiện nghi.
Khi đi thanh toán viện phí, Hứa Ấu Diên phát hiện đã có người thanh toán hai trăm nghìn tệ, tất cả trừ thêm bảo hiểm y tế thì chỉ còn hơn năm nghìn, dùng đầu gối cũng biết là ai trả.
Hứa Ấu Diên nhắn Wechat cho Thời Duyệt, nói bố cô đã không sao, chuẩn bị xuất viện, chuyển lại toàn bộ hai trăm nghìn về tài khoản của e.
"Bác không sao là tốt rồi, hôm nay xuất viện luôn?" Phía Thời Duyệt rất yên tĩnh.
"Ừ, lát nữa dọn dẹp rồi đi."
"Đợi em một lát được không? Em qua đón bác."
"Hả? Em ở xa chạy đến đây làm gì?"
"Không xa, bây giờ em đang ở gần đấy, mười lăm phút nữa sẽ đến.
Đúng rồi, tối nay em mời bác ăn cơm, đến nhà em đi."
"Đến nhà em?"
"Ừ, sửa xong hết rồi, vẫn chưa có ai đến làm ấm nhà cho em đây."
"Nhưng..."
"Em mời bác ăn cơm, chị không muốn thì tự về đi."
Hứa Ấu Diên: "..."
Quỷ nhỏ lại đang tính toán trò gì, Hứa Ấu Diên không cần bấm tay cũng biết.
Thế nhưng sợ tình hình tối nay quá lúng túng, Hứa Ấu Diên lập tức gọi cho Thời Dã.
"Gì cơ? Tối nay đến nhà Tiểu Duyệt ăn cơm?" Lúc nhận được điện thoại, Thời Dã đang chuẩn bị tan làm, "Hứa Ấu Diên, cậu rốt cuộc cũng nghĩ kỹ muốn đến với em tôi rồi?"
"Nói mò cái gì đấy, Thời Duyệt mời bố tôi đến nhà em ấy ăn cơm, cậu cũng đến đi."
"Hả? Mời bố cậu đến nhà ăn cơm?" Thời Dã suy nghĩ, rồi "ồ" một tiếng, cười hì hì nói, "Tôi hiểu rồi."
"Cậu hiểu cái gì rồi?" Hứa Ấu Diên cảm thấy "hiểu rồi" của Thời Dã có mùi âm mưu.
"Mấy giờ các cậu đến? Bây giờ tôi qua luôn." Thời Dã không trả lời mà hỏi tiếp, hào hứng đi ra ngoài.
"Thời Duyệt nói mười lăm phút nữa sẽ đến đây, chắc là tám giờ tối sẽ về đến nhà em ấy."
"Được, tám giờ gặp, khà khà khà."
Hứa Ấu Diên: "?"
Nói mười lăm phút quả nhiên là mười lăm phút sau có mặt, khi vào phòng bệnh, Thời Duyệt chào hỏi Hứa Nghị Thụ trước, gọi "bác Hứa" cực ngọt, vừa gọi vừa tiện tay lấy cái túi Hứa Ấu Diên đang cầm, động tác hết sức tự nhiên.
Hứa Nghị Thụ đỏ bừng mặt đáp lại, hai người căn bản không nhìn Hứa Ấu Diên, cứ thế vừa nói chuyện vừa đi ra ngoài.
Thời Duyệt nói xe của mình đang để ở bãi đỗ ngoài trời, ra khỏi tòa nhà phải đi một đoạn đường.
Dường như bên ngoài đang có tuyết rơi, rất lạnh, cô đưa cho Hứa Nghị Thụ một chiếc áo khoác:
"Bác đừng thấy cái áo này mỏng, bên trong có hệ thống làm ấm, bác mặc vào đi ạ, vừa có thể chắn gió vừa có thể sưởi ấm."
Hứa Nghị Thụ ngạc nhiên: "Ghê gớm vậy sao? Nguyên lý gì đây?"
Thời Duyệt lại nở nụ cười ngọt như một viên kẹo, sóng vai đi cùng Hứa Nghị Thụ, kiên nhẫn giải thích nguyên lý làm ấm của chiếc áo.
Hứa Ấu Diên đút hai tay trong túi đi theo sau, cảm thấy hai người kia mới là hai bố con ruột, mình chỉ là người qua đường.
Hơn nữa áo khoác có hệ thống làm ấm là thật?
Hứa Ấu Diên cảm thấy xấu hổ sâu sắc về chuyện năm ấy mình lại có thể dạy kèm cho thiếu nữ thiên tài.
Hứa Nghị Thụ mặc áo khoác Thời Duyệt đưa, đứng trong gió tuyết cười lên để lộ hàm răng trắng bóng, Thời Duyệt còn mở cửa xe cho bác, hai người vui vẻ hòa thuận.
Hứa Nghị Thụ nhất quyết phải ngồi ghế sau, bắt Hứa Ấu Diên ngồi ghế phụ lái.
Thời Duyệt thế nào cũng được, ba người lên xe, đi đến nhà Thời Duyệt.
Hứa Nghị Thụ hỏi cô đang ở đâu, Thời Duyệt nói là khu Nam Giang ONE, cách nơi này khoảng bốn mươi phút lái xe.
"Ồ? Bác biết khu này, không phải khi đó Ấu Diên rất hối hận vì mua nhà quá sớm hả? Nếu không chắc chắn đã mua ở khu Nam Giang ONE rồi.
Tiểu Thời, khu này rất đắt, cháu mua hay là thuê?"
"Bố." Hứa Ấu Diên không chịu nổi, khẽ nói thầm, "Đừng chưa gì đã hỏi chuyện riêng của người ta được không?"
Bị con gái nhắc nhở, Hứa Nghị Thụ cũng cảm thấy không thích hợp, Thời Duyệt cười nói: "Ấu Diên đừng quấy, em đang nói chuyện với bác mà."
"...em gọi ai là Ấu Diên đấy?"
"Ai tên Ấu Diên thì em gọi."
Thời Duyệt không cãi nhau trực tiếp với chị, bật lái tự động, ba người thoải mái tâm sự ngay trong xe.
Thời Duyệt bỏ qua Hứa Ấu Diên, nói với Hứa Nghị Thụ: "Là cháu mua, mua từ khi khu này bắt đầu mở bán, rất tiết kiệm.
Nếu là hiện tại có khi cháu đã không mua nổi."
"Nhìn xa trông rộng! Hơn nữa còn trẻ đã mua được nhà ở nơi tốt như thế này, Ấu Diên, con phải học tập người ta."
Hứa Ấu Diên liếc bố, không nói với bố Tiểu Thời không chỉ mua nhà ở Nam Giang ONE, mà còn mua hai tầng, không biết Lão Hứa sẽ có cảm tưởng như thế nào.
Đương nhiên, khi đang âm thầm cằn nhằn về Lão Hứa, Hứa Ấu Diên chắc chắn sẽ không thể ngờ rằng, thật ra Thời Duyệt không mua hai tầng, mà là ba tầng.
Lần trước các cô đại chiến với người máy Tiểu Ấu chưa kịp tham quan bể bơi ở tầng dưới.
Hứa Nghị Thụ hỏi gì Thời Duyệt đáp nấy, hoàn toàn không có ý che giấu, cũng không phóng đại khoe khoang.
Dù không có ý đồ khoe khoang, nhưng sự thật cũng đủ để Hứa Nghị Thụ vui mừng hớn hở.
Hứa Ấu Diên phát hiện Thời Duyệt không hề giấu giếm gì trước mặt Hứa Nghị Thụ, nếu không phải Hứa Nghị Thụ không biết về chuyện Phòng Bí Mật và N-COUNT để hỏi, có lẽ Thời Duyệt cũng đã kể ra hết.
Hứa Ấu Diên nhìn em hết sức chân thành, chân thành đủ để lấy lòng Lão Hứa, trong lòng như có cảm giác bị cái đuôi đầy lông quét qua.
Hứa Nghị Thụ hỏi được gần hết, biết đại khái tình hình kinh tế của Thời Duyệt rất vững chắc, quan hệ với Hứa Ấu Diên đã vào giai đoạn không cần dùng kính ngữ gọi "chị", mà là gọi thẳng tên.
Không cần cẩn thận từng li từng tí, mà có thể âm thầm xem thường nhau, thậm chí lúc mắng nhau còn có thể cấu em cấu chị.
Tốt quá, hoàn toàn là cảm giác yêu đương, làm Hứa Nghị Thụ nhớ lại khi mình và Đình Đình mới yêu nhau, bầu không khí cũng tốt đẹp thế này.
Lái xe đến khu Nam Giang ONE, Thời Duyệt quét mống mắt mở cửa nhà, Hứa Nghị Thụ nghiên cứu khóa mống mắt một lúc lâu.
"Bác vẫn luôn muốn mua loại khóa này, nhưng chưa mua được loại tốt."
Thời Duyệt nói: "Đợi sau cháu sẽ gửi giao hàng đến tận nhà cho bác."
Hứa Nghị Thụ nhận ra mình chỉ tiện miệng nói một câu lại khiến trẻ con tốn kém, lập tức nói không cần, chỉ nhắc chơi mà thôi.
"Không có gì đâu ạ, cháu và chủ hãng khóa này khá thân nhau, xem như đối tác kinh doanh, được tặng không cần tiền."
Hứa Ấu Diên ghé vào tai em nói: "Sao chủ công ty nào cũng là đệ của em thế?"
Thời Duyệt không hé môi, hạ giọng nói: "Bác thích, chị đừng nói nhiều."
Hứa Ấu Diên: "..."
Hứa Nghị Thụ vào nhà nhìn thấy không gian xoay và rất nhiều sản phẩm tân tiến, cũng không thể nhận xét gì hơn, chỉ mở to mắt nhìn về phía trước, sợ Tiểu Thời lại gửi giao hàng cho mình.
Thời Duyệt bảo hai bố con ngồi một lát, bật tivi xem, nghỉ ngơi, cô đi nấu cơm rất nhanh.
"Em nấu cơm làm gì." Hứa Ấu Diên nói, "Gọi đồ ăn bên ngoài là được rồi."
Hứa Nghị Thụ cũng nói: "Đúng đấy Tiểu Thời, không cần vất vả như vậy."
Thời Duyệt nói: "Bác khó lắm mới đến đây được một chuyến, sao có thể ăn đồ bên ngoài.
Không vất vả, cháu đã làm xong thực đơn rồi, trực tiếp lấy ra làm là được."
Thời Duyệt kiên quyết vào bếp, Hứa Ấu Diên đi theo: "Em đi làm cả ngày rồi, đừng lăn lộn nữa, hơn nữa nấu cơm mệt lắm."
Thời Duyệt đứng trước tủ lạnh lấy đồ ăn ra ngoài: "Không mệt.
Trước khi về em đã đặt thực đơn trên điện thoại, tủ lạnh đã chuẩn bị xong tất cả."
Hứa Ấu Diên nhìn em lấy từng khay đồ đã được rã đông và thái gọn, nhận ra tủ lạnh này giống hệt chiếc tủ Thời Duyệt gửi đến nhà mình.
"Chị còn chưa ăn đồ em làm bao giờ, hôm nay chị có phúc đấy, nhanh ra ngoài đợi đi, đừng quấy em."
"Em thật sự biết nấu cơm?" Hứa Ấu Diên nửa tin nửa ngờ.
"Em khuyên chị bây giờ để dành chỗ trống trong dạ dày đi, lát nữa đừng ăn đến nổ bụng."
Thời Duyệt hừ hừ đắc ý, không nghĩ là Hứa Ấu Diên không tranh giành cùng mình, chỉ dịu dàng cười nói:
"Vậy chị sẽ đợi, bé Thời Duyệt, vất vả rồi."
Thời Duyệt bị nụ cười của chị đâm thẳng vào tim, ngón tay khẽ động, cuối cùng vẫn bị lý trí lôi về, không ôm lấy Hứa Ấu Diên ngay tại chỗ.
Khi Hứa Ấu Diên chuẩn bị bước ra khỏi phòng bếp, Thời Duyệt hỏi:
"Về sau em có thể lại gọi chị là Ấu Diên được không?"
Hứa Ấu Diên trừng mắt: "Em không biết lớn nhỏ ít lần lắm à? Em muốn gọi thế nào cũng được."
"Ỏ, vậy em sẽ gọi!"
"Ừ ừ, gọi gọi."
Hai người nhìn nhau cười, bầu không khí tuyệt vời.
Sau khi Hứa Ấu Diên trở lại phòng khách, Thời Duyệt cầm dao "đinh" xuống mặt thớt --- tối nay thần bếp đã thức tỉnh!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...