Sau một lúc yên tĩnh ngắn ngủi!
"Bum!"
Ở bên trong sân vận động vang lên tiếng vỗ tay.
Khuôn mặt của những người hâm mộ đều ướt đầm nước mắt.
Bọn họ đang khóc, đang cổ vũ.
Có vẻ họ đã trải qua sự điên cuồng của cướp biển, sự tuyệt vọng của mọi người, và họ đã nhìn thấy sự giết chóc của các chiến bình quỷ và sự kiêu ngạo của nhà vua.
Chỉ là một bài hát ngắn ngủi, nhưng lại giống như là một cuộc đời.
Cảnh tượng này, khiến những người hâm mộ khó có thể tin được và hoàn toàn phát điên.
Nó còn hơn thế nữa!
Khi tiếng đàn piano kết thúc, Lâm Thiệu Huy từ từ đứng dậy trước cây đàn piano.
Sau đó anh bước đến bên cạnh giá đỡ của piano, cầm điếu thuốc kia lên.
Thuốc?
Dưới sân khấu, tiếng reo hò của người hâm mộ hơi dừng lại.
Họ lại nhìn Huy Tuấn, bọn họ rất muốn biết, Huy Tuấn định dùng điểu thuốc này để làm gì.
Nhưng sau đó!
Mọi người đều sững sờ khi thấy Lâm Thiệu Huy cầm điếu thuốc và nhẹ nhàng chạm vào dây đàn ở mặt sau của cây đàn piano!
Xoet!
Một ngọn lửa phát ra, sau đó xuất hiện khói, ngay lập tức điểu thuốc bị cháy.
Nằm mơ!
Tất cả người hâm mộ đều trợn mắt há mồm, bọn họ chưa bao giờ thấy động tác như vậy.
Không có lửa, chỉ có dây đàn!
Dùng dây đàn đốt thuốc!
Bùm!
Hàng vạn người hâm mộ bên dưới hoàn toàn bùng nổ.
Hầu như ai cũng biết, dây đàn đốt cháy điểu thuốc có nghĩa là nhiệt độ của sợi dây đã đã đến mức nhiệt không thể nghĩ đến.
Điều này cho thấy, trước khi Huy Tuấn chơi đàn, thì tốc độ tay đã đạt đến trình độ đáng sợ.
Chỉ có tốc độ tay vượt sức ngoài tưởng tượng của mọi người, mới làm cho dây đàn đạt đến nhiệt độ cao như vậy, từ đó mới đốt được điểu thuốc.
Không chỉ có người hâm mộ ở phía dưới.
Nhìn thấy cảnh tượng này!
Cho dù là Phương Y Thần, hay là những ông lớn trong ngành giải trí trên ghế VIP, mỗi người trong số họ đều gần như sửng sốt.
Kinh khủng!
Bọn họ hiểu biết đàn piano so với người bình thường thì cao hơn, đương nhiên họ cũng biết rõ, hành động đốt thuốc bằng dây đàn, gần như đã vượt qua tốc độ của những bậc thầy piano hạng nhất.
Ngạc nhiên!
Cho dù là Phương Y Thần hay những ông lớn trong ngành giải giải trí đều rất là sốc khi thấy hành động như vậy.
Nhịp điệu tạo ra hình ảnh.
Dùng dây đàn đốt thuốc!
Loại tài năng và kỹ năng chơi piano này đã khiến các ông lớn của ngành giải trí kém chút nữa phải quỳ xuống.
Đặc biệt!
Nhìn ánh đèn mờ ảo, có một làn khói mờ ảo bay ra từ miệng của Lâm Thiệu Huy.
Khiến cho cả người anh dường như lúc ẩn lúc hiện, vả cả hình dáng càng trở nên bí ẩn.
Đẹp!
Những người hâm mộ bên dưới, lại hét thêm một lần nữa và cuồng nhiệt hô to:
"Huy Tuấn!!!” “Huy Tuấn!!!”
“Huy Tuấn!!!”
Những tiếng cổ vũ chói tai vang lên không dứt ở bên trong sân vận động, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía Lâm Thiệu Huy giống như đang nhìn một vị thần.
Chỉ là!
Vào thời điểm mà mọi người hoàn toàn bị kích động.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên khi thấy không khí nhộn nhịp đã lan ra xung quanh sân khấu.
Bỗng nhiên thấy một nhóm vệ sĩ từ đâu lao ra chặn những nhân viên bảo vệ sân khấu.
Sau đó có một chàng trai cầm hoa chạy đến.
Chạy vượt qua đám nhân viên bảo vệ lao thẳng đến sân khấu.
Chà!
Cảnh tượng này khiến cho tiếng hò hét đột ngột dừng lại, tất cả mọi người đều nhìn bóng dáng của chàng trai đang chạy lên sân khấu.
"Thưa anh, anh không thể lên được!”
"Đi xuống, mau đi xuống!"
Rất nhiều nhân viên bảo vệ lo lắng la hét lên, nhưng không thể ngăn cản bước chân của chàng trai,
Gần như trong nháy mắt, dưới ánh mắt ngạc nhiên của Phương Y Thần, thì chàng trai đó đã chạy đến trước mặt cô ấy.
Phù ! Chàng trai quỳ một chân xuống đất.
Sau đó chàng trai lấy ra một chiếc nhẫn kim cương, và đưa hoa ở trong tay lên:
“Y Thần, làm bạn gái của anh đi!”
"Anh là Đoạn Thuần, anh thề với trời sẽ dùng cả đời này để yêu em! Giống như là vị vua trong hình ảnh vừa rồi, mãi mãi sẽ bảo vệ em!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...