Lúc năm giờ chiều, Hướng Bắc Bắc tan học, Hướng Thần đạp xe đạp tới đón, cô giáo Phương đứng ở cổng trường tiễn học sinh, nhìn thấy Hướng Thần thì hơi mỉm cười, Hướng Thần được yêu thương mà lo sợ: “Cô giáo Phương, không cần dùng chiêu mật ngọt chết ruồi đâu… Cô muốn nói gì thì nói đi.”
Khuôn mặt vốn ôn hòa của cô giáo Phương thoắt cái đã cúi xuống: “Cái gì gọi là mật ngọt chết ruồi?! Nếu không thấy Hướng Bắc Bắc hai ngày qua ngoan không giống Bắc Bắc! Tôi cũng chẳng thèm nhìn cái người không có chút đức hạnh nào như anh! Hướng tiên sinh à, xin anh hãy cứ duy trì như thế nhé, phương thức giáo dục bây giờ thế là tốt rồi.” Hết lời, quay đầu rời đi.
Hướng Thần cúi đầu nhún vai với Hướng Bắc Bắc lưng đeo cặp sách: “Lên xe.”
“Vâng!”
Thằng bé ngồi ở phía sau ôm thắt lưng Hướng Thần: “Ba ba, hôm nay con đã giúp cô giáo Phương bê sách bài tập đấy, đi học cũng không nói gì.”
“Sao bỗng ngoan như thế?”
Hướng Bắc Bắc cau mày suy nghĩ: “Là do chú Vương nói cho con biết, mấy ngày nay ba về nhà muộn, dì tầng trên cứ tới gõ cửa, hỏi con ba đâu, nói phải nộp tiền thuê nhà rồi, sau đó con phải tới gõ cửa nhà chú Vương, chú Vương đã nộp giúp chúng ta rồi, còn bảo con ngoan ngoãn học tập, tương lai kiếm nhiều tiền vào, con không biết thế nào là kiếm nhiều tiền, chú Vương nói chính là nghe lời cô giáo nhiều, giúp đỡ bạn bè, con muốn kiếm nhiều tiền, cho nên mỗi ngày đều rất nghe lời rất ngoan, ba nói con lúc nào thì có thể nhìn thấy nhiều tiền ạ? Sau đó dì tới gõ cửa con có thể giúp ba nộp tiền thuê nhà rồi…”
Nghe lời thằng bé phía sau nói, giọng Hướng Thần bỗng nghẹn lại, cố nhe răng mỉm cười: “Bắc Bắc có muốn ăn bò bít tết không? Ba ba mời ăn được không nào?”
“Được!!” Bé hưng phấn khua tay tựa đầu vào lưng Hướng Thần, nhưng một lát sau lại nhăn chặt mày: “Ba ơi, bò bít tết có đắt hay không? Chú Vương bảo chúng ta nên tiết kiệm tiền…”
“Không cần dùng tiền, Bắc Bắc yên tâm đi.”
“Woa woa! Thiệt tốt quá thiệt tốt quá! Ba ba mau chút đi mau chút đi, con đói lắm rồi này!!”
Thời gian làm việc của Hướng Thần rất đặc biệt, lúc người khác tan tầm nghỉ ngơi lại là lúc hắn bận nhất, dắt tay Hướng Bắc Bắc vào phòng thay quần áo, đồng nghiệp cùng làm việc thấy vậy đều vây lại nhìn chằm chằm Hướng Bắc Bắc: “Con cái nhà ai mà đáng yêu thế này?”
Hướng Bắc Bắc ngẩng đầu nhìn lên trên: “Chú cho cháu ăn bò bít tết, cháu sẽ nói cho chú.”
Một đám đồng nghiệp cười ngả cười nghiêng: “Vui quá đi! Ê nè, cậu nhìn khuôn mặt này đi,… Hướng Thần, con anh à?”
Hướng Thần cài nút áo sơ mi, gật đầu: “Đúng vậy, không giống sao?”
“Giống! Không chỉ mặt mũi giống, đầu óc cũng khôn khéo y như anh vậy, ông trời thiệt bất công mà! Không biết mẹ thằng bé như thế nào đây.”
Hướng Bắc Bắc lắc đầu: “Cháu không có mẹ, cháu là do ba sinh.”
Lúc Hướng Thần làm việc thì đem Hướng Bắc Bắc đặt trong quầy bar, mấy nhân viên phục vụ nhàn rỗi thì quay qua quầy bar trêu đùa thằng bé, Hướng Bắc Bắc không sợ người lạ, thỉnh thoảng thốt ra mấy câu hay hay với giọng trẻ con đùa cả đám người cười ha hả, Hướng Thần cũng không nhìn tới, bận tiếp khách gọi món tiếp thị rượu vang, chai nào đắt thì tiếp thị chai đó, với cái tài ăn nói ấy khẳng định rượu có thể bán được, với khách nữ thì đưa mắt mỉm cười, với khách nam thì nịnh nọt, một đám đồng nghiệp mắt mở trừng trừng nhìn mà thở dài, tự bán không bán được đành phải hâm mộ người ta thôi, trước đó thì cảm thấy Hướng Thần là một tay hám tiền, chẳng có đồng nào chi ra cả, bây giờ thì đã rõ, người ta đây phải nuôi gia đình, không gắng sức sao được, phải không?”
Lúc bà chủ đi vào đã thấy Hướng Thần một mình đang bận rộn, những người còn lại đều ghé vào quầy bar tán gẫu, cô nhăn mặt nhăn mày khụ một tiếng, một đám người đều tự tản ra, cô bước tới trước quầy bar, đúng lúc thấy Hướng Bắc Bắc đang uống cốc nước trái cây: “Đây con nhà ai thế?”
Cậu phục vụ trong quầy bar cười sờ đầu Hướng Bắc Bắc: “Của tôi.”
Bà chủ gạt tóc rủ bên tai: “Thôi đi, cậu có đầu thai tám lần cũng không sinh được đứa bé đáng yêu như thế.”
Cậu phục vụ bị đả kích quá lớn, uể oải u sầu, Hướng Bắc Bắc túm tay người ta xuống dưới, cậu phục vụ ngồi xổm xuống, Hướng Bắc Bắc hôn hắn “bẹp” một phát: “Chú ơi, không sao đâu, chú cho cháu ăn bò bít tết thì cháu gọi chú là ba.”
Bà chủ trừng mắt không thể tưởng nổi: “Đây là con nhà Hướng Thần ha?”
Hướng Bắc Bắc ngẩng đầu, đôi mắt to sáng lấp lánh: “Chị ơi, chị thật là xinh đẹp, em rất thích chị.”
Bà chủ che mặt ôi chao: “Bé nhóc này, tới đây tới đây nào, ăn cái gì chị mời.”
Cậu phục vụ bĩu môi: “Bà chủ, chị cũng sắp là người bốn mươi tuổi rồi, nó gọi chị mà chị cũng trả lời, không ngại ghê sao?”
Bà chủ vỗ cái “bẹp” lên mặt bàn, trừng mắt nhìn cậu phục vụ: “Đừng nói chuyện!”
Cô mang theo Hướng Bắc Bắc đi tìm một chỗ ngồi, đẩy thực đơn đến trước mặt thằng bé: “Thích ăn gì thì gọi đi.”
Hướng Bắc Bắc gật đầu lại lắc đầu: “Em không có tiền, chị cũng không thể lấy của ba em, ba con em không có tiền.”
Bà chủ chống cằm cười: “Chị mời, không cần tiền, thấy thích cái gì thì gọi đi.”
Thằng bé nhìn chằm chằm tờ thực đơn to đùng trên tay, lật xem thử, sợ không đảm bảo lắm lại ngẩng đầu nói một câu: “Chị ơi chị thật sự rất rất đẹp.”
Bà chủ vui vẻ đang muốn khen ngợi Hướng Bắc Bắc, chợt nghe sau đó lại tiếp thêm một câu: “Còn đẹp hơn cả chị Thương Tỉnh Không(Sora Aoi)
“…”
•••
Hướng Thần bớt thời giờ tới nhìn một cái, Hướng Bắc Bắc đang gặm bò bít tết, bà chủ đang cắt hộ, Hướng Thần cầm thực đơn tới, ghé vào bên tai Hướng Bắc Bắc hỏi: “Là cô ấy mời sao?”
Hướng Bắc Bắc miệng đầy hồ tiêu đen: “Con đều dựa theo lời ba nói, còn có mấy anh muốn mời con ăn đó.”
Hướng Thần gật đầu: “Lần sau gọi phần đôi, có thể mang về nhà.”
Bà chủ cầm dao nĩa mà khóe miệng giần giật không nói nên lời, Hướng Thần quay đầu cười với bà chủ: “Chị Nhan, cảm ơn chị đã chăm sóc Bắc Bắc giúp em.”
•••
Hướng Thần đi rồi, cô Nhan đưa cho Hướng Bắc Bắc một miếng bò bít tết: “Ba em bình thường dạy em những cái gì?”
Hướng Bắc Bắc lắc đầu: “Em là đứa nhỏ thông minh, không cần ba dạy.”
•••
Lúc An Triệt vào cửa thì thấy Hướng Bắc Bắc… cùng một người phụ nữ… Khách hàng mới? Sau đó tìm một chỗ lẳng lặng nhìn, y muốn biết Hướng Thần có thể xuất hiện hay không, sau đó xác định suy nghĩ của hắn. Tùy ý lẩm nhẩm thực đơn trong tay nhưng mắt vẫn nhìn về phía bàn Hướng Bắc Bắc, Hướng Thần đã xuất hiện, mặt đồng phục nhân viên phục vụ, một tay cầm rượu một bên cười với phụ nữ, nhìn vẻ mặt nữ nhân có phần bất đắc dĩ, nhưng tựa hồ lại mang theo chút cưng chiều? An tổng nắm chặt tay thành đấm, y không muốn nhìn thấy Hướng Thần với vẻ mặt cười quyến rũ ấy! Không, không phải không muốn, y muốn lắm, y có phần khẩn cấp muốn kéo người kia đến bên mình, xoay mặt hắn qua để hắn cười với mình, chỉ có thể cười với mình! Người phụ nữ kia là ai, cô ta có quan hệ gì với Hướng Thần? Y muốn biết vô cùng!
“Chai này là rượu vang nhập khẩu từ Pháp, được sản xuất từ năm 1887, hương vị trong sạch tinh khiết, màu sắc đậm đà, thích hợp nhất với loại hình giới nữ chuyên nghiệp thành thục như quý cô đây.”
“Tóc chị giống như rượu đỏ vậy, thơm thơm đo đỏ, thật xinh đẹp! Bắc Bắc thích nhất là chị như này, nếu chị uống rượu vang ba giới thiệu thì càng xinh hơn, vĩnh viễn cũng không trở nên già nha!”
“… … Mở!” (=))~~ cái này gọi là song kiếm hợp bích nè)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...