Mãn Đình Phương Thụ Vũ Trung Thâm

Chỉ là bị nam nhân gian dâm mà thôi, chẳng lẽ còn giống nữ nhân bình thường trong bụng dài hơn một khối thịt đi ra hay sao.

Nhạc Thần an ủi chính mình, làm cho chính mình không cần để ý, nếu như bị nam nhân thao một lần mà có thể cứu người kia trở về, vậy không phải rất đáng giá sao!

Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng là, vẫn rất đau a, rất đau rất đau!

Nhạc Thần không phải thư sinh cổ đại, lễ nghi liêm sỉ cậu cũng không coi trọng như vậy, nếu mệnh đều không còn, mấy thứ này còn có ý nghĩa gì.

Ngón tay gắt gao nắm chặt đệm ngọc dưới thân, cậu cắn chặt răng mới có thể chịu được.

Một mảnh trước mắt biến thành màu đen, trừ bỏ đau đớn cái gì cậu cũng không cảm nhận được.

“Ngươi kẹp thật chặt, thả lỏng một chút!”

Mông bị đánh một cái, sau đó là thanh âm áp lực trầm thấp của tên hỗn đản trên người vang lên.

Nhạc Thần tùy ý tên hỗn đản này đánh, cậu cũng biết thả lỏng bản thân có thể ăn ít đau khổ một chút, thế nhưng, cậu là người chuyên môn để người lần lượt đến thao sao? Muốn thả lỏng là có thể thả lỏng.

Trong lòng Nhạc Thần đem tổ tông mười tám đời của hỗn đản này đại nguyền rủa một lần, nhưng là, thân thể đau đớn cũng sẽ không bởi vậy mà giảm bớt.

Chỉ có thể cắn chặt răng mới có thể không kêu đau, Nhạc Thần nhắm mắt lại, trước mắt giống như mông lung thấy được bộ dáng Thích Ngân tay cầm trường kiếm uy phong giết địch, trong mắt một mảnh đỏ tươi, đó là sắc thái màu máu.


Mồ hôi lạnh từ trên trán chảy xuống trong mắt, sau đó lại từ khóe mắt rơi ra, kia không phải lệ, cho dù đau, Nhạc Thần cũng sẽ không khóc.

Nếu lúc này yếu đuối, cậu lo lắng cho mình về sau rốt cuộc không kiên cường được, như vậy tôn nghiêm chính mình thật sự mang đi quét rác. Da thịt gần như chết lặng.

Ngu Gia Tường nguyên là người ham thích phong nguyệt, công phu trên giường đương nhiên rất cao, hơn nữa, đối với giai nhân trên giường vẫn luôn thương tiếc yêu thương, cũng sẽ không thô lỗ.

Nhưng Nhạc Thần lại là trường hợp đặc biệt, Ngu Gia Tường không biết trong lòng chính mình muốn làm gì, có chút buồn, có chút phiền, có chút không kiên nhẫn, giống như tất cả lệ khí âm lãnh trong lòng hắn đều có thể bị cậu gợi lên, làm hắn nghĩ muốn làm người này đau, làm cậu nhớ kỹ lần vũ nhục này, nhớ kỹ lần xâm phạm này.

Không có hôn môi, không có vuốt ve, không có ôn nhu, không có mật ngữ, gần như là động vật nguyên thủy giao cấu lẫn nhau, động tác mạnh mẽ đơn giản nhất lại trực tiếp nhất.

Nhạc Thần không có khả năng đến được khoái cảm, cậu chính là cảm thấy trải qua đau đớn thiên địa cùng bầu trời đen tối tàn nhẫn.

Ngu Gia Tường cũng không đạt được bao nhiêu vui sướng, hắn chỉ cảm thấy trong lòng có cái này cái nọ muốn phát tiết ra, vì thế, hắn cứ làm như vậy.

Như là trừng phạt người dưới thân, như là trừng phạt chính hắn. Hắn nói không ra áp lực nặng nề trong lòng là cảm giác gì, loại cảm giác này làm hắn muốn phát tiết.

Thân thể đau đến muốn tan nát, đây là tình huống đầu tiên trong đời Nhạc Thần, điều này chỉ càng làm cậu cảm thấy thế nhân tàn nhẫn, thống khổ cùng vô vọng, ngón tay trên người bấu víu trên điệm ngọc* như muốn cắt đứt, vài ngón đã chảy ra vết máu, nhưng là, này cũng không làm cậu cảm thấy không thể chịu được, không thể chịu được chính là phiền muộn đến hoảng hốt trong lòng bị đè nén đến vô vọng.

(*) Chiếu tre ngọc thạch.

Rất nhiều người đều nói, trải qua mọi sự, người mới có thể trưởng thành.


Ban đầu Nhạc Thần không tin, nhưng hiện tại cậu cảm thấy lời này rất có đạo lý.

Địa phương nào đó trong lòng đau nhức, giống như muốn thay đổi.

Không biết đã bao lâu, cũng không biết còn muốn thêm bao lâu, trận lăng trì này mới có thể chấm dứt.

Cảm giác nghiệt căn trong thân thể giống như không có dấu hiệu muốn phát tiết, chính là càng lúc càng lớn.

Đêm khuya, tầng đau đớn đã không còn rõ ràng minh bạch, chỉ còn lại cảm giác chết lặng.

Một cỗ chất lỏng ấm áp lướt qua, làm cho người ta cảm thấy mẫn cảm, Nhạc Thần biết, bản thân nhất định đổ máu.

Nhưng là, chuyện này cậu cũng không để ý.

Cậu nhớ tới một câu, chờ đợi trong hy vọng, chờ đợi giữa tuyệt vọng, mạnh mẽ trong tuyệt vọng.

Cậu không biết liệu mình có thể hay không mạnh mẽ như tưởng tượng, nhưng cậu xác định, bản thân sẽ không khờ dại như ban đầu.

Dịch thể nóng bỏng bắn vào chỗ sâu trong cơ thể, cái loại thiêu cháy nội tạng này làm cậu rốt cuộc không chịu đựng được, đau nhức kêu lên.

Ngu Gia Tường gắt gao siết chặt thắt lưng người dưới thân, thở hổn hển dán trên người cậu, nghe được thanh âm Nhạc Thần thống khổ, trong lòng hắn có chút rung động, không hiểu sao dâng lên một cỗ thương tiếc, hôn hôn sống lưng người dưới thân.


Nhạc Thần người đầy mồ hôi, cũng là bị đau đến đổ mồ hôi lạnh.

Mắt cậu đã bị mồ hôi phủ đến mê mẩn, run rẩy hít một ngụm khí, thật vất vả hô hấp mới bình thường trở lại, xúc cảm mềm mại ấm áp trên lưng làm cậu cảm thấy có chút mờ mịt, giống như cậu là người được thương hại.

Cậu trời sinh mẫn cảm đối với sự chăm sóc cùng yêu quý của người khác, người khác đối với cậu biểu lộ ra, cậu chung quy rất nhanh có thể cảm nhận được. Trước kia, cậu luôn luôn có thể tận dụng điều này với những người khác, nhưng lần này, cậu lại cảm thấy ghê tởm buồn nôn.

“Ngươi… Được rồi đi! Buông ra… Ta!” Lời nói Nhạc Thần đứt quảng, lại tràn đầy lãnh đạm cùng chán ghét.

Tựa như bị hắt một chậu nước lạnh, trong nháy mắt đem Ngu Gia Tường tưới tỉnh.

Hắn từ trên người Nhạc Thần đứng lên, sửa sang lại y phục chính mình, ung dung ngồi xuống.

Nhạc Thần nằm úp sấp trên giường nữa ngày mới cảm giác được có chút khí lực, kéo qua chăn tơ che khuất phía dưới, chậm rãi ngồi dậy đứng lên, sắc mặt cậu không được tốt lắm, giữa ánh mắt trầm đen lại trong sáng thấy rõ.

Xem Ngu Tường ăn mặc chỉnh tề ngồi một bên nhìn cậu, giống như người này vừa nãy còn chưa từng làm cái việc cầm thú kia, chẳng qua giống như phẩm trà ngắm cảnh bình thường, điều này làm cho trong lòng Nhạc Thần còn đang thân thể trần trụi đặc biệt chịu khổ sở.

Một người cùng một người khác làm tình mà còn ăn mặc nghiêm nghiêm thực thực, rõ ràng chỉ có thể nói trong lòng người này chính là biến thái, hơn nữa, còn không có cảm giác an toàn, cho nên, mới tại loại thời điểm này luôn luôn đề phòng.

Trong lòng Nhạc Thần đem Ngu Gia Tường khinh bỉ một phen, đối hắn đặc biệt xem thường.

Mới vừa ngồi xuống, sau huyệt liền có chất lỏng chảy ra bên ngoài, Nhạc Thần nghĩ đến đó là cái gì, sắc mặt liền trắng đến thảm hại, nhưng là bất chấp loại việc mất mặt dâm uế này, nửa quỳ trên giường hướng Ngu Gia Tường năn nỉ nói, “Ngươi vừa rồi đáp ứng ta, nếu ta làm người của ngươi, ngươi liền phái người đi cứu Thích Ngân trở về.”

Một người vừa mới cùng mình có quan hệ xác thịt, tình hình vừa kết thúc, liền lập tức ở trước mặt mình nhắc việc đi cứu nam nhân khác, vô luận là ai trong lòng đều sẽ vướng mắc một tảng đá lớn, đều bị đè nén đến phát hoảng.


Ngu Gia Tường cũng không ngoại lệ, sắc mặt lập tức có chút trầm, nhưng là chuyện tình cũng chỉ trong nháy mắt, hắn cầm qua một khối khăn lụa nhẹ nhàng lau tay, giống như vừa rồi chạm vào Nhạc Thần làm ô uế tay hắn, điều này làm cho Nhạc Thần thêm hận hắn hai phân, chỉ nghe hắn thoải mái cười nói, “Nếu đáp ứng ngươi, người ta sẽ đi cứu, chính là, không phải bây giờ.”

“Ngươi? Ngươi tên hỗn đản này, chẳng lẽ lừa gạt trêu đùa ta sao, cái gì không phải hiện tại, ngươi chẳng lẽ phải chờ đến khi Thích Ngân chết mới đi cứu sao?”

Nhạc Thần nghe lời hắn nói nhàn nhã mà vô tình, lập tức giống như bị người điểm đốt kíp nổ dây pháo, đoành một cái liền nổ, “Ngươi rốt cuộc còn được xem là quân đứng đầu, ngươi rốt cuộc có biết hay không cái gì gọi là một lời nói ra tứ mã nan truy, ngươi còn có danh dự hay không, ngươi quả thực không phải người, khi dễ một tiểu quân y như ta tính là cái gì……”

Ngu Gia Tường bị cậu nói đến đen mặt, thanh âm trầm thấp âm ngoan, quát, “Ta đã nói, liền có thể bảo chứng đem hắn cứu trở về. Chính là, ngươi nói ngươi có thể khuyên hắn vì ta sở dụng, nếu ngươi không có bản lĩnh kia, ngươi cùng hắn đồng thời uống rượu độc!”

Ngu Gia Tường cuối cùng liếc mắt nhìn Nhạc Thần một cái, vung ống tay áo, đứng dậy đi ra cửa.

Trong phòng oi bức đến lợi hại, trời bên ngoài cũng chỉ đánh sét chứ không mưa, thời tiết như vậy tự dưng làm cho người ta bị đè nén đến khó chịu.

Nhạc Thần có chút mờ mịt, hiện tại chỉ có thể tin tưởng Ngu Gia Tường là người nói chuyện giữ lời, Thích Ngân có thể được hắn cứu trở về. Chính là, Thích Ngân được cứu về rồi, cậu nên nói thế nào với Thích Ngân để hắn không cần ngu trung chịu chết như vậy chứ?

Thân thể đau đớn nam kham, Nhạc Thần cũng chỉ có thể xuống giường, chỗ ngồi trên giường đều nhiễm một tầng máu, trên chăn cũng đọng vết hồng cùng bạch trọc từ trong thân thể chảy ra, điều này càng làm sắc mặt Nhạc Thần tái nhợt như tờ giấy.

Hai người phó dịch hầu hạ cậu tắm rửa lúc trước đi vào trong phòng, mang kiện y phục bạch sắc mỏng manh đến trước mặt Nhạc Thần, Nhạc Thần lấy mặc vào, nhưng lại không thấy mang quần, hỏi, “Chỉ một kiện này?”

Phó dịch kia trừng mắt liếc nhìn Nhạc Thần một cái, thanh âm khô cằn nói, “Công tử cần phải tắm rửa?”

Nhạc Thần thấy đối nghịch cùng những người này cũng không có chỗ tốt gì, đành sửa lại thái độ, lộ ra nụ cười có lực tương tác, chính là nụ cười bởi vì thân thể đau đớn mà có chút biến dạng, “Có thể gột rửa đương nhiên tốt lắm, phiền toái các ngươi chuẩn bị nước.”

Cấp cho Nhạc Thần chính là một thùng nước lạnh, Nhạc Thần cũng không bắt bẻ cái gì, dùng nước lạnh kia lau trên người, lại hướng phó dịch muốn quần áo, quần áo này là y sam văn sĩ phụ tá trong quân, Nhạc Thần mặc vào coi như vừa người, chính là có chút không được linh hoạt.

Ngu Gia Tường đi ra ngoài vốn không trở về, Nhạc Thần ngồi trên thềm đá cạnh cửa cảm thụ gió lạnh cùng sấm sét chờ người.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui