Tay cô không tự chủ được run lên, ngón tay mất cảm giác đã không còn kiểm soát được con chuột…
Cô dùng sức lắc lắc bàn tay tê liệt mới lấy lại được ý thức, dùng tốc độ
nhanh nhất nhấn vào nút đồng ý. Ava của anh vừa xuất hiện trong danh
sách bạn QQ của cô, liền bắt đầu nhấp nháy. Vĩnh viễn có xa không: “Em
khỏe không?” Nước mắt cô tuôn rơi như thác, nhưng miệng thì cười xinh
đẹp tựa đóa hoa bách hợp.
Nếu anh ở bên cô, cô nhất định sẽ sà vào
lòng anh, khóc lóc nói với anh:”Em nhớ anh, em yêu anh, anh đừng bao giờ rời khỏi cuộc sống của em nữa…”
Cô kích động đặt tay lên bàn phím,
muôn ngàn lời nói không biết làm sao để thốt lên, lại thêm một tin nhắn
chuyển đến: Vĩnh viễn có xa không: “Với em mà nói, anh rốt cuộc là gì…”
Trái tim cô tựa như bị hai bàn tay anh bóp nghẹt, xé nát. Cách nhau cả Thái
Bình Dương, gần một năm bặt vô âm tín, bên cô đã có bạn trai, vậy quan
hệ của bọn họ hiện tại được xem gì?! Bạn online? Bạn tốt? Hay là người
yêu trên tinh thần?! Ai có thể cho cô một đáp án?
Cô gần như không thể đánh chữ, mất một lúc lâu mới gõ được vài câu chính xác: “Là ba trăm bốn mươi sáu ngày, anh nhớ sai rồi!”
“Anh không nhớ sai! Với anh mà nói là ba trăm bốn mươi lăm ngày…”
Rõ ràng nhớ sai còn không chịu nhận, cô tức giận dậm chân: “Không nhớ rõ
thì đừng có làm ra vẻ cao thâm với em, lượn ra chỗ khác chơi, cô nương
đây bề bộn nhiều việc!”
Vĩnh viễn có xa không: “Anh sợ tâm trạng em
không tốt!” “Tâm trạng em rất tốt, cùng lắm là ở buổi bảo vệ tốt nghiệp
bị một tên thầy biến thái phê bình tan tác, em đang lo báo thù thế nào
đây!”
“Thực sự rất biến thái sao?” Nhắc tới tên biến thái kia, cô
lập tức lau khô nước mắt, thu hồi biểu hiện đasầu đa cảm vốn không nên
thuộc về mình.
Khó khăn lắm mới túm được một đối tượng để xả, cô làm sao có thể lãng phí! Cô bắt đầu phăm phăm trút ra một bụng bất mãn:
“Không phải rất biến thái mà là khá biến thái, hắn ta nói đề tài em làm
không đáng một xu, còn cố tình làm khó dễ em! Chỉ là một con rùa biển
bơi từ MIT ở Mỹ về, có gì hơn người đâu chứ!”
Vĩnh viễn có xa không: “Rùa biển? Hóa ra từ này có thể dùng như vậy! Văn hóa Trung Quốc quả nhiên bác đại tinh thâm.”
“Tất nhiên rồi! Tên biến thái kia còn nói chất lượng chung của sinh viên
Trung Quốc kém! Chất lượng anh ta cao lắm chắc?! Cao ngạo tự phụ, không
coi ai ra gì, truyền thống khiêm tốn lễ phép tốt đẹp của dân tộc Trung
Hoa bị anh ta đánh mất không còn một mẩu, trước mặt thầy hiệu trưởng còn tự cho mình ngon đi hạ thấp em, phô diễn tài năng hơn người của hắn.
Hừ! Nếu không phải nghĩ cho danh tiếng của đại học T, em đã sớm tháo
giày ném vô mặt hắn, cho hắn chạy về Mỹ, đừng có mang hệ thống giá trị
của Tây ra lên mặt ở đất Trung Quốc nhé!” Vĩnh viễn có xa không: “…”
Vĩnh viễn có xa không: “Nếu em gặp anh, liệu có lấy máy tính đập vô mặt anh
không vậy?” “Anh với hắn sao giống nhau được? Anh là kết quả của sự dung hòa văn hóa Trung-Tây, anh giống người phương Tây ở chỗ tôn trọng sự
nghiêm cẩn, theo đuổi xuất phát từ nội tâm, anh tuyệt đối không hạ bệ
người khác để nâng cao chính mình, càng không đi hạ thấp tập quán văn
hóa Trung Quốc!”
“Anh không có tốt như em tưởng đâu, anh cũng có chút dị nghị đối với giáo dục trong nước đó.”
Nhìn coi! Cái gì gọi là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa! Khiêm
tốn lễ nghĩa biết bao, đáng yêu đáng kính biết bao! Cùng là ở Mỹ, nhưng
cách làm người sao khác nhau một trời một vực vậy chứ!
Vĩnh viễn có xa không: “Em thực sự ghét anh ta đến vậy sao?”
“Em nghĩ tới hắn thôi đã muốn ói, một tháng không muốn ăn, người như hắn mà vẫn còn dũng khí sống sót, tố chất tâm lý mạnh thật nha!”
Vĩnh viễn có xa không: “Anh đồng cảm sâu sắc!”
Đã lâu mới cảm động, đã lâu mới ăn ý dường này!
Lời nói của anh lại một lần nữa làm xúc động từng ngóc ngách mềm mại tận
đáy lòng cô. Ở trước mặt anh, cô luôn luôn bị sự thấu hiểu, quan tâm của anh làm cho cảm động.
Ở trước mặt anh, cô vĩnh viễn lạc quan mà đối diện với hết thảy khó khăn. “Anh thật là tốt! Anh là người đàn ông tốt
nhất thế giới!”
Vĩnh viễn có xa không: “Chuyện này… Anh không có ý kiến!”
“Cảm động rồi hử? Ngầm vui sướng rồi hử?”
Nước mắt còn chưa khô, cô đã cười đến ngọt ngào khắp mặt. Một năm dường như
chỉ là chuyện trải qua trong mộtđêm, sự ái muội đặc biệt giữa họ gần như không thay đổi, e rằng cũng chỉ có Internet mới có sức hấp dẫn như thế. Vĩnh viễn có xa không: “Theo anh thấy, quả thật văn hóa Trung-Tây khác
nhau rất lớn, ở phương Tây, sinh viên và giáo viên ai nấy đều giữ chính
kiến của mình, việc đối chọi gay gắt là bình thường. Anh ta phủ định em, đó là quan điểm của anh ta, cũng không có nghĩa em phải phủ định chính
mình, chỉ là do em quá mất tự tin vào bản thân!”
“Em không hiểu ý anh.”
“Lời nói của anh ta đúng là có hơi quá, nhưng dường như cũng không thương
tổn em quá mức. Là do em không đủ tự tin đối mặt với anh ta mà thôi.”
“Thực vậy sao?”
“Lấy một ví dụ, từng có một sinh viên trong buổi bảo vệ luận văn tiến sĩ đã
đưa ra một lý luận do chính mình nghĩ ra. Chuyên gia tham gia phản biện
rất quyền uy, đánh giá thành quả anh ta khổ tâm nghiên cứu là: “Không có mục tiêu, không đáng một xu.”
Thành quả nghiên cứu của anh ta hoàn
toàn bị phủ định, nhưng sinh viên này vẫn kiên trì với quan điểm của
mình, tìm mọi cách trình bày lý luận của mình với người khác, cuối cùng
lý thuyết của anh ta đã đạt được giải Nobel.”
“Thật là lợi hại!”
“Người bình thường đều không thể lý giải được thiên tài. Cho nên, anh ta càng khinh thường em, em càng phải thể hiện sự tự tin, cho anh ta thấy
mình đã sairồi!” “Nói cũng có lý.”
Vĩnh viễn có xa không: “Em là người đã thay đổi anh, em nhất định sẽ tìm ra cách cho anh ta thấy mình xuất sắc như thế nào!”
Dưới sự cổ vũ của anh, tự tin của cô tăng vùn vụt, hơn nữa còn thầm hạ quyết tâm: Một ngày nào đó cô sẽ đem tên biến thái kia phủ định không còn một xu, khiến hắn phải tự ti xấu hổ không chỗ nấp trước mặt cô!”
Cô
không nhịn được tưởng tượng ra cảnh kẻ biến thái kia bị cô làm cho xấu
hổ không biết giấu mặt vào đâu, hình dung cái kẻ trên trán khắc hai chữ
“ghê tởm” đó lộ ra vẻ mặt lúng túng khó xử, tâm trạng liền sung sướng
hết chỗ nói. “Anh yên tâm, nhất định sẽ có ngày đó!!!^_^!”
“Anh sẽ chờ xem!”
“Không nhắc tới tên biến thái kia nữa.”
Cô hỏi anh: “Đúng rồi, đề tài của anh tiến triển tới đâu rồi?”
Cô đợi gần năm phút đồng hồ mới thấy tin nhắn trả lời của anh: “Anh đã tìm ra một hiện tượng đặc thù rất có giá trị, anh đã đem tất cả kết quả
nghiên cứu công bố rộng rãi, sau này ai có hứng thú đều có thể tiếp tục
nghiên cứu lên…”
Cô không hiểu lằm về giới học thuật gì đó, nhưng
nghe giọng anh giống như đem con mình giao cho người khác. “Tại sao anh
không tự mình nghiên cứu?”
“Tại vì anh đã phát hiện ra một đề tài khác cũng có giá trị nghiên cứu.”
“Thật không? Anh tin mình có thể thành công sao?”
“Không! Một chút cũng không… Anh cũng muốn thử một lần.”
“Vậy sao!” Cô ngơ ngác nhéo hai má nhìn màn hình máy tính. Vậy là anh càng không thể trở về!
******
Vài ngày sau, kết quả bảo vệ được thông báo, khoa Điện chỉ có một mình Lăng Lăng không đạt.
Nguyên nhân là phó hiệu trưởng phụ trách đào tạo nảy sinh nghi ngờ chất lượng
một số đồ án tốt nghiệp của sinh viên, kiểm tra ngẫu nhiên một bộ phận
đồ án của sinh viên đại học, phát hiện rõ ràng có hiện tượng sao chép
cũng như giả mạo. Lãnh đạo nhà trường vì thế nghiêm túc thảo luận một
hồi, nhận thấy cần phải đưa ra yêu cầu nghiêm khắc trong việc bảo vệ tốt nghiệp của sinh viên, chỉnh đốn thái độ của sinh viên đại học T đối với đồ án tốt nghiệp.
Vì thế, lãnh đạo nhà trường còn ban hành chỉ tiêu
cứng rắn, mỗi khoa năm nay phải lấy một sinh viên thành tích kém cỏi
nhất để hoãn tốt nghiệp nhằm cảnh cáo răn đe.
Hơn nữa, bắt đầu từ
năm sau, nhà trường sẽ thành lập một tổ chuyên gia, hàng năm từ các khoa lấy ra một bộ phận sinh viên để thẩm tra, nếu như không đạt chuẩn sẽ
tuyệt đối không nể mặt lưu tình.
Khi giáo viên hướng dẫn nói với cô
như thế, cô tức muốn sôi máu, thật muốn vọt đến văn phòng trưởng khoa
tìm thầy ấy lý luận cho ra nhẽ – dựa vào đâu mà không cho cô tốt nghiệp, đề tài của cô tuy làm không tốt nhưng khối người còn tệ hơn cô.
Giáo viên hướng dẫn thấy cô xúc động, âm thầm đi về phía cửa, tận tình
khuyên bảo cô: “Lãnh đạo khoa vì chuyện của em mà đặc biệt tìm tôi nói
chuyện, tôi bảo đồ án tốt nghiệp thực sự là em làm, nhưng lãnh đạo cho
rằng đề tài em chọn có chút vấn đề…”
Chọn đề tài không đúng là lỗi của cô sao? Vậy thì cần giáo viên hướng dẫn để làm gì?!
Cô nắm chặt hai tay, bình phục hô hấp một chút, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô cũng hiểu được, giáo viên hướng dẫn của mình trẻ tuổi không vai
vế, lý lịch thành tích không cao, có tâm muốn giúp cô cũng không thể nói ra. Muốn trách chỉ có thể trách cô ban đầu không nhìn xa trông rộng,
chọn một giáo viên có địa vị, có sẵn hạng mục đề tài thì sẽ không có
ngày hôm nay.
Sau này, khi Dương Lam Hàng trở thành giáo viên của
cô, cô càng thấm thía nghiệm ra một chân lý: Chọn sếp có khả năng che
chở cũng quan trọng như chọn chồng có khả năng bao bọc được mình!!!
Giáo viên hướng dẫn thấy cô không nói tiếng nào, lại giảng giải thực tế cùng đạo lý với cô: “Bị hoãn tốt nghiệp, em nhất định không được nghĩ sai
lệch…
Cải cách giáo dục đại học trong nước đang là xu thế lớn, hiệu
trưởng Vương cùng hiệu trưởng Châu đã nhiều lần đề xuất cần phải dạy học nghiên cứu nghiêm cẩn, có trách nhiệm với sinh viên. Lần này, em vô
tình đứng mũi chịu sào…”
Cô hy sinh lừng lẫy chỉ trách số mình xui. Đây là đạo lý khỉ gì vậy?!
“Dù sao em cũng học bằng đôi, tốt nghiệp muộn cũng không thực sự ảnh hưởng
đến em mấy. Về phần hồ sơ, có thể lưu tại khoa ta, sang năm em tìm được
công tác chúng tôi sẽ trực tiếp gửi lại cho em.”
Nói thật dễ nghe,
cô có nên nói một câu “Cảm ơn!” không nhỉ! Vỗ tay nào! Làm lãnh đạo thật không dễ dàng, đối trên phải bày ra thiết diện vô tư, đối dưới phải thể hiện sự quan tâm của tổ chức! Dù sao, nhắc tới bằng đôi, cô cũng hít
thở thông hơn, đầu cũng không có phừng lên nữa! Nhìn vẻ mặt áy náy của
giáo viên hướng dẫn, cô cũng không định giận cá chém thớt với người ta.
Thôi quên đi! Thù này cô sẽ ghi tạc lên người kẻ đầu sỏ nào đó đã gây nên sóng gió!
“Em hiểu rồi, em sẽ không nghĩ gì đâu ạ.”
Dù không cam lòng, cô vấn rất lễ phép chào tạm biệt giáo viên, rời khỏi văn phòng.
******
Rời khỏi phòng giáo viên, cô nhìn đồng hồ: Mười một giờ hai mươi.
Uông Đào hẹn cô cùng đi ăn trưa, định đúng mười một rưỡi chờ nhau ở cửa căn-tin.
Mặc dù sự sốt ruột muốn bay về phòng ngủ càu nhàu đối chọi với “ký thác
tinh thần” của bản thân, nhưng cô vẫn cố đè nén khao khát mà đến dưới
tàng cây trước cửa căn-tin chờ Uông Đào.
Uông Đào là người nói một
cách hàm súc là có tính tình khoan thai, nói trắng ra là chậm chạp, mỗi
khi hẹn giờ gặp nhau, anh ta mười lần thì hết tám lần tới muộn.
Lăng Lăng không phải loại con gái thích tính toán chi li, chậm dăm ba phút
cô cũng không để bụng, nhưng hôm nay khác, giờ này ở Mỹ là buổi tối,
“Vĩnh viễn có xa không” nói sẽ online chờ cô, Lăng Lăng vừa nhìn đồng hồ vừa đi qua đi lại trước cửa căn tin, gấp đến độ trong lòng nóng như lửa đốt.
Mười một giờ ba lăm, cô thấy Uông Đào cùng Trịnh Minh Hạo
“khoan thai” đi về phía mình. Thái độ ung dung tự tại của Uông Đào vô
tình đổ thêm dầu vào lửa lên tâm tình buồn bực lẫn sốt ruột của Lăng
Lăng. “Không phải hẹn nhau đúng mười một rưỡi sao? Bây giờ là mấy giờ
rồi?”
Giọng của cô không lớn nhưng ngữ điệu rất không tốt. Uông Đào
xem đồng hồ, ngay cả động tác coi giờ cũng không nhanh không chậm.
Cô hiện tại không nhịn được nữa, cũng không thèm quan tâm ánh mắt khác
thường của Trịnh Minh Hạo. Nói một câu: “Anh về đem đồng hồ đeo tay
chỉnh lại theo giờ Bắc Kinh đi.”
Rồi xoay người đi luôn. “Lăng Lăng!” Uông Đào vội vàng kéo tay cô. Lăng Lăng rất hiếm khi nổi nóng, nhưng
mỗi lần nóng lên thì hậu quả vô cùng nghiêm trọng, ngay cả điện thoạicủa anh cũng không nhận, chỉ có khi nào Trịnh Minh Hạo ra mặt thay anh
khuyên can hòa giải thì mới xong.
Nhất thời bối rối, anh vốn không giỏi ăn nói không biết phải dỗ cô ra sao, đành phải liên tục nói: “Anh xin lỗi, anh xin lỗi!”
Lăng Lăng không cách nào thoát khỏi sự níu kéo của Uông Đào, cô hơi nổi cáu: “Buông em ra!”
Không phải cô tức giận, mà là phản cảm, lúc tâm tình cô không tốt ghét nhất
là cùng Uông Đào dây dây dưa dưa. Uông Đào lo lắng, trán lấm tấm mồ hôi, càng không biết phải nói gì.
Trịnh Minh Hạo hoàn hồn sau một thoáng kinh ngạc liền đi tới giúp anh ta giải vây: “Hôm nay trong khoa có cuộc họp phổ biến các chính sách mới của trường, Đào Tử sợ em sốt ruột, họp
còn chưa xong đã…”
Nghe Trịnh Minh Hạo giải thích, giọng cô dịu đi
chút ít: “Anh bỏ em ra, tâm trạng em không tốt, muốn về phòng an tĩnh
một chút.”
Uông Đào nói: “Vì sao tâm trạng không tốt? Không thể nói với anh ư?”
“Em không muốn nói.” Uông Đào mặt xanh mét, nắm lấy tay cô mạnh hơn một
chút: “Em rốt cuộc có coi anh là bạn trai của em không vậy?”
Cô thấy
anh ta lo lắng mồ hôi chảy thành giọt trên trán, có chút không đành
lòng, cố hết sức làm cho giọng điệu có vẻ bình tĩnh. “Em không coi anh
là bạn trai,anh không biết à?”
Mặt Uông Đào từ xanh chuyển sang trắng, nghiến răng nói: “Anh biết, căn bản em không hề yêu anh, trong lòng em…”
“Đào Tử!” Trịnh Minh Hạo ngắt lời, nắm lấy cổ tay anh ta: “Cậu đừng nói lung tung!”
Lăng Lăng sợ hãi không biết phải nói gì, cô cho rằng ngoại trừ một lần Uông
Đào định hôn bị cô kịch liệt từ chối thì những việc một bạn gái nên làm
cô đều đã làm hết…
Xem ra cô đã sai, sai hoàn toàn! Uông Đào giận dữ vùng khỏi tay Trịnh Minh Hạo, anh ta quả thật tức giận, giận đến mức
yết hầu run run.
“Em không quên được anh ta, em đừng tưởng anh không biết! Anh thích em, dù biết rõ mình chỉ là vật thay thế anh vẫn toàn
tâm toàn ý đối với em. Nhưng em căn bản không xem anh là bạn trai, chẳng qua em chỉ lợi dụng anh mà thôi!”
Trách móc của Uông Đào như một
đòn giáng mạnh khiến cô hoa mắt choáng váng. Cô chưa bao giờ có ý lợi
dụng anh, thậm chí cố hết sức không cho phép mình làm tổn thương anh.
Lăn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...