Mãi Của Tôi Nhé! Tảng Băng Lạnh Lùng
______________________________________________________
- Em...em.. đừng khóc nữa. Chuyện gì cũng có cách giải quyết thôi. - Thế Huy nhẹ nhàng. lau nước mắt trên mặt của nó.
Nó ôm chằm lấy Thế Huy. Thế Huy sững người nhưng cũng không đẩy nó ra.
- Em định ở... - Thế Huy gỡ tay nó ra khỏi người mình, và nói.
- Em sẽ về biệt thự của mình! Dù sao nơi đó cũng không dành cho em nữa rồi. - Nó cười nhạt.
- Được rồi để anh đưa em về. Con gái buổi tối đi 1 mình không nên đâu. - Thế Huy toan lấy điện thoại gọi cho ai đó.
Nó hiểu Thế Huy định gọi lấy xe.
- Mình đi bộ đi anh. Nhà em cũng gần đây mà. - Nói rồi nó bước đi Thế Huy lẳng lặng đi bên cạnh.
_______________________________________________________
- Tại sao mày lại làm như vậy. - Trung Hiếu tức giận.
- Tao... - Hắn định biện hộ nhưng biết nói gì bây giờ, nói rằng hắn không biết xảy ra chuyện gì, nói rằng hắn không có ư? Ai chịu tin hắn hả?
- Mày có biết Hạ Băng sock lắm không? - Vĩnh Kỳ.
- Anh 2! Tại sao anh lại như vậy chứ. Hạ Băng đã bị anh làm tổ thương rất nhiều. - Hy tức giận.
- Hôm nay sinh nhật Hạ Băng đó anh. Anh cũng biết cách làm nó tổn thương quá đấy. - Chio cười nhạt.
- Mọi người.. đừng trách Hạo Thiên mà. - Tuệ Nhi nãy giờ thút thít giờ mới lên tiếng.
- Cô câm lại! Tại sao cô lại có mặt ở phòng Hạo Thiên lúc đó hả? - Jen trừng mắt.
- Tại ... tại ... anh ấy...nhắn tin bảo... tôi...tôi...lên phòng...anh ấy. - Tuệ Nhi run sợ.
- Cái gì? - 5 con người còn lại hét lên.
- Tôi bảo cô hồi nào chứ? - Hắn tức giận.
- Rõ ràng là anh nhắn tin bảo em mà... hic...hic...- Tuệ Nhi khóc, cô ta vừa khóc vừa lôi điện thoại ra.
- Đây mọi người xem đi. - Tuệ Nhi đưa điện thoại cho mọi người.
Cả đám truyền tay nhau cái điện thoại cuối cùng là đến hắn. Hắn hết sức
ngỡ ngàng. Trong điện thoại có 1 tin nhắn với nội dung là.
"Tuệ Nhi! Em lên phòng anh nha. Anh có chuyện muốn nói với em."
Tin nhắn được gửi từ chính số điện thoại của hắn.
Hắn tức giận quăng điện thoại lên bàn nhưng không làm cái điện thoại hư. Có 5 cặp mắt hình viên đạn đang nhìn hắn.
Hắn ôm đầu cuối xuống. Hắn chả nhớ chuyện gì hết. Hắn đầu đau như búa bổ.
- Hạ Băng đâu rồi? - Hắn ngẩng đầu lên hỏi.
- Lúc nãy em ấy chạy ra ngoài, Thế Huy đuổi theo rồi. - Vĩnh Kỳ.
- Cái gì? Hạ Băng ra ngoài ư. Tao phải đi tìm cô ấy. - Hắn hốt hoảng toan đứng dậy.
- Mày ngồi xuống! Bây giờ cô ấy không muốn gặp mày đâu. - Trung Hiếu.
Hắn ném người xuống ghế sô fa lại.
- Còn...còn em... Anh tính sao. - Tuệ Nhi ấp úng hỏi hắn.
- Hừ... - Hy thở dài 1 tiếng rồi dựa lưng vào thành ghế sô fa.
- Tôi sẽ chịu trách nhiệm, sau này cô cần bao nhiêu tiền cứ nói. tôi cho. - Hắn
- Em không cần tiền. - Tuệ Nhi nói.
- Chứ cô muốn cái gì? - Chio tức giận.
Tuệ Nhi cuối mặt xuống.
Không gian yên tĩnh bao trùm lên căn biệt thự của hắn, mới mấy tiếng trước còn vui vẻ rôm rả vậy mà bây giờ lại ãm đạm như vậy.
"Còn hát còn múa còn ca... Hút cần và hút shisha...Còn bay còn chưa
tỉnh...Công việc để mai tính...tao muốn mình uống thêm... bởi vì chưa
hết đêm...[Đêm tàn]'
Nhạc chuông điện thoại của Trung Hiếu vang lên. Trung Hiếu bắt máy và mở loa ngoài.
- Alo.
"Nói với mọi người tao đưa Hạ Băng về nhà cô ấy rồi, không cần lo, À ,à tao
về nhà tao luôn, tao cũng không ở nhà thằng Thiên được nữa rồi."
- Rồi, ok lát tụi tao qua nhà Hạ Băng mày cũng qua nha.
"Ok"
Nói rồi Trung Hiếu cúp máy
- Tao đi với. - Hắn đứng dậy.
- Mày ở nhà. Mày nên cho Hạ Băng 1 khoảng thời gian để suy nghĩ đi. - Vĩnh Kỳ.
Nói rồi cả 5 người bước ra xe của Vĩnh Kỳ phóng thẳng đến nhà nó.
- Anh Thiên. Em ở nhà anh được không? - Tuệ Nhi.
- Tùy cô. - Hắn chả thèm nhìn mặt nhỏ.
Tuệ Nhi cười thầm.
- Cô ở phòng dành cho khách. Cách xa phòng của tôi ra. - Hắn nói rồi lên lầu.
Tuệ Nhi cười cười rồi lên lầu.
Hắn vào phòng thay 1 cái áo thun trắng với quần jeans mài. Hắn xuống gara lấy chiếc Mercedes phóng thẳng đến bar.
_____________________THE END________________________
P.s Chap sau cả 2 ông bà Thiên, Băng say mèm luôn, tội cả 2. Sao mà tui ghét nhỏ Tuệ Nhi quá, ai giống tui không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...