Sau đó, việc canh tác và trồng lúa của dân làng cũng được cải thiện đáng kể, nhân dân rất biết ơn với sự giúp đỡ của nhị hoàng tử và nhị hoàng tử phi, từ đó họ cũng đã tin tưởng và hai người nhiều hơn, có việc gì cần giải quyết thì dân làng cứ đệ đơn lên cho hai người.
Chi tiêu trong nội bộ cũng được kiểm soát rất chặt chẽ, lương bổng hàng tháng của cung nhân được trả lại đúng như sổ sách đã ghi chép nên chuyện trong cung cần phải được hai người kiểm soát chặt chẽ hơn khiến cho hai người bận rộn hơn rất nhiều.
Cũng đã là gần 3 ngày kể từ ngày Bạch Tử Lệ cấm dục Mạc Chi Dương và Mạc Chi Dương hiện tại đang rất đau khổ, công việc thì chất đống khiến cho hai người dạo này chỉ có thể gặp mặt nhau vào mỗi tối nhưng cũng chẳng thể làm gì được vì thứ nhất, công việc quá nhiều khiến cho hai người quá mệt mỏi, nên chỉ đi ngủ rồi sáng sớm lại làm việc tiếp, thứ hai là Bạch Tử Lệ cấm không cho Mạc Chi Dương quấy rầy mình trong lúc làm việc nên việc Mạc Chi Dương muốn bày tỏ những yêu thương của mình cho Bạch Tử Lệ thì đó là điều không thể.
Thất Vĩnh thấy chủ nhân mình lại bắt đầu không chuyên tâm vào việc xử lý công việc nên đã chủ động sắp xếp lại giấy tờ trên bàn và đưa ra trước mặt Mạc Chi Dương để cho Mạc Chi Dương xử lý
- “Chủ nhân, dạo này người khá lơ là cho công việc đó ạ.
Thuộc hạ nghĩ ngài nên xử lý nhanh chóng lên vì đơn được đệ lên ngày càng nhiều đó ạ.”
- “Này Thất Vĩnh, ngươi có cách nào để có thể giảm mấy cái giấy tờ trên này không? Ta muốn được gần gũi với Lệ Lệ của ta hơn.
Vì công việc nên dạo này bọn ta không được ân ái với nhau gì cả, ngươi có cách nào để xử lý hết đống này không?”
- “Thuộc hạ nghĩ là không đâu ạ.
Cái này là thần dân đưa lên muốn nhị hoàng tử đích thân xử lý.
Hoàng tử phi cũng thương ngài mà đã giúp một phần đó ạ”
- “Hay là đưa cho Kỳ Lâm nhỉ? Lúc trước ta toàn để cậu ta làm hộ ta mấy công việc này mà thôi.
Hay là thế nhỉ?”
- “Không thể đâu ạ.
Ngài ấy đang có công chuyện riêng nên chắc không xử lý được đâu ạ”
Mạc Chi Dương nghe thấy vậy liền khá bất ngờ trước câu nói ấy của Thất Vĩnh, bình thường Mạc Chi Dương nói gì cũng nghe với cả đồng ý mà, sao bây giờ lại từ chối hộ Kỳ Lâm rồi? Mạc Chi Dương nghi ngờ nhìn Thất Vĩnh rồi bắt đầu dò hỏi tại sao Thất Vĩnh lại biết Kỳ Lâm có chuyện, bình thường có bao giờ quan tâm hoặc để ý tới chuyện này đâu? Sao bây giờ lại nói như vậy chứ? Nhưng biểu cảm của Thất Vĩnh trước sau y như một, không hề có biểu hiện gì khác mà chỉ từ tốn nói rằng do lần trước đưa Kỳ Lâm về, Kỳ Lâm liên tục giãy dụa khiến cho Thất Vĩnh trượt tay và Kỳ Lâm đã rơi xuống, và kết quả là Kỳ Lâm đã gãy tay phải nên hiện giờ không thể làm gì được cho Mạc Chi Dương.
Mạc Chi Dương nghe vậy liền gật gù, cũng không để tâm nhiều đến chuyện này nữa, chỉ nhắc nhở rằng lần sau nhớ cẩn thận rồi lại tiếp tục làm việc tiếp.
Thất Vĩnh tiếp tục ở bên sắp xếp tài liệu cho Mạc Chi Dương xử lý, trong đầu đang âm thầm nghĩ cái gì đó
...Bên chỗ Bạch Tử Lệ...
Bạch Tử Lệ mệt mỏi ngửa cổ ra, đã là gần 3 ngày Bạch Tử Lệ không được gần gũi với Mạc Chi Dương rồi, cũng là do một phần công việc quá nhiều khiến cho hai người thực sự không có thời gian, cùng lắm chỉ ôm nhau đi ngủ vào buổi tối thôi nhưng Bạch Tử Lệ thường là người về ngủ trước nên buổi tối cũng không thể làm gì được với Mạc Chi Dương.
Nói gì thì nói chứ Bạch Tử Lệ cũng nhớ Mạc Chi Dương muốn chết, đang định đứng dậy đi gặp thì cái eo lại bắt đầu đau nhói lên làm cho Bạch Tử Lệ bỏ cuộc mà lại ngồi xuống.
Thực sự đã 3 ngày rồi, cái eo của Bạch Tử Lệ vẫn chưa hết đau là phải hiểu sức lực Mạc Chi Dương đáng sợ cỡ nào rồi, đó là lý do Bạch Tử Lệ cấm dục Mạc Chi Dương chứ mỗi khi làm xong Bạch Tử Lệ cảm thấy mình không còn một chút sức lực nào cả, chính xác hơn là không thể cử động.
Nhưng mà Bạch Tử Lệ đã rất nhớ rồi, không thể chịu nổi được nữa, Bạch Tử Lệ muốn được ôm Mạc Chi Dương, muốn được Mạc Chi Dương yêu chiều, muốn được Mạc Chi Dương hỏi thăm, muốn được Mạc Chi Dương âu yếm...
- “Không thể chịu nổi nữa! A Vân, chúng ta đi tới thư phòng của nhị hoàng tử thôi”
Bạch Tử Lệ không chịu nổi nữa rồi, liền đập bàn rồi đứng lên, mặc kệ cái eo đang đau nhói mà đi tới chỗ của Mạc Chi Dương luôn.
Mạc Chi Dương đang âu sầu vì xử lý mãi không hết công việc, lần đầu tiên Mạc Chi Dương lại nản chí trong công việc như vậy, tất cả là vì nhớ người yêu quá nên mới như vậy đó.
Nhưng mà nếu nói là không nhớ thì đành ra lại dối lòng, bây giờ Mạc Chi Dương chỉ cần cái ôm của Bạch Tử Lệ thì cũng đủ cho Mạc Chi Dương sung sức cả ngày rồi.
Bỗng, cánh cửa đột nhiên được mở ra, Mạc Chi Dương ngước lên, chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã bị cái đè lên mặt.
Đợi định hình lại thì đã thấy Bạch Tử Lệ đang ôm lấy mình rồi
- "Lệ Lệ? Em làm việc xong rồi sao?"
- "Em nhớ ngài..."_Bạch Tử Lệ lí nhí nói
- "Hả? Em nói gì cơ?"_Mạc Chi Dương có vê như không nghe rõ mà nhíu mày nói
- "Em nhớ ngài.
Em muốn ngài ôm em..."
Bạch Tử Lệ ngại ngùng gục mặt vào hõm vai Mạc Chi Dương rồi nói.
Mạc Chi Dương nghe thấy vậy liền vui vẻ, vòng tay qua ôm lấy người yêu để thỏa lỏng nhớ nhung.
Mạc Chi Dương yêu chiều hôn lên má rồi mái tóc dài của Bạch Tử Lệ, nhưng tay lại bắt đầu mò dần dần xuống dưới rồi bóp mạnh một cái ở mông tròn Bạch Tử Lệ khiến Bạch Tử Lệ giật mình la lên
- "Á!! Ngài đang làm cái quái gì vậy hả?"
- "Hửm? Ta có làm gì đâu? Ta chỉ là đang nhớ em quá thôi mà"
- "Ngài...Ngài mau bỏ tay ra cho em."_Bạch Tử Lệ muốn gỡ tay Mạc Chi Dương ra nhưng không thể
- "Không thích a~ Để ta ôm em đi, ta cũng nhớ em mà~"
- "Nhớ thì liên quan gì đến cái tay của ngài hả? Mau bỏ ra!"
- "Không muốn..."
- "Bỏ em ra!"
Hai người tí ta tí tởn với nhau mà quên mất Thất Vĩnh vẫn đang đứng ở đó.
Thất Vĩnh cũng biết ý mà lui ra cho hai người ân ái với nhau trong đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...