“Vậy là anh nói nhiều như vậy, rốt cuộc có cách nào giúp tình trạng tốt lên được không?”
Bây giờ việc quan trọng nhất là phải cải thiện được tình trạng này, nếu không thì cô ấy còn phải giúp đỡ Mặc Cảnh Thâm một thời gian dài nữa, nhất định đừng xảy ra chuyện gì.
Bây giờ Mộ Thiển lú nào cũng phải mang bên mình một thỏi son màu tự nhiên chút, chỉ có tô son lên rồi mới che bớt được gương mặt nhợt nhạt, mệt mỏi của cô.
“Tôi đang nghĩ cách.”
Cẩm Dung than thở một tiếng: “Cô nhất định phải để ý tới sức khỏe bản thân, không được rút máu thêm nữa.
Nếu được thì cô cũng nên nghỉ làm một thời gian.”
Bản thân vốn dĩ cũng cần phải chăm sóc mà giờ còn vất vả lo toàn đủ thứ, muốn hồi phục sức khỏe đâu phải dễ dàng gì.
“Tôi biết rồi.” Mộ Thiển biết rõ sức khỏe của bản thân đang ở mức nào.
Tắt điện thoại rồi nhắm mắt ngồi thiền cho đỡ mệt một chút rồi mới gọi cho Cố Khinh Nhiễm.
“Gọi gì?”
Nghe giọng anh ta rất khó chịu, thậm chí gần như là cáu gắt.
Mộ Thiển nhếch miệng một cái, không cần nghĩ cũng biết cô đang làm hỏng việc tốt của anh ta, chỉ cười nhẹ một cái: “Xin lỗi đã làm phiền.
Rảnh thì đến công ty một chuyến đi.” Rồi tắt máy.
Cô nghỉ ngơi giây lát thì có ông cụ già nhà họ Cố gọi đến.
“Ông Cố?” Mộ Thiển gọi một tiếng.
“Cô hôm nay có thời gian không?”
“Tôi có.”
“Được, vậy ba giờ chiều này gặp nhau ở phòng 88 khách sạn Tê Vân.
Cô đừng quên đấy.”
“Ok.”
Trước đây đã hẹn với mấy người kia rồi nhưng vì bận nhiều việc quá nên cô vẫn chưa đưa ra thời gian cụ thể.
Tối qua ông Cố hỏi lại lần nữa nên cô mới quyết định là ngày hôm nay.
Mặc dù hơi chóng mặt nhưng cô vẫn gắng gượng lại xe về công ty.
Vừa mới uống được ít trà câu kỷ, thư giãn một chút thì Cố Khinh Nhiễm gõ cửa bước vào.
Cố Khinh Nhiễm mặc vest, đi giày da, dáng vẻ nghiêm túc: “Không phải chứ Mộ Thiển? Hôm qua là ngày cưới, hôm nay em đã bắt anh đến công ty, như vậy có hợp lý không?”
“Có gì mà không hợp lý? Cứ như trước đây anh chưa từng ở với chị dâu.”
“Trời ơi, Mộ Thiển, em bây giờ ăn nói càng ngày càng mạnh miệng.
Giờ đã là phụ nữ rồi, em nói năng cẩn thận một chút không được sao?”
“Có gì mà cần cẩn thận với anh chứ!” Cô chỉ vào ghế sô-pha: “Ngồi đi, em có việc cần nói với anh.”
Cố Khinh Nhiễm đi đến ngồi đối diện Mộ Thiển, hỏi: “Anh nghe ông cụ nói hôm nay em muốn gặp mặt mấy người của gia đình họ Ấn kia à?”
“Đúng, anh đi không?”
“Thôi, anh với nhà họ cũng chẳng có quan hệ gì, truyền cho nữ chứ không truyền cho nam.
Hơn nữa, anh cũng chẳng quan tâm gì đến họ Ấn nữa.
Bây giờ được bên cạnh Trần Tương mới là điều tốt nhất.
Mớ rắc rối kia giao cho em anh mới yên tâm được.”
Phép tắc của gia đình họ Ấn nhiều vô kể, mà thân phận của bọn họ mới là phiền toái nhất.
Cố Khinh Nhiễm không hề để ý thân phận ấy, chỉ cảm thấy rằng vô hình nó lại là thứ bó buộc đến mãi sau này, thậm chí lo lắng tương lai Mộ Thiển còn phải đối mặt với nhiều chuyện nữa.
Mộ Thiển đặt cốc trà xuống: “Hôm nay em gọi anh qua đây là muốn thương lượng với anh một việc.”
“Nói đi.”
“Dạo này sức khỏe em không tốt lắm, lại không muốn để Mặc Cảnh Thâm biết.” Cô động động tay: “Sức khỏe của Mặc Cảnh Thâm gần đây rất tệ, anh cũng biết đấy.
Em không muốn để anh ấy lại vì chuyện của mình mà bận tâm.
Nên em định bảo anh ngày nào cũng đến công ty còn em ở gian trong nghỉ ngơi.
Thế có được không?”
“Em bị sao thế?”
Thật ra Cố Khinh Nhiễm chẳng để tâm đến Mặc Cảnh Thâm nhưng lại vô cùng quan tâm đến sức khỏe của Mộ Thiển, hết lòng lo lắng.
“Cũng không có gì to tát, chỉ là thiếu máu lên não nên hơi chóng mặt.” Chỉ có thể nói ngắn gọn, sơ qua với Cố Khinh Nhiễm như thế, nói nhiều hơn chỉ thêm rắc rối.
“Tự nhiên lại thiếu máu? Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Chẳng phải hai hôm trước đang đi dạo ở công viên thì gặp xe hiến máu sao? Rồi em chạy đến hiến máu, kết quả không biết nghĩ gì lại hiến hơi nhiều máu.” Cô mếu máo nói tiếp: “Đi về thì thấy hơi chóng mặt.
Cẩm Dung bảo em vừa hiến máu nên cần nghỉ ngơi.”
“Trời, anh còn tưởng chuyện gì.
Có chút chuyện này mà em cũng cần lấy Mặc Cảnh Thâm ra làm bia đỡ đạn à?” Cố Khinh Nhiễm tỏ vẻ khinh thường, nhưng trong lòng vẫn chưa hoàn toàn tin lời nói ấy, khua khua tay: “Được rồi, quyết định như vậy đi.
Anh ngày nào cũng đến công ty làm việc còn em cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Nghe được câu nói này, Mộ Thiển thấy yên tâm phần nào: “Vẫn là anh tốt.
Vậy anh làm gì thì làm đi, em đi ngủ một lúc đã.”
“Ừ, ngủ đi.”
Mộ Thiển cũng không biết hôm nay mình bị làm sao mà chóng mặt vô cùng, lúc nào cũng chỉ muốn nghỉ ngơi.
Đợi Mộ Thiển đi vào trong phòng ngủ nghỉ ngơi, Cố Khinh Nhiễm chẳng còn tươi cười như vừa nãy nữa.
Lấy đoạn thoại ra gửi một tin nhắn: “Giúp tôi điều tra xem rốt cuộc gần đây Mộ Thiển có chuyện gì vậy?”
Quen biết Mộ Thiển bao nhiêu năm như vậy, anh biết rất rõ cô là người như thế nào.
Nếu không phải vì sức khỏe không thể gắng gượng nổi nữa thì một người con gái luôn tỏ ra kiên cường như thế chắc chắn không tìm đến anh ta nhờ giúp đỡ.
Nhưng bây giờ Mộ Thiển đúng là lực bất tòng tâm, chỉ mong sao được nghỉ ngơi cho thật tốt.
Cả một tập đoàn Fryer lớn mạnh này, Cố Khinh Nhiễm quen thuộc với công ty như vậy nên chỉ có anh mới đáng tin cậy để gánh vác trách nhiệm lớn lao đó.
Hơn nữa, Fryer và Cố thị hiện đang đứng trước đầu sóng ngọn gió, chỉ là không biết chính xác lúc nào sẽ gặp nguy hiểm.
Mộ Thiển không còn sự lựa chọn nào khác ngoài nhờ Cố Khinh Nhiễm đến đây.
Nhưng lại không tìm được lý do nào thích hợp, đành mượn chuyện hiến máu hôm trước.
Chính cô cũng cảm thấy lý do có hơi đùa cợt nhưng không quan tâm ổn hay không ổn, chỉ cần Cố Khinh Nhiễm đồng ý đến đây giúp là tốt rồi.
Cũng thời điểm ấy, ở nhà Bạc Dạ.
Tối qua nhậu nhẹt say bí tỉ, sáng nay Bạc Dạ vừa tỉnh dậy đã thấy đầu đau vô cùng.
Đi rửa chân tay mặt mũi rồi mặc lên bộ vest.
Vừa bước xuống tầng đã có người dẫn Đồng Nam đến.
Bởi vì thân thủ của Đồng Nam khá tốt nên những người đi theo bảo vệ cô ta cũng đều là người của FE, cô ta hoàn toàn không có khả năng chống lại.
Nghe tiếng chuông bên ngoài cổng, Bạc Dạ đi ra thì thấy Đồng Nam mặt ủ rũ bị đẩy vào trong.
Sắc mặt anh ta u ám ra mở cửa.
“Anh Bạc, người chúng tôi đã đưa đến rồi, chúng tôi xin phép đi trước.” Hai người vệ sĩ chỉ nói đúng một câu rồi quay người rời đi.
Ầm…
Bạc Dạ đóng cửa lại, quay sang nhìn Đồng Nam.
Chỉ thấy Đồng Nam uất ức nhìn anh ta, nửa câu cũng không dám hé miệng.
“Theo tôi vào trong.”
Bạc Dạ hai tay đút túi quần, đi từng bước dài vào phòng khách của biệt thự.
Đồng Nam chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo sau.
Kết quả là vừa bước được vào trong phòng lớn của biệt thự thì Bạc Dạ quay người một cái, thẳng thừng tát vào mặt cô.
Tát một cái kêu rõ to như vậy, Đồng Nam kêu lên rồi ngã sõng soài ra đất, miệng chảy cả máu.
“Tối qua tôi đã cảnh cáo cô đừng có đi tìm Mộ Thiển.
Lời tôi nói cô nghe không hiểu à?” Nguyên tắc của Bạc Dạ là không động thủ với phụ nữ nhưng không có nghĩa là anh ta sẽ không bao giờ ra tay.
Lần trước dùng dao găm rạch vào tay Đồng Nam đã là phạm vào nguyên tắc, lần này còn muốn tái phạm thêm lần nữa sao?
Đồng Nam nằm trên đất, một tay ôm mặt, một tay nắm chặt, nửa lời cũng không nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...