Mặc Cảnh Thâm để Mộ Thiển đứng sang một bên, đặt từng chiếc bánh bao vào nồi hấp, và bắt đầu hấp
Dù sao thì Mộ Thiển cũng chỉ thêm vào sự hỗn loạn,cô chỉ ngồi bên cạnh và nhìn anh bận rộn.
Sau đó cô cầm lấy điện thoại, vỗ nhẹ vào lưng anh rồi làm động tác.
[Nhân sinh như thế, không còn hắn cầu.]
Tám ký tự đơn giản, kèm theo hình ảnh bóng lưng của Mặc Cảnh Thâm.
“Cảnh Thâm, nếu anh có thể nấu ăn cho em mỗi ngày thì thật tuyệt.”
Mộ Thiển thở dài tiếc nuối.
Trong lúc bận rộn, Mặc Cảnh Thâm nói: “Anh có thể dạy cho em.
Hãy tự làm để có thể chăm sóc bản thân tốt hơn.”
Sở dĩ anh nói điều này là bởi vì Mặc Cảnh Thâm biết rằng nếu một ngày anh vắng mặt, Mộ Thiển sẽ tự học được điều đó.
“Không, em sẽ không.”
Mộ Thiển cũng muốn học, nhưng biết rằng khả năng của mình có hạn.
Ngồi một lúc, điện thoại liên tục đổ chuông, tất cả đều rung, cuối cùng bị Mộ Thiển chuyển sang trạng thái im lặng.
Nhìn điện thoại, Cố Khinh Nhiễm vẫn đang gọi điện thoại đến, cô mới nhớ ra rằng những người nên chặn WeChat đã bị chặn, nhưng Cố Khinh Nhiễm thì đã quên mất.
Lúc này chắc nhìn thấy bài cô ấy vừa đăng thì bùng nổ.
Chỉ sau đó, liền gọi điện quấy rầy.
Đơn giản, cô trực tiếp kéo tài khoản Cố Khinh Nhiễm vào danh sách đen.
Ngay lập tức, một cuộc gọi khác đến, cho thấy địa chỉ là Hải Thành.
Mộ Thiển biết đó là Cố Khinh Nhiễm, nhưng vẫn từ chối.
Sau đó, khi Mộ Thiển nhìn những bình luận xuất hiện trên WeChat, trong nháy mắt đã có hơn chục bình luận, cô có chút hối hận.
Nhìn vào các bình luận này…
Cẩm Dung: Chết tiệt, ai đây? Đừng nói với tôi đầu bếp này là ông chủ của tôi!
Thích Ngôn Thương: Cô xem anh ấy là gì đây, người hầu sao?
Kiều Vi: Mộ Thiển, đồ tiện nhân.
Khoe ân ái thì chết nhanh!
Cẩm Điềm Điềm: Chúa ơi, tình hình gì thế này?
Phương Nhu: Chị Mộ Thiển, sau lưng em có những hành động như vậy, không thể tha thứ!
Mộ Ngạn Minh: Tình huống gì thế này?
Bạc Dạ: Mọi thứ đều như em mong muốn, đó là điều tốt nhất.
…
Nhìn vào tin nhắn, có vẻ như mọi người đều biết rõ tình hình hiện tại, và điều này khiến Mộ Thiển cảm thấy bình tĩnh hơn.
Rốt cuộc thì mọi người cũng đã biết, tại sao phải lo lắng về chuyện đó nữa.
Vứt điện thoại sang một bên, cô đến bên người Mặc Cảnh Thâm, giúp anh rửa rau, dọn bếp.
Sau nửa giờ, bữa sáng thịnh soạn đã có trên bàn.
Bởi vì nắng quá tốt, hai người dọn bàn ra ngoài sân, ngâm mình dưới nắng rồi ăn điểm tâm, là một loại hưởng thụ.
Ngồi vào bàn, hai người nhìn tô cháo, sủi cảo, sữa đậu nành, rau ngót mà cười mãn nguyện.
Mộ Thiển cầm sữa đậu nành lên, “Cảnh Thâm.
Chạm một ly.”
Mặc Cảnh Thâm nhướng mày, cụng ly với cô, “Uống ít lại ăn nhiều vào.”
“Cũng không phải rượu mà.”
Mộ Thiển lẩm bẩm, nhấp một ngụm sữa đậu nành, đặt nó sang một bên, cầm bánh bao lên lên, “Ôi, nóng quá.”
“Từ từ thôi.”
Mặc Cảnh Thâm kéo tay cô lại, “Nóng như vậy cầm đũa gắp không được sao? Em thật ngốc, thật sự không biết em lớn lên như thế nào.”
“Anh không thích em nữa sao?”
Nhìn thấy anh chán ghét, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Thiển nhất thời khó coi.
“Không, không, anh đau lòng thôi.”
“Này, em không tin.”
Hai người bắt đầu chế độ cãi nhau, thậm chí có đánh nhau, nhưng đều rất vui vẻ.
Loại cảm giác này là điều mà Mộ Thiển chưa bao giờ cảm thấy trước đây, và niềm hạnh phúc đột ngột khiến cô cảm thấy yếu ớt và xốn xang.
Cả hai cùng nhau thưởng thức bữa sáng, sau bữa sáng, Mộ Thiển thu dọn đồ đạc vào bếp, xắn tay áo rửa bát.
Sau khi mọi thứ được thu dọn sạch sẽ, Mặc Cảnh Thâm đã nằm trên ghế tắm nắng trong sân, rất thoải mái.
Mộ Thiển đi tới, “Cảnh Thâm, anh ở nhà nghỉ ngơi đi.
Em có chuyện đi ra ngoài, buổi chiều sẽ trở lại.”
Mộ Thiển có thể làm gì khi lần đầu tiên đến Giang Nam?
Nhưng Mặc Cảnh Thâm cũng không hỏi gì, chỉ cầm tay cô nhìn cô, “Em nhớ về sớm.”
“Được”
Mộ Thiển gật đầu và đi ra ngoài mang theo cái túi.
.
Truyện Teen Hay
Nghe bên ngoài có tiếng động cơ xe, âm thanh nhỏ dần.
Mặc Cảnh Thâm vừa nhấc điện thoại liền thấy cuộc gọi gần như nổ máy khiến anh đau đầu.
Anh lập tức gọi lại cho Hàn Triết.
“Ông chủ, đã liên lạc được với anh.
Anh có sao không?”
Hàn Triết có chút lo lắng cho Mặc Cảnh Thâm, nhất là cuộc gọi của Mộ Thiển hôm qua khiến anh rất khó chịu, sau đó Chanh Tử nói với anh rằng anh bị Đường Tứ bắt cóc.
Hàn Triết sợ tới mức thiếu chút nữa mọc cánh mà bay tới.
“Hải Thành bây giờ thế nào?”
Mặc Cảnh Thâm chỉ lo lắng về hiện trạng của Hải Thành.
“Mọi thứ … bình yên.”
Câu trả lời của anh ta có chút do dự, nhưng Mặc Cảnh Thâm vẫn nhìn ra manh mối, “Nhà họ Mặc đã từ chối Mặc Quân Dư?”
Hàn Triết có chút bất lực, anh thật sự không thoát khỏi tầm mắt của sếp.
“Đúng vậy, dưới sự xúi giục của Mặc Viêm, tất cả các giám đốc điều hành cấp cao đều từ chối nhị thiếu gia tiến vào công ty.
Tôi vẫn không hiểu làm thế nào mà Mặc Viêm lại có thể sai khiến những giám đốc điều hành cấp cao này làm việc cho anh ta trong một khoảng thời gian ngắn.”
Hàn Triết quen biết Mặc Viêm đã lâu, không ngờ thực lực của hắn lại kinh người như vậy.
Lần này hắn hành động nhanh quá, thật sự làm hỏng vị trí của anh ta.
“Tự nhiên nắm lấy nhược điểm.”
Mặc Cảnh Thâm không ngạc nhiên.
Mặc Viêm lợi hại nhất cái gì? Uy hiếp.
Vì đã là uy hiếp nên những người đó nhất định phải nắm trong tay Mặc Viêm, nếu không thì làm sao có thể làm theo sự sắp đặt của anh ta như thế này?
“Đi tập đoàn Tân Phong tìm hiểu việc này.”
Tập đoàn Tân Phong là tập đoàn mà Mặc Viêm đã quản lý sau khi trở về Trung Quốc.
“Được.”
Hàn Triết nhận lệnh, sau đó nhìn về phía sau nói: “Cẩm thiếu gia và Thích thiếu gia có chuyện muốn nói với anh.”
Từ lúc Mặc Cảnh Thâm gọi điện, Cẩm Dung và Thích Ngôn Thương đã háo hức chờ đợi, muốn nói chuyện với Mặc Cảnh Thâm.
Trước khi Mặc Cảnh Thâm trả lời, cả hai đã giật điện thoại.
“Đại ca, làm sao anh có thể bỏ trốn với Mộ Thiển được? Anh có biết thể chất hiện tại của anh rất nguy hiểm không?”
Cẩm Dung gầm lên.
“Mộ Thiển rất đáng nghi, anh nên lưu tâm nhiều hơn.”
Thích Ngôn Thương rất đa nghi, và luôn nghi ngờ Mộ Thiển.
“Đại ca, hai người ở cạnh nhau nhưng không thể phóng túng quá, bằng không thân thể bị khoét rỗng anh sẽ chết nhanh hơn.
Này ôi chao, Hàn Triết, anh đánh tôi làm gì? Tôi nói đều là sự thật.”
Cẩm Dung dường như đã nói điều không nên nói, liền bị Hàn Triết đánh vào đầu.
Về phía bên kia điện thoại, Mặc Cảnh Thâm không nhịn được cười khi nghe náo nhiệt.
“Tôi không sao, hai người đừng lo lắng.”
Anh đã trả lời.
“Khi nào anh về?”
“Anh nên đề phòng Mộ Thiển một chút, đừng quên cô ấy là người nhà họ Cố.”
“Tốt hơn hết là anh không nên làm điều đó với Mộ Thiển.
Anh sẽ bị chê cười nếu anh thực sự chết trên giường.”
Vài người anh một câu tôi một câu.
Mặc Cảnh Thâm cảm thấy rất vui.
“Tư Cận Ngôn đâu? Anh ta thế nào rồi?”
Mặc Cảnh Thâm hơi lo lắng khi không nghe thấy giọng nói của Tư Cận Ngôn.
Rốt cuộc, nhà họ Tư mấy ngày nay không được yên ổn.
“Anh trai của anh ấy đang trải qua một cuộc phẫu thuật, Tư Cận Ngôn phải ở bên anh trai.
Đừng lo lắng, sẽ không có gì xảy ra.
Anh chỉ cần chăm sóc tốt cho bản thân.”
Thích Ngôn Thương đáp, sau đó hỏi: “Anh đang ở đâu, chúng tôi muốn tới đó.”
“Anh bị ngốc sao, người ta đang đi hưởng tuần trăng mật.
Anh đến đó để làm bóng đèn và ăn cẩu lương à?”
Cẩm Dung cực kì không thích ý định ngu ngốc của Thích Ngôn Thương.’.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...