Vừa nói Tư Cận Ngôn vừa ợ lên hơi rượu, anh hơi khó chịu dùng tay đè lên ngực, có lẽ là do đã uống quá nhiều rượu.
Tiếp đó anh nói thêm: “Mẹ của anh muốn nắm Dương Liễu trong lòng bàn tay, Bà ấy… Bà ấy sợ Dương Liễu sẽ không hiến tủy cho anh của anh nữa, vậy chờ anh của anh… Chỉ có cái chết.
Em hiểu chưa?”
Việc đã đến nước này thì Mộ Thiển làm sao có thể không rõ nữa.
Cho nên Tư Cận Ngôn cũng không muốn kết hôn với Dương Liễu, dù chuyện xấu của Dương Liễu đã bị làm ầm lên, trong lòng người nhà họ Tư đều rất rõ, nhưng vì tương lai của đứa con cả Tư Văn Uyên, bọn họ chỉ có thể lấy hôn nhân của Tư Cận Ngôn ra làm lợi thế cho Dương Liễu hiến tủy cho Tư Văn Uyên.
Nói trắng ra Tư Cận Ngôn chính là vật hi sinh.
Trong lòng Mộ Thiển trầm xuống, cuối cùng cũng hiểu ra vì sao Dương Liễu lại có tự tin lớn như vậy.
Cô nhíu nhíu mày, ngồi ở trên ghế salon, có chút bực bội cầm chai rượu Tư Cận Ngôn uống còn thừa ở trên bàn uống một ngụm.
Muốn xua đi những lo lắng trong lòng.
“Chuyện của Dương Liễu, anh biết hết rồi à?”
Cô dịu dàng hỏi.
“Ừ.”
Tư Cận Ngôn gật đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bình rượu Mộ Thiển đang cầm chặt trong tay, con ngươi hơi lấp lóe.
“Hiện giờ anh của anh không tìm được người hiến tủy à?”
“Tủy của anh và mẹ anh không phù hợp, chỉ có cha anh là có tủy phù hợp.
Nhưng ông ấy đã hơn sáu mươi rồi, thân thể lại có chút bệnh nhẹ, không được khỏe mạnh, bệnh viện không đồng ý để cha anh hiến tủy cho anh của anh.”
Dù Tư Cận Ngôn đã uống rất nhiều rượu nhưng vẫn rất tỉnh táo, cũng không có say đến không biết gì.
Đã hơn sáu mươi tuổi, thân thể lại không tốt, đương nhiên bệnh viện sẽ không đồng ý cho bọn họ hiến tủy.
“Nhà họ Tư các anh nhiều tiền như vậy, sao lại không treo giá cao tìm người…”
“Khó tìm, nhóm máu của anh ấy là AB, đâu có dễ tìm như vậy.
Huống hồ tủy có phù hợp không chỉ yêu cầu nhóm máu cùng là AB mà còn phải có HLA tương tự mới được.”
Tư Cận rất bất đắc dĩ, nếu có cách khác thì cũng sẽ không đến mức rơi vào tình cảnh này.
Mộ Thiển á khẩu không biết nên nói gì cho phải.
Nhìn chung bây giờ đã không phải là cô giới thiệu Dương Liễu cho Tư Cận Ngôn dẫn đến hoàn cảnh như này nữa, mà bởi vì Tư Cận Uyên mặc bệnh nặng, cần có tủy.
Nhưng thế giới lớn như vậy, rồi lại nhỏ đến thế, hết lần này đến lần khác Dương Liễu lại trùng hợp có tủy vô cùng phù hợp với Tư Văn Uyên.
Cô còn có thể nói gì đây?
Chẳng lẽ xúi Tư Cận Ngôn không màng đến sống chết của anh trai mình?
Cái này tuyệt đối sẽ không xảy ra, Tư Cận Ngôn không phải là người như vậy.
Người đàn ông ngồi cạnh cô dùng tay gác lên trán, ngồi dựa vào ghế sô pha, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Mộ Thiển mặt ủ mày chau: “Anh… Thực sự không còn lựa chọn nào khác ư?”
Như vậy khó tránh khỏi quá không công bằng với Tư Cận Ngôn.
Anh lắc đầu không trả lời.
“Chắc anh chưa ăn cơm đúng không? Em đói rồi, anh có thể đi ăn một bữa với em không?” Mộ Thiển chuyển đề tài, cô không muốn nói tiếp về điều này với Tư Cận Ngôn.
Bởi vì cô biết có lẽ Tư Cận Ngôn đã uống cả đêm, chắc chắn còn chưa ăn cơm.
Tư Cận Ngôn không nói chuyện.
Mộ Thiển đi đến, cô nhấc chân đá đá vào chân anh: “Gọi anh không nghe thấy à?”
“Anh choáng váng…”
Người đàn ông nhả ra một câu.
Mộ Thiển nhíu chặt mày, bây giờ không tiện đi với Tư Cận Ngôn, cô cầm lấy túi của mình, thuận thế lôi tay anh khoác lên vai mình: “Đi, em đỡ anh về.”
Đã say thành vậy rồi còn ăn sao nổi nữa chứ?
“Anh không muốn… Không muốn về.”
“Vậy đến nhà em.”
Nghe nói đến nhà Mộ Thiển, Tư Cận Ngôn không nói gì nữa.
Cô đỡ anh đi về phía cửa phòng bao, chưa đi được mấy bước thì cửa phòng bao đột nhiên mở ra: “Anh Cận Ngôn? Anh Cận Ngôn, anh… Mộ Thiển, sao chị lại ở đây?”
Mộ Thiển đứng ở đó nhìn thấy Dương Liễu xông vào, đứng phía sau cô ta còn có Mặc Cảnh Thâm thì lông mày nhíu càng sâu.
Dương Liễu không đợi cô trả lời đã tiến lên phía trước: “Không làm phiền chị, tự tôi đưa anh Cận Ngôn về.”
Rồi cô ta đỡ lấy Tư Cận Ngôn từ trong tay của Mộ Thiển, khoác tay anh lên vai cô ta.
Tư Cận Ngôn từ chối: “Không cần cô, cô đi… Đi.”
“Anh Cận Ngôn, anh đừng quậy nữa, mẹ đang rất lo cho anh đó, em đến đón anh về.”
Dương Liễu nhìn thấy anh ta say đến mềm người thì rất đau lòng.
Cô ta đỡ lấy anh, thận trọng đi ra ngoài: “Chậm một chút, chúng ta về thôi, anh uống nhiều như vậy chắc chắn dạ dày sẽ bị khó chịu, để về nhà em nấu cháo cho anh nhé.”
Cô ta nói đến mẹ của Tư Cận Ngôn nên Tư Cận Ngôn không giãy dụa nữa.
Anh có một loại cảm giác không cam lòng không muốn chấp nhận số phận nhưng vẫn phải chấp nhận.
Hai người vừa đi, vệ sĩ đứng ở cửa cũng đi theo.
Mộ Thiển liếc nhìn Mặc Cảnh Thâm không rõ vì sao anh đi cùng với Dương Liễu.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dựa vào quan hệ bây giờ của Dương Liễu và Tư Cận Ngôn, cô ta không tìm được Tư Cận Ngôn nên mới liên hệ Mặc Cảnh Thâm cũng là điều bình thường.
Dù sao lấy năng lực của Mặc Cảnh Thâm, ở thành phố Hải Thành này không có người nào mà anh không tìm được.
Cô thu hồi ánh mắt, đi vòng qua Mặc Cảnh Thâm.
“Sao em ở cùng một chỗ với Tư Cận Ngôn?”
Mặc Cảnh Thâm đứng ở sau lưng cô hỏi một câu.
Mộ Thiển không trả lời.
“Gần đây Tư Cận Ngôn uống rượu quá độ, đã hai lần bị xuất huyết dạ dày, em là đang hại anh ta đấy.” Người đàn ông lại nói.
Tội danh không có này, đương nhiên Mộ Thiển không gánh.
Cô lập tức dừng bước, quay người lại…
Người đàn ông ở phía sau cũng đúng lúc bước lên một bước, hai người cứ như vậy đụng vào nhau, Mộ Thiển suýt chút nữa bị anh đụng ngã, cũng may Mặc Cảnh Thâm ôm lấy eo cô, kéo cô lại.
Hai người dính sát vào nhau, khoảng cách quá gần, dường như có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.
Đôi mắt của Mộ Thiển hiện lên gợn sóng lấp lánh, cô đẩy anh ra, lạnh lùng nói:
“Tôi có theo anh ấy uống rượu hay không thì có liên quan gì đến anh, tổng giám đốc Thâm, anh quản quá rộng rồi đó.”
“Tư Cận Ngôn đã có vợ chưa cưới, em nên cắt đứt liên lạc với anh ta.”
“Ha ha, anh nói lời này thật buồn cười.
Chúng tôi có liên hệ với nhau hay không thì cần phải xin sự đồng ý của anh à? Hội trưởng hội Phụ nữ cũng không quản rộng như anh đâu.”
Mộ Thiển chế nhạo.
“Dương Liễu nói cho anh biết, em ép cô ta rời khỏi Cận Ngôn à?”
Khuôn mặt Mặc Cảnh Thâm lạnh lùng, giọng nói hơi trầm xuống.
Cô gái nhỏ bị anh làm tức đến nở nụ cười: “Cho nên anh cũng cho rằng Dương Liễu rất hợp với Cận Ngôn?”
“Đó không phải là chuyện em nên quan tâm.”
“Xin lỗi, chuyện này tôi không thể ngồi yên không quan tâm được.”
Quẳng lại câu này, cô lập tức hoa lệ xoay người rời đi.
“Thiển?”
Mặc Cảnh Thâm gọi một tiếng, một tay níu tay cô lại.
Bàn tay cực nóng vừa chạm vào đầu ngón tay cô, cô gái nhỏ tựa như tránh ôn dịch né đi: “Anh làm gì đấy? Mặc Cảnh Thâm, anh các xa tôi ra một chút!”
Ở biệt thự Lâm Hồ, cô đã triệt để thấy rõ con người thật của Mặc Cảnh Thâm, bây giờ sao có thể cười đùa cợt nhả với anh được.
Sao có thể coi như chuyện lúc trước chưa từng xảy ra chứ?
Mộ Thiển phản ứng kịch liệt làm Mặc Cảnh Thâm kinh sợ.
Đôi mày kiếm đen tuyền của anh nhíu chặt, hơi lúng túng thu tay về: “Anh chỉ muốn nói cho em biết chuyện Tư Cận Ngôn, em không nên nhúng tay vào.”
“Anh nói cho tôi biết? Tổng giám đốc Thâm nói thật buồn cười.
Dựa vào gì mà tôi phải nghe lời anh, sao anh phải nói cho tôi biết cái này? Chuyện giữa tôi và Tư Cận Ngôn thì có liên quan gì đến anh, cho nên phiền anh sau này cách xa tôi ra một chút.”
“Mạng của Tư Văn Uyên không còn dài nữa, Cận Ngôn không có lựa chọn nào khác cả.”
Thấy Mộ Thiển phải đi, Mặc Cảnh Thâm lập tức nói ra một câu.
“Chuyện của Dương Liễu, anh không biết?”
Mộ Thiển xoay người đứng ở trước mặt Mặc Cảnh Thâm, cô ngước mắt nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt, đôi môi đỏ mọng hé mở lạnh lùng chất vấn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...