Mạc Nghiên Xuyên Sách

"Nghiên Nghiên, lát nữa em phải về chỗ ở gần công ty em đang làm việc sao?" Sở Cẩn Húc lấy khăn lau miệng từ trên bàn ăn rồi chà xát cánh môi.

"Đúng vậy ạ! Nghỉ ngơi thêm một chút xong em liền phải về để chuẩn bị tư liệu đi làm cho ngày mai." Câu hỏi của Sở Cẩn Húc khiến Mạc Nghiên thấp thỏm lo âu.

"Nếu vậy thì để anh đưa em về! Trùng hợp là con đường về tới nhà anh phải chạy qua Đế Mậu." Đôi con ngươi ngăm đen ôn nhu nhìn bé con có chút khẩn trương.

"Không cần! Ách... Ý của em là sợ làm phiền anh Húc, dù sao thì cũng đã muộn như vậy rồi, em sợ anh quá mệt mỏi. Anh cứ để em trực tiếp ngồi xe taxi trở về là được rồi!" Mạc Nghiên bị lời hắn nói làm sợ tới mức đề cao thanh âm, ngay lập tức, cô nhận được tầm mắt lo lắng từ cả 3 người nên vội vàng giải thích.

"Đã muộn như vậy rồi, một mình em ngồi xe taxi thì quá nguy hiểm. Hơn nữa, anh cũng không cảm thấy phiền phức. Với lại tài xế nhà em cũng đã về nhà nghỉ ngơi rồi, chẳng lẽ em nhẫn tâm gọi điện thoại gọi tài xế tới sao? Nghiên Nghiên, em đừng lo lắng cho anh, tinh thần của anh đang rất tốt a!" Sở Cẩn Húc ôn nhu đáp.

"Nghiên Nghiên, con ngoan ngoãn nghe lời Cẩn Húc đi! Nó nói không sai, một mình con ở riêng bên ngoài đã làm ba mẹ thực lo lắng, bây giờ con còn muốn ngồi xe taxi về? Đừng làm ba mẹ lo lắng cho con nữa!" Mạnh Hinh trừng mắt nhìn Mạc Nghiên.


"Con biết rồi, vậy làm phiền anh Húc." Không thể từ chối ý tốt của Sở Cẩn Húc cộng thêm sợ ba mẹ lo lắng quá mức nên Mạc Nghiên đành phải ngoan ngoãn nhẹ nhàng gật đầu.

– – – – – – – – – – – – – – – – – – – –– – – – – – – – – – – – – – – – – – – –– – – – – – – – – – – – – – – – – – –

"Sao vậy?" Sở Cẩn Húc nhìn bé con ngồi ở ghế điều khiển phụ.

"A, không có gì, chỉ là ăn no nên em cảm thấy có chút mệt nhọc." Mạc Nghiên quay đầu lại tùy ý trả lời hắn cho có lệ.

"Thật là bé heo lười." Ngón tay dài cưng chiều nhéo nhéo chóp mũi vểnh cao của cô, đáy mắt lại cất giấu nồng đậm thâm ý.

"Cẩn Húc, nhớ kỹ phải thường xuyên tới nhà bác chơi nha, đương nhiên, ngày nghỉ con cũng có thể rủ Nghiên Nghiên đi chơi. Nghiên Nghiên, về đến nhà phải gọi điện thoại báo bình an." Mạnh Hinh ưu nhã phất phất tay với Mạc Nghiên và Sở Cẩn Húc.

"Con biết rồi!" Mạc Nghiên chu môi đỏ làm nũng.

"Dạ cám ơn bác gái!" Sở Cẩn Húc nhẹ gật đầu với Mạc Vũ Hạo và Mạnh Hinh, nhấn tay lái sắp xếp gọn gàng, chậm rãi khởi động xe.

– – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – – –


Ngôi biệt thự quen thuộc đập vào mi mắt, Mạc Nghiên ngoái đầu nhìn nhìn Sở Cẩn Húc. "Anh Húc đưa em đến đây là được rồi!"

"Em chắc chứ? Từ đây đi tới đó rất là xa. Nghiên Nghiên đang lo lắng cái gì a? Đừng nói là em trộm quen bạn trai nha? Hay là chỗ ở của em ẩn dấu bí mật gì đó không cho người khác biết?" Sở Cẩn Húc nheo lại mắt đen, tầm mắt không ngừng dao động ở trên mặt cô.

"Haha, sao có thể như vậy chứ? Nếu em có bạn trai thì nhất định sẽ nói với anh. Chỉ là em sợ anh phải chạy thêm mấy đường vòng nữa thôi!" Mạc Nghiên cười gượng với hắn.

"Đứa ngốc, mặc kệ như thế nào, cho dù phải đi thêm đường vòng thì anh cũng sẽ đưa em về. Hơn nữa, đường về nhà anh thật sự đi ngang qua Đế Mậu." Bàn tay to xoa nhẹ mái tóc cô, mắt đen ôn nhu gần như làm Mạc Nghiên không thể cự tuyệt.

Cô nhớ là hôm nay Diệp Hàn Ngự có nói buổi tối sẽ đến.... Với lại, mấy người khác cũng sẽ trở về...

"Vậy đành làm phiền anh Húc." Mạc Nghiên nhẹ gật đầu.


Chiếc xe oto điệu thấp xa hoa dừng lại ở trước cửa Đế Mậu. Nhìn phòng bảo vệ dưới đèn đuốc sáng trưng cùng với nhân viên bảo vệ tuần tra qua lại, Sở Cẩn Húc mới vừa lòng, nơi này đích xác an toàn.

"Nhóc con!" Nhẹ gọi bé con đang chuẩn bị mở cửa.

"A?" Mạc Nghiên quay đầu lại nhìn hắn.

Ấn ngôi sao và cmt ủng hộ đy nả ><

Ahihi mấy hôm nay tớ bận làm nhju việc, gần vô học rồi nên phải cbj nhju thứ ahjhj nên ko thể ra chương mới, mong các bạn thông cảm >


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui