Mặc Chi Đồng

Mặc Đồng mang ba lô đi trên đường phố đêm thanh lãnh.

Đối với người khác mà nói, như vậy có chút thê lương, thế nhưng với Mặc Đồng, cậu đã quá quen rồi.

Từ lúc còn rất nhỏ đã như vậy, hình như từ khi học lớp lá thì phải.

Tháng nào cũng vậy, Mẹ đều dùng tiền lấy được từ một người đàn ông nào đó đưa cậu đến sống nhờ nhà bà con hoặc bạn bè, hoặc bà con của bạn bè, hoặc bạn bè của bà con.

Bà thích đi kiếm cái loại tiền kia hơn, vì như vậy khiến bà đỡ phải lo lắng. Bà không cần phải nhọc tâm bởi chuyện ăn mặc, đau ốm hay học hành của Mặc Đồng. Mặc Đồng từ nhỏ đã rất ngoan, thành tích cũng tốt, chỉ cần mỗi tháng đưa tiền cho người ta là được.

Hơn nữa, kéo thêm một đứa nhóc bên người rất khó tìm được một người đàn ông thích hợp.

Đàn ông sẵn lòng nuôi bà, nhưng không muốn nuôi thêm một đứa con ghẻ.

Bé Mặc Đồng, lúc đầu rất thích thú với việc đi ở nhà người khác, nhanh nhanh dọn đồ, ôm một bọc nhỏ ngồi trên ghế chờ Mẹ đưa mình đi.

Thế nhưng, khi việc này liên tục xảy ra, Mặc Đồng nhận ra rằng mình cùng với các bạn không giống nhau. Cậu muốn ở nhà mình, ở cạnh Mẹ, tuy là Mẹ đối với cậu cũng không gần gũi, nhưng trẻ con thì vốn luôn muốn ở với Mẹ.

Cậu bắt đầu xin Mẹ, hết lần này đến lần khác mềm giọng xin Mẹ, mẹ ơi, mẹ à, mẹ, con sẽ nghe lời, con không gây chuyện, con sẽ tự giặt quần áo, con sẽ học thật chăm, con sẽ nấu cơm, đừng đưa con đi, đừng đưa con đi mà.


Mãi rồi cậu cũng không cầu xin Mẹ nữa, theo thói quen mà nghe lời đi theo Mẹ, đi từ nhà này đến nhà khác.

Cái ba lô nhỏ luôn chứa một ít quần áo, vật dụng cùng sách vở, bất cứ lúc nào đeo lên lưng là đi được ngay; còn có một túi plastic đựng các dụng cụ vệ sinh, một cái ly nhỏ, một cái bàn chải đánh răng hình cây ngô, một chiếc khăn lông nhỏ kẻ sọc.

……….

Trời bắt đầu rả rích mưa phùn.

Mưa thu, mưa nhè nhẹ rơi đầy trời, không nhìn thấy, không cảm thấy, nhưng chỉ chốc lát là áo đã ướt đẫm.

Mặc Đồng sờ sờ túi tiền, cậu còn khoảng một trăm đồng, đây là sinh hoạt phí nửa tháng tới của cậu.

Vì vậy, câu không thể vào ở nhà trọ.

Lúc đó, vừa vào đại học thì gặp Chu Quảng Phúc, cậu đăng ký học ngoại trú. Thường ngày, cậu cố hết sức tránh có bất kì quan hệ cá nhân nào với các bạn học, nên cậu cũng không nghĩ rằng sẽ có một bạn cùng trường nào đó trải giường đón cậu giữa đêm hôm khuya khoắt thế này.

Vậy nhà vệ sinh thì sao?

Cậu từng ở một lần rồi.

Không gian ẩm ướt tràn đầy các loại nước tẩy, xà phòng cùng mùi cơ thể người, mùi vị rất nặng, dường như giơ tay là có thể chạm vào được.

Mặc Đồng ôm ba lô cuộn người lại ngủ trong một góc.

Ngủ thẳng đến nửa đêm, cậu cảm thấy có người sờ soạng mình.

Cậu liền giật mình tỉnh giấc.

Dưới ánh đèn mờ nhạt, hai bóng đen đứng trước mặt cậu, hơi thở hổn hển phả vào mặt cậu, bốn bàn tay sờ soạng khắp người cậu.

Cậu nhận ra đó là hai người dân công vừa gặp qua lúc trước.

Cậu hét lên chói tai, tê tâm liệt phế.


Làm những người khác hoảng sợ, cũng dọa hai người nọ phải lui ra.

Cậu ôm ba lô lao ra ngoài.

Giữa đêm lạnh lẽo ẩm ướt, thất thanh khóc lớn.

Năm đó, cậu mười sáu tuổi.

……………………

Cuối cùng, cậu đi đến nhà mẹ mình, ít ra đêm nay cũng có được một chỗ đặt chân.

Mẹ mở cửa, lưng quay về phía nguồn sáng, không nhìn rõ biểu tình trên mặt.

Bên trong là tiếng xáo bài rào rào.

Mặc Đồng nói, mẹ, cho con ở lại hai ngày, không lâu lắm đâu.

Mẹ chần chờ một chút, thấy quần áo Mặc Đồng ướt đẫm, liền nép người sang bên để cậu tiến vào, nói, “Đã trễ thế này, cũng không còn gì để ăn nữa.”

Mặc Đồng nói, “Con ăn rồi. Một cái giường xếp ngoài ban công là được.”


Đây là một căn nhà hai phòng một sảnh. Ngoài sảnh có mấy người ngồi chơi mạt chược. Một phòng là phòng ngủ của Mẹ, một phòng khác chất đầy hàng hóa, bịt kín cả lối thông ra ban công, để tăng diện tích sử dụng.

Mẹ thay cậu trải một chiếc giường xếp ngoài ban công, lại cho cậu thêm một cái gối và một cái mền.

Mặc Đồng hoàn toàn không giống Mẹ.

Không giống với cậu có thanh đạm ngũ quan, mặt Mẹ có đường nét rất đậm, khuôn mặt rất đẹp, môi dày, làn da rám nắng vẫn trơn nhẵn như xưa, mái tóc dày đen bóng bới cao lên đỉnh đầu cài thêm một bông hoa to, là một kiểu đẹp có phần sắc sảo. Mẹ mặc quần áo rất đẹp, giống như một nhân vật bước ra từ một bức tranh loại xoàng, vẻ đẹp dù dung tục nhưng lại nóng bỏng.

Lúc còn rất nhỏ, Mặc Đồng rất yêu vẻ đẹp của Mẹ, nghĩ Mẹ giống như một con búp bê trưởng thành.

Có một lần, cậu sống nhờ tại nhà một người dì họ xa, dì kia có ba phần giống Mẹ. Mặc Đồng do sống không được gần mẹ nên đặc biệt quấn dì ta, cẩn thận mà lấy lòng dì ta. Một lần nọ phạm lỗi, bị dì quở trách, bé Mặc Đồng nghẹn ngào nói, thích thích. Ý là muốn dì đừng ghét mình, nhưng lại bị cho rằng cứng đầu không nhận lỗi, ăn ngay một cái tát vào mặt.

Mẹ cứ luôn đi tìm mấy gã đàn ông thô tục, không phải là không gặp được người tốt, mà như bà ngoại từng nói qua, Mẹ nhiều năm qua cứ như vậy, đẹp mà rỗng tuếch. Nhưng Mẹ lại thích loại đàn ông trời nóng liền cởi trần, khạc nhổ lung tung, uống rượu đánh nhau, mở miệng là chửi thề, giống như gã lần này. Mặc Đồng mơ hồ biết được tay này chuyên buôn áo ngủ, dùng vải cotton chất lượng thấp may áo ngủ cho nam nữ già trẻ rồi đem bán ở hai chợ Kim Kiều và Ngân Kiều, mùa hè lại bán vải cotton.

Ghét nhất là cái loại bạch diện thư sinh, Mẹ thường nói, suốt ngày nhân nghĩa đạo đức đầy mình… Có gì hay ho đâu?

Mặc Đồng nằm xuống chiếc giường nhỏ, giường liền kêu cót két cọt kẹt. Trong mũi toàn là mùi cotton rẻ tiền ẩm ướt, trong lòng lại là thật nhiều thật nhiều chuyện, nhưng Mặc Đồng không muốn suy nghĩ, cậu rất mệt, chỉ muốn ngủ.

Vì vậy, cậu dựng lên một mái hiên trong lòng mình, đem hết mọi chuyện vứt ra ngoài mái hiên đó, mặc dù vẫn nghe thấy tâm sự như mưa rơi vào mái hiên phát ra âm thanh lộp bộp, cậu chậm rãi đi vào giấc ngủ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui