Chờ Mặc Viêm để bút xuống, lúc này mọi người mới đồng loạt thở ra. Thần Mộc đi tới đầu tiên, đối với chữ viết của Mặc Viêm cực kỳ có lòng tin, cho tới nay y rất yêu thích thu thập tranh chữ, có một ngày nhìn thấy chữ viết của Mặc Viêm, liền yêu thích không buông tay. Đồ đệ này của y a, thật sự nói không ngoa, nếu Mặc Viêm để tâm tới bất kỳ việc gì, thì vô luận thế nào cũng đều hoàn thành một cách tốt nhất.
Không chỉ Thần Mộc, Tư Đồ Bạch Phong cũng coi Mặc Viêm là đồ đệ đắc ý nhất của mình, thấy Thần Mộc đi tới, hắn cũng lập tức tiến tới, hai người vừa nhìn thấy tranh chữ trên bàn, liền nhịn không được mà hít khí.
Chữ viết mạnh mẽ hữu lực, tiêu sái không ràng buộc, hệt như nước chảy mây trôi. Hai người liếc nhau, mỗi người một bên giơ lên, đem chữ viết của Mặc Viêm lên cao cho mọi người cùng tinh tế thưởng thức.
Mặc Thanh ngồi ở thượng vị không nhúc nhích, nhìn hai người kia đắc ý khoe khoang khắp nơi, mà xung quanh ai cũng khen không dứt miệng, con ngươi kim sắc lóe lên một mạt kiêu cao và nhàn nhạt tiếu ý.
Mặc Viêm viết xong liền thối lui ra sau, vẫn lặng lặng quan sát mọi biểu tình trên gương mặt đó, thấy thần tình trong mắt hắn mang theo kiêu ngạo, y vốn nên vui sướng mới phải, nhưng không biết tại sao hết lần này tới lần khác lại có chút khổ sở.
Ngay khi Thần Mộc cùng Tư Đồ Bạch Phong cùng giơ bức tranh chữ lên trước mặt Mặc Thanh, hắn lúc này mới tinh tế nhìn áng văn viết trên giấy Tuyên Thành là bốn chữ “Tiếu ngạo thiên hạ”.
Chữ viết giống hệt con người Mặc Viêm phóng khoáng tiêu sái, không bị bất kỳ ràng buộc. Mặc Thanh không khỏi sửng sốt, hắn chưa bao giờ biết Mặc Viêm lại viết đẹp như vậy.
Thần Mộc vẻ mặt kiêu ngạo: “Thiếu cung chủ tuổi còn nhỏ, đã viết đẹp như vậy, thật sự là hiếm thấy”. Tư Đồ Bạch Phong bên cạnh tiếp lời: “Điều đó còn cần phải nói sao, ngươi xem chữ viết này, bốn chữ mang ý nghĩa thật đặc biệt, thật sự là dành riêng để dâng lên cho cung chủ”. Mặc Thanh mặt mang ý cười nhàn nhạt, gật đầu biểu thị tán thành.
Chờ Mặc Thanh lần thứ hai ngẩng đầu nhìn về hướng Mặc Viêm, thì đã không còn bóng dáng của y đâu. Mà các vị đường chủ vẫn như trước nhìn bộ tranh chữ kia khen không dứt miệng.
Mặc Thanh đột nhiên cảm thấy chính mình chưa bao giờ hiểu được hài tử này. Tuy rằng cảm giác này vẫn luôn có, thế nhưng dường như theo sự trưởng thành của Mặc Viêm mà càng ngày càng trở nên rõ ràng.
Mặc Thanh ngồi một lát, rồi lại rời đi trước. Còn dư lại mấy vị đường chủ liếc mắt nhìn nhau, cho rằng cung chủ là đang muốn đi sủng hạnh tân thị thiếp. Thiên Hoan đường chủ vẻ mặt càng không che dấu được ý mừng.
Mặc Thanh thế nhưng không có quay về Thanh Hoa điện, trái lại vòng qua Thanh Lộ điện. Thanh Lộ điện tương đối yên tĩnh, bởi vì Mặc Viêm không thích ồn ào, sở dĩ có nha hoàn và người hầu cũng chỉ để giải quyết một số việc vặt mà thôi.
Cách một khoảng, Mặc Thanh mơ hồ nghe được bên trong có giọng nói truyền ra, hắn không khỏi nhướng mi một cái.
“Thiếu cung chủ, y phục nô tỳ chuẩn bị cho người có vừa ý không?”
“Tạm được”.
“…Thiếu cung chủ có chuyện gì không vui sao?”
“Ngươi cứ nói đi?”
Thanh âm Mặc Viêm trong trẻo lạnh lùng, nghe không ra hỉ nộ, Mặc Thanh đứng trên ngọn cây, từ trên nhìn xuống hành lang chỗ hai người.
Mặc Viêm chỉ mặc quần áo đơn giản, miễn cưỡng tựa lưng trên cột trụ, nữ tử thì xinh đẹp động lòng người, sa y nhẹ nhàng, cảnh xuân bên trong lay động, như ẩn như hiện, quả là một bộ dáng phong tình liêu nhân.
Mặc Thanh theo thói quen vung lên khóe miệng, nữ tử cầu hoan hắn cũng đã thấy nhiều, chỉ là, hắn đột nhiên muốn biết Mặc Viêm sẽ xử lý ra sao.
Nữ tử kia từ từ đến gần Mặc Viêm, khóe mắt lông mày đều câu lên mị nhãn, mắt hạnh hàm chứa xuân tình, hàm răng khẽ cắn lên môi dưới phấn nộn, thanh âm của nàng làm người nghe tê dại tận xương: “Thiếu cung chủ, nô tỳ ngưỡng mộ thiếu cung chủ đã lâu”.
Mặc Viêm con ngươi đen thẳm thẳng tắp nhìn về phía nàng, sắc mặt không thay đổi, chỉ là hơi vung mi lên. Nàng kia nhìn y cũng không cự tuyệt, tựa hồ như được thêm cổ vũ. Lại chủ động bước lên trước, gần như dính hẳn trên người Mặc Viêm.
Nàng liếc mắt nhìn Mặc Viêm, một bộ dạng xấu hổ yếu đuối, chỉ thấy khóe miệng Mặc Viêm hơi giơ lên, tràn đầy bất cần đời mà tà vọng, thật sự mị hoặc nhân tâm a. Nữ tử khó khăn kìm nén tình ý, nhịn không được đem mặt mình tiến vào lồng ngực y.
Ngay lúc nàng sắp tựa vào trong ngực Mặc Viêm, thân thể bỗng nhiên như bị cái gì kéo đi, thoáng cái bay về phía sau, thẳng tắp đánh lên bức tường sau lưng, sau đó ngã xuống. Mặc Viêm nghe thấy thanh âm gãy xương rõ ràng, sợ là toàn thân xương cốt đã đứt đoạn.
Mới vừa rồi vẫn còn là mỹ nhân kiều mị, lúc này lại giống như búp bê vải bị phá nát, nằm trên mặt đất không có phản ứng, máu tươi từ thân thể nàng chậm rãi tràn ra, trong đêm tối như một cây hoa hồng nở rộ.
Mặc Viêm vẫn như trước bất vi sở động, chỉ thoáng ngẩng đầu, khẽ liếc mắt với người vẫn đang đứng trên ngọn cây. Mặc Thanh đầu ngón chân vừa chuyển, đã đứng đối diện Mặc Viêm, cũng theo y, miễn cưỡng dựa lưng vào một cây cột phía sau.
“Phụ thân đại nhân đêm khuya đến tận đây, là có việc?”
Mặc Thanh tay trái xuất hiện hai vò rượu. Tiện tay ném cho Mặc Viêm một vò, chính mình cầm lấy một vò khác, mở nắp, ngửa đầu uống ực một hớp, chiếc cổ thon dài lộ ra một vòng cung duyên dáng, Mặc Viêm trong mắt lóe vài cái.
Cũng học cách của hắn, xé mở nắp rượu, rót trực tiếp vào miệng, dịch thể cay nồng chảy xuống dạ dày, tựa hồ cổ vũ cho ngọn lửa trong ngực.
Đôi mắt kim sắc trong bóng đêm, phảng phất như đom đóm vàng lóe sáng, dễ dàng đoạt đi thần trí con người: “Thần Mộc nói, y vẫn thường cùng ngươi đối ẩm như vậy”. Mặc Viêm hiểu được ý tứ của hắn, khẽ nhếch miệng, giơ vò rượu lên ra hiệu với hắn, sau đó lại rót tiếp vào miệng.
Trong không khí dần dần dính mùi máu tanh nhàn nhạt, Mặc Viêm cúi đầu nhìn, máu của nữ tử kia đã lan tràn ra. Y nhịn không được hít sâu một cái, cái loại vị đạo tanh nồng này, luôn dẫn phát ra dục vọng mà y cố gắng áp chế dưới đáy lòng. Mặc Thanh vẫn tựa tiếu phi tiếu nhìn y, cũng chẳng quan tâm cỗ thi thể bên cạnh có phá hư bầu không khí uống rượu hay không.
“Vì sao giết nàng?” Mặc Viêm đúng là vẫn không nhịn được thắc mắc.
Đôi mắt ám kim trầm xuống: “Không phải ai cũng có tư cách lưu lại huyết mạch cho Mặc gia”.
Mặc Viêm gật đầu xem như đã hiểu. Y cũng không quên, người này tuy rằng từ trước đến nay đều là một dạng đạm mạc lười biếng, thế nhưng nội tâm lại rất tàn nhẫn, xem việc giết chóc chỉ như sở thích bình thường. Tựa như lúc này, vẫn là bộ dạng cười nói, nhưng trong đáy mắt lại hàm chứa băng hàn vạn dặm.
Không khí ban đêm dường như rất dễ làm cho lớp vỏ ngụy trang của con người bị dỡ xuống, hoặc là do không khí tràn ngập huyết tinh đã dẫn phát ra hắc ám sâu trong đáy lòng bọn họ. Mặc Thanh đột nhiên câu dẫn khóe môi, cười đến tà mị bức người.
Trong nháy mắt, Mặc Viêm dường như lại nhìn thấy cái người khiến y muốn quỳ lạy bái phục, tà ác thần chi tuấn mỹ tuyệt luân.
“Viêm nhi, tương lai phụ thân chắc chắn sẽ xuống địa ngục”. Mặc Thanh cười càng tà tứ, càng bừa bãi.
Mặc Viêm nhìn vị thần chi hoàn mỹ trước mắt, cũng không chút để ý cười rộ lên: “Phụ thân đại nhân, cùng xuống địa ngục không chỉ có mình người”. Mặc Thanh song nhãn ám kim thẳng tắp nhìn thiếu niên tuấn mỹ đối diện, không nói gì.
Một đêm này, hai phụ tử, mỗi người tựa lưng trên cây trụ ở hành lang, mỗi người một vò rượu, đối ẩm cả đêm. Bầu không khí giữa bọn họ vừa quỷ dị, lại phi thường hài hòa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...