“Phụt – khụ khụ khụ…” Bạch Hành một ngụm nước chưa kịp nuốt xuống lập tức phun ra, còn bị sặc.
Bất chấp mỏi nhừ trên người, chân dài vươn ra liền hướng Tiểu Ngân bên giường đá qua.
“A ——” Đương nhiên không có khả năng đá được, Tiểu Ngân một phen bắt lấy cẳng chân, vuốt ve da thịt bóng loáng.
Bạch Hành cơ thể cứng đờ, không chỉ bởi vì tay Tiểu Ngân vuốt ve cẳng chân của mình, còn có chỗ giữa hai chân ướt sũng đang chảy ra ngoài ngày hôm qua Tiểu Ngân bắn vào trong cơ thể của anh…
“Anh lại không làm việc rửa sạch sau đó!”
“Hiện tại liền làm.”
Đem Bạch Hành kéo ôm vào trong ngực, Tiểu Ngân hướng thùng gỗ đã đổ đầy nước ấm.
“Ưm ——” Cơ thể đau nhức tiếp xúc đến nước ấm, chỗ da rách trên cơ thể bị gặm cắn một trận đau đớn.
Tay Tiểu Ngân ở trên người Bạch Hành du di.
“Đau?”
“Có chút.” Bạch Hành lại lười biếng tựa vào trong ngực Tiểu Ngân, đau đớn qua đi chính là cảm giác thoải mái, hơn nữa Tiểu Ngân còn đang lực đạo thích hợp vuốt ve cơ thể eo đau của anh.
Đáng tiếc, đôi tay kia nắm bóp nắm bóp liền bắt đầu không thành thật. Bắt đầu hướng giữa hai chân Bạch Hành chuyển…
“Tiểu Ngân…”
Bạch Hành lại lười biếng không muốn động, vì thế lên tiếng nhắc nhở hắn không nên quá mức.
Tiểu Ngân làm lơ tiếp tục hướng chỗ mẫn cảm hơn tìm kiếm.
“Đừng động. Để em nghỉ ngơi…”
“Còn thời gian hai ngày, em có thể nghỉ ngơi đủ.”
“Vấn đề là thời gian hai ngày còn lại kia anh sẽ để em nghỉ ngơi sao?”
“Đây là một vấn đề.”
“Cút!”
Bạch Hành dùng lực một chút đẩy ôm ấp của Tiểu Ngân, mình dựa vào bên kia thùng gỗ.
Nhưng ngay sau đó, Tiểu Ngân lại một phen bắt lấy cẳng chân của anh. Trên mặt nhiều vết ứ động – không riêng cẳng chân, Bạch Hành dám khẳng định trên người chỗ anh có thể thấy và chỗ khác anh không thể thấy khẳng định cũng là một bộ bộ dáng thê thảm như thế.
Cẳng chân dùng sức đạp.
Nhưng anh nào có khí lực lớn như Tiểu Ngân.
Lập tức đạp không ra, ngược lại đem đưa lên cho sói.
Tay Tiểu Ngân theo cẳng chân một đường hướng lên, cuối cùng dừng ở vị trí đùi Bạch Hành, lực đạo mềm nhẹ vuốt ve.
“Hô – ngừng, dừng tay!” Bạch Hành khẽ thở gấp, vươn tay ấn giữ tay không an phận của Tiểu Ngân.
Tiểu Ngân chờ chính là điều này, hắn một phen bắt lấy tay Bạch Hành, kéo hướng lên □ của chính hắn.
“Sờ sờ ta đi, Bạch.”
Ngữ khí hơi chút mang chút cầu xin, bởi vì biết Bạch Hành không thể cự tuyệt nhất chính là ngữ khí này.
Tay Bạch Hành nhẹ nhẹ nắm □ của Tiểu Ngân, tùy hắn mang theo mình bắt đầu từ trên xuống dưới tại cái gậy trên người di động, vật lớn dữ tợn đang hưng phấn đứng lên.
Đối với lực đạo nhẹ lỏng của Bạch Hành Tiểu Ngân không hài lòng, hắn đem tay của mình phủ lên tay của Bạch Hành, thu chặt tay của mình, để tay hắn bao tay của Bạch Hành, tay Bạch Hành bao to lớn của hắn, mới vừa lòng di chuyển tay của mình, cảm nhận xúc cảm trong lòng bàn tay Bạch Hành, cứng rắn càng thêm hưng phấn đứng lên…
Chỉ chốc lát sau, Tiểu Ngân hô hấp càng thêm dồn dập lên, thân eo ưỡn ra, chất lỏng trắng đục từ đầu mút tràn ra sau đó rất nhanh khuếch tán ở trong nước.
“Chỗ này của em, cũng đứng lên.” Tiểu Ngân cầm Bạch Hành, vuốt ve đầu mút mẫn cảm, làm hô hấp của Bạch Hành bắt đầu dồn dập lên.
Bạch Hành nhắm mắt lại, cảm nhận khoái cảm chìm ngập từ đầu mút truyền đến. Không thể kiềm chế thở gấp, rên rỉ…
“Ô a – ư, a – ha ——”
Tiểu Ngân sáp tới, liếm lên vành tai của y, thuận tiện đem Bạch Hành trầm mê trong đó dịch vào trong ngực của mình, bắt đầu giở thủ đoạn.
Ngón tay một tay khác xuống phía dưới, đưa vào trong khe mông, lập tức vươn tiến hai ngón tay, tiến vào dũng đạo. Chất lỏng vốn đang không chảy hết lập tức từ trong khe hở hai ngón tay chảy ra…
Tiểu Ngân di chuyển cơ thể hai người, lập tức liền vọt vào trong cơ thể Bạch Hành.
“A – a – ư ——”
…
Kết quả, vẫn là làm ba ngày.
Bạch Hành nằm ở trên giường, cả người mềm nhũn, vừa động cũng không động được.
Anh rất hoài nghi Tiểu Ngân rốt cuộc là giống loài gì?
Thật sự là sói sao?
Ngựa đực trong truyền thuyết cũng không lợi hại như hắn đi?!
Cho dù là Thần cấp sẽ thêm tố chất cường thân thể, nhưng mà anh cũng là Thần cấp mà, vì sao chênh lệch vẫn lớn như vậy?
Cơ thể thon dài gầy yếu cứ như vậy nằm ở trên giường, nằm □, bày ra thành một tư thế thoải mái.
“Mệt?” Tiểu Ngân ở trên người y ngửi ngửi, vừa lòng nhìn thấy dấu vết của mình trên người y, còn có hương vị của mình ngập tràn trên người y.
“Ừm.” Bạch Hành tùy ý hắn ở trên người mình nhích tới nhích lui, hoàn toàn không có khí lực phảng kháng. Cũng không có tâm tư kia, dù sao anh cũng sẽ không có phản ứng, thích làm gì thì làm như thế đi.
Kết quả Tiểu Ngân một đường tới bụng dưới anh, ngửi ngửi hương vị, vươn đầu lưỡi tại đầu mút □ liếm một ngụm.
Bạch Hành kinh động thở dốc một tiếng.
□ mềm nhũn lập tức nửa đứng lên.
Tiểu Ngân lại ngửi ngửi, tựa hồ đối với hương vị trên rất vừa lòng, đầu lưỡi bắt đầu ở mặt trên liếm láp, cuối cùng dứt khoát một ngụm ngậm giữ.
Bạch Hành nhắm mắt lại, cảm giác được bộ vị vốn tưởng rằng hôm nay rốt cuộc không có phản ứng tình thần hăng hái tiếp nhận tẩy lễ của môi lưỡi Tiểu Ngân.
“Không được – trời a ——”
Anh rên rỉ, □ lại tương phản bắt đầu trong miệng Tiểu Ngân sưng lớn, đứng thẳng.
Cuối cùng bắn ở trong miệng của hắn.
…
Ngày thứ tư, lúc đem Bạch Hành bốn ngày tới nay lần đầu tiên từ trong phòng đi ra, nhìn thấy người và vật ngoài phòng thiếu chút nữa cảm động khóc rống chảy nước mắt, anh thiếu chút nữa nghĩ rằng mình đời này cũng không có cơ hội từ bên trong đi ra…
Đối diện vừa lúc đi tới một đầu trâu…Không phải mặt ngựa.
Thân hình cường tráng cao to, trên cổ mặt là một cái đầu trâu ngay ngắn!
Chợt nhìn qua, vẫn rất chấn động!
Bạch Hành trừng mắt chớp cũng không chớp nhìn xem người ta, thẳng đến đối phương liếc mắt trừng qua.
“Nhìn cái gì mà nhìn!” Âm thanh ồm ồm, mang theo một loại cảm giác hàm hậu.
Bạch Hành xấu hổ thu hồi ánh mắt.
“Xin lỗi nha, ta cho tới bây giờ chưa thấy qua chủng tộc trừ ma thú và nhân loại ra, cho nên lúc lần đầu tiên nhìn thấy chung quy sẽ có chút không lễ phép.”
Người đầu trâu thấy anh giải thích thái độ tốt đẹp, khoan hồng độ lượng quơ quơ tay, “Vậy thôi, lần này tha thứ cho ngươi. Lần sau không nên như thế nhìn xem người khác a, không tốt.”
“Ừm, được. Cám ơn.”
“Không cần!” Chẳng hề để ý nói xong, người đầu trâu liền rời khỏi.
“Có thể hỏi ngươi một vấn đề không?”
“Cái gì?”
“Ngươi quen biết mặt ngựa không?”
Người đầu trâu mờ mịt – “Người ngựa ta ngược lại quen biết một ít, chẳng qua mặt ngựa cũng không biết, là người ngựa sao?”
Bạch Hành nghĩ nghĩ, có chút không xác định nói: “Ta cũng không biết, chẳng qua đầu của hắn là đầu ngựa, nhưng rất lợi hại!”
Nghe được một loài người khen ngợi thú nhân lợi hại, người đầu trâu rất dễ chịu, ngây ngô cười lên.
Cuối cùng, sau khi hai người thân thiện cáo biệt, Bạch Hành không kịp đợi đi lên ngã tư đường, không biết tiếp theo sẽ là đầu gì?
Sau đó, mới vừa đi đến trên đường lớn, Bạch Hành liền ngây ngẩn cả người – cùng rất nhiều người giống nhau.
Một người đẹp gợi cảm bốc lửa – phía sau là cái đuôi lông xù xõa tung màu lửa đỏ lắc qua lắc lại – hẳn là hồ tộc – đang ôm nhân vật đứng đầu Tinh Linh – Miller hôn nồng nhiệt, xem tư thế và vẻ mặt của hai người hẳn là người đẹp hồ tộc này bá vương ngạnh thượng cung?!
Tinh Linh đáng thương khuôn mặt trắng nõn bóng loáng đỏ lên, chẳng qua nhìn biểu tình của hắn cũng là dục nghênh còn cự, không phải thật tình giãy dụa là được. Nhìn đầu lưỡi kìa không phải cùng người ta kết hợp rất nhiệt tình thôi đâu!
Không nghĩ rằng vừa đến còn có màn nóng bỏng để xem Bạch Hành ngây ngẩn cả người – có vẻ như từ trước giờ tới hiện tại anh tiếp xúc đều là đàn ông với đàn ông, chưa từng thấy qua thân thiết giữa nam và nữ, lập tức còn nghĩ thấy có chút cảm giác chấn động.
Người đẹp nóng bỏng vào trước khi Tinh Linh tắt thở buông hắn ra, bưu hãn hướng bốn phía quét một vòng.
“Hắn là của ta! Ai cũng không cho phép đánh chú ý hắn nữa.” Nói xong lại trên môi Miller hung hăng hôn một ngụm, mới vừa lòng vặn vẹo mông vểnh co giãn kinh người hình dáng tốt đẹp mê người rời khỏi.
Miller đáng thương sống đến nhiều tuổi như thế, lại là Tinh Linh thanh tâm quả dục chưa từng trải qua loại chuyện này, lộ ra khuôn mặt tinh xảo đỏ bừng lên, thiếu chút nữa không tìm được cái khe nứt mà nhảy vào.
Thở hổn hển nữa này, mới run rẩy rống lên một tiếng: “Khốn kiếp, ngươi nói bậy!”
Lúc này người đẹp hồ ly đã không thấy bóng dáng.
Tiểu Ngân mặt không chút thay đổi kéo Bạch Hành trợn mắt há mồm rời khỏi chỗ đó.
“Thật là lợi hại a!” Bạch Hành nhổ ra một ngụm, bội phục nói.
“Bọn họ đã sớm nhật thức.” Tiểu Ngân đơn giản đáp lại nói.
“Đã sớm nhận thức là ý gì?”
Tiểu Ngân nghĩ nghĩ, “Lúc Đại Chiến lần trước bọn họ nhận biết, sau lại vào lúc Đại Chiến sắp kết thúc thì cái dạng này.”
Bưu hãn! Trừ hai chữ này, Bạch Hành đã không thể nghĩ ra lại dùng từ gì khác để hình dung được vị người đẹp hồ tộc kia…
Tiếp theo, mắt Bạch Hành thì không đủ dùng lắm.
Thú nhân có rất nhiều chủng tộc, phần lớn chủng tộc đều phái ra tộc nhân tham gia Đại Chiến.
Nói tóm lại có hai chủng, một loại là đầu chính là đầu thú, một loại khác đầu là dáng vẻ loài người, mà phía sau vẫn lại là một cái đuôi hình dáng khác nhau, loại thú nhân này cũng có thể dễ dàng từ cái đuôi nhìn ra chủng tộc của bọn họ.
Đồng thời thú nhân còn có một đặc thù rất rõ: Cho dù là nam nữ, dáng người rất tốt. Nữ nóng bỏng gợi cảm, lồi lõm có hứng thú, nam cao lớn kiện mỹ, tràn ngập khí dương cương.
Hơn nữa Thú tộc có bộ mặt loài người này, đi ở trên đường, dáng người gợi cảm phối với cái đuôi phía sau vẫy qua vẫy lại, thật đúng là cực kỳ trêu chọc mắt, thường xuyên không ít người đối với bọn họ chảy nước miếng.
Các thú nhân hào phóng nhiệt tình, trực giác rất mạnh. Người tâm có thiện ý cũng không có khó cùng họ kết giao.
Trong Đại Chiến luôn sẽ có rất nhiều thú nhân có thể ở nơi đây tìm được bạn đời, chẳng qua các thú nhân rất chuyên tình cương liệt, trong mắt họ không tha được dù chỉ một hạt cát, nếu một khi có người yêu thú nhân còn chạy đi thâu tinh thì phải cẩn thận!
Cũng may, ở trên chiến trường kết làm bạn đời đều là đã từng cùng nhau cùng sống cùng chết, đổi tâm rất ít, có thể nói là gần như không có!
Đương nhiên, so sánh tính toán, thú nhân đầu thú lại không được hoan nghênh như thế. Không nhận được người ta cũng không để ý, đến nơi đây đều là chiến đấu, sinh tử cũng thành vấn đề, sẽ đi lo lắng tình cảm tình yêu dù sao cũng là số ít, tuyệt đại bộ người suy nghĩ vẫn là làm sao mới có thể ở trên chiến trường sống sót.
Rất nhanh, hai người đến chiến trường.
Bởi vì quân đội Thú tộc gia nhập, chiến trường lại một lần nữa mở rộng. Bắt đầu từ cửa khe núi ra ngoài chưa đến hai ngàn thước, kéo dài thẳng đến cách chỗ khe nứt tường không gian, hình thành một chiến trường thật lớn.
Các thú nhân kiêu dũng thiện chiến dũng mãnh quơ vũ khí đặc chế của tộc người lùn, cùng kẻ địch của mình đánh thành một đoàn.
Tấn công đơn giản trực tiếp, lực đạo rất lớn, cứng rắn đem một mảnh chiến tuyến thú tộc phụ trách hướng về trước đẩy đến phía trước chủng tộc khác.
Bạch Hành thấy mãi cau mày.
“Thú nhân bị bao vây làm sao bây giờ?”
Cho dù thú nhân vũ lực cường hãn, ở trong Vong Linh dày đặc như vậy thoát khỏi phần lớn đội ngũ cũng không ổn.
Lúc này, quân đoàn thú nhân đột nhiên chia làm ba đội, một đội trước mặt đối kháng kẻ địch phía trước, hai đội khác phân biệt bắt đầu trợ giúp quân đội hai bên tiến lên chiến tuyến.
Cứ như vậy, cả chiến tuyến biến thành vòng hình cung quân đoàn thú nhân dẫn đầu.
Từng chút từng chút tiến về phía trước.
Tấn công của thú nhân mãnh liệt phóng khoáng, dưới một kích tuyệt đối không giữ lực, thường thường xương khô lập tức đã bị đánh tan khung xương.
Khí lực của bọ như là dùng không hết, ánh mắt đơn thuần mà chấp nhất. Kinh nghiệm lão luyện, tấn công chịu đựng có căn cứ, đội ngũ cũng ngay ngắn, không hề hỗn độn.
Không sợ chết không sợ mệt, cho nên lực chiến đấu của quân đội thú nhân vô cùng khả quan.
Có nhiều thú nhân gia nhập, tiến độ chiến tuyến tốc độ lập tức đề cao.
Lúc này, quân đoàn chủ lực của Vong Linh không lại chỉ là xương khô và cương thi cấp thấp, các loại Vong Linh trong cấp cao đều lên trận.
Những cao thủ đại lục cũng không cam lòng tịch mịch đi lên chiến trường. Chiến đấu bắt đầu tiến vào giai đoạn gay cấn, nhất là theo sự gia nhập của Vong Linh cấp cao mà trở nên giằng co lên.
Nhân loại, Tinh Linh, Thú nhân và Ma thú, toàn bộ cao thủ Thánh cấp không hề thoải mái, bởi vì quân đoàn lớn Thánh cấp của kẻ địch đã xuất động.
Trên bầu trời Cốt Long bay lượn cùng Cự Long va chạm kịch liệt, ma thú hệ phi hành cùng thú Răng Nanh cũng đang tiến hành liều chết chiến đấu!
Đám thú lớn bay trong không trung, mặt đất vô số sinh linh giao chiến, chiến trường khổng lồ hơn bao giờ hết.
Bạch Hành cùng Tiểu Ngân tham dự chiến đấu của nhóm Thánh cấp.
Kỵ Sĩ Tử Vong khí thế ngẩng cao xếp thành phương trận chỉnh tề bắt đầu tiến hành tiến lên. Mục tiêu của chúng nó là đám ma thú to lớn phía trước.
“Giáo huấn lần trước còn chưa đủ sao?”
Bạch Hành mỉm cười, kẻ địch phạm phải sai lầm đồng dạng đối với anh mà nói là chuyện tình không thể tốt hơn. Có thể càng thêm thuận tiện giải quyết đối phương!
Từng dãy tường băng mọc lên, ngăn cản trên lộ tuyến của Kỹ Sĩ Tử Vong tiến tới. Xoay sở không kịp phòng bị, Kỵ Sĩ Tử Vong đang cấp tốc chạy nhanh kèm thêm Yểm Mộng cùng nhau đính ở trên tường băng. Mặc dù không bị thương, nhưng khí thế và tốc độ chấn động đều giảm xuống.
Vào thời điểm Bạch Hành thu thập Kỵ Sĩ Tử Vong, Tiểu Ngân cũng không rảnh, đối tượng hắn đả kích là quái Thạch Tượng. Loại Vong Linh này to lớn vô cùng, khí lực kinh người, phòng ngự gần như vô địch làm toàn bộ Thánh cấp đau đầu.
Thánh cấp ở đây trừ một số phòng ngự đặc biệt lợi hại, ai cũng chịu đựng không nổi nó một chút.
Từng đạo Rồng lửa từ căn không xuất hiện, đốt cháy tầng nham thạch bên ngoài quái Thạch Tượng. Nham thạch bắt đầu trở nên nóng cháy, nhưng quái Thạch Tượng không có bị thương tổn quá lớn.
Sau đó, sau khi Bạch Hành cùng Tiểu Ngân hoàn thành hành động của mình, lập tức nhận công việc của đối phương.
Tiểu Ngân bắt đầu dùng tia chớp hệ quang đối phó với đám Kỵ Sĩ Tử Vong không thể hành động tự nhiên này. Mà Bạch Hành – chiêu thức cũ – đóng băng nham thạch bị lửa đốt nóng cháy.
Sau khi đem băng tuyết bao phủ nham thạch bên ngoài của quái Thạch Tượng, trước là một trận im lặng, tiếp đó là âm thanh răng rắc truyền đến, tầng nham thạch kiên cố không thể phá của quái Thạch Tượng từng chút từng chút vỡ ra từng đường khe nứt, từ ít đến nhiều, từ hẹp đến rộng…
Cứ như vậy là đủ rồi, ma thú cỡ nhỏ tự nhiên biết tiến vào khe nứt đó sau đó làm sao tìm ra khởi nguyên bên trong quái Thạch Tượng vô cùng mềm dẻo.
Nói lên thì dễ dàng, làm nên mới khó.
Đầu tiên tầng nham thạch của quái Thạch Tượng kỳ thật rất khó dẫn nhiệt, nếu không phải nguyên tố lửa của Tiểu Ngân đủ lợi hại, phải đem tầng ngoài của quái Thạch Tượng đốt tới mức độ nóng cháy thì người có thể mệt quá sức, nhất là Tiểu Ngân có thể lập tức tụ tập đến nhiều nguyên tố lửa như thế làm cho tầng nham thạch với tốc độ thêm nhiệt vô cùng nhanh chóng, ma pháp sư khác, lúc đem quái Thạch Tượng tăng nhiệt đến cũng đủ độ nóng thì quân đoàn Thánh cấp đại lục người ta đã tiến vào đại sát tứ phương.
Tiếp theo, là Bạch Hành. Đạo lý đồng dạng, nếu không phải Bạch Hành Thần cấp, những người khác cũng khôn thể nhanh chóng đem nhiệt độ bên ngoài quái Thạch Tượng đến mức độ nhất định, đại khái cũng chỉ làm quái Thạch Tượng mát hơn một chút mà thôi, tất nhiều thì lại càng không thể phối hợp đạt tới hiệu quả làm tầng phòng ngự của đối phương vỡ ra!
Bộ chiến thuật này Tiểu Ngân và Bạch Hành từng sử dụng qua, chỉ là sau đó không còn kẻ địch có thể đáng giá bọn họ hợp tác như vậy, hiện tại dùng đến trái lại nhấc lên hiệu quả ngoài ý muốn.
Không có tâm tư tán tưởng mình và Tiểu Ngân liên thủ tạo thành hiệu quả kinh người, mắt Bạch Hành sáng ngời nhìn chằm chằm tình hình mặt đất, chỉ lo mấy tên nào đó phía dưới gặp được nguy hiểm mà mình không có biện pháp cứu viện kịp.
Lúc này, một tiếng ưng kêu hơi chút non nớt từ cách đó không xa truyền đến.
Là Ưng con!
Bạch Hành vội vàng nhìn qua, kết quả thấy Ưng con có chút nhếch nhác hướng mình bay qua, trên móng vuốt quắp một quả cầu lông nhỏ màu nâu thành thành thật thật, phía sau đi theo một đám Vong Linh hệ phi hành loại tên là Ruồi độc.
Loại Vong Linh này là một loại Vong Linh hệ phi hành tính quần cư, tập tính cùng ong bắp cày tương tự, cho tới bây giờ đều là mày đến một con tao thì là một đám, mày đến một đám tao vẫn là một đám vô lại đấu pháp.
Chẳng qua, bởi vì thực lực chỉ là cấp bốn năm, cho nên đối với Thánh cấp mà nói phiền toái, nhưng vẫn chưa đến mức quá nguy hiểm. Đương nhiên, chúng nó đối với Ưng con và Gấu con hai đứa mà nói thì rất nguy hiểm, cho nên Ưng con đang đem hết toàn lực dùng sức tốc độ nhanh hơn hướng Bạch Hành bên này bay.
Một màn rất quen thuộc!
Giống như trước đây khi lần đầu tiên nhìn thấy Ưng con và Gấu con chính là bộ dáng này!
Ưng con lo lắng mà có chút nhếch nhác, Gấu con thành thành thật thật thần tình vô tội – khăng khăng kỳ thật họa chính là nó tự xông ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...