Tô Tử Duyệt cùng 1 nhà Kiều Mặc Nhiên đầu tiên là đến chỗ ở của đám người Thường Hoan, 4 người bọn hắn đã dựa theo Tô Tử Duyệt hy vọng đem phòng ở dồn thành 1 chỗ. Mấy người bọn hắn thấy Tô Tử Duyệt đến bộ dáng đều có vẻ rất cao hứng, Tô Tử Duyệt cấp bọn hắn tóm gọn lại tình hình gần đây, để cho bọn hắn yên tâm. Thấy Tô Tử Duyệt đến, Tố Điệp liền thu xếp muốn đi làm chút thức ăn thiết đãi Kiều Mặc Nhiên cùng báo đen.
Tô Tử Duyệt vội vàng ngăn cản hắn, nói- Ngươi khoan làm đã, chúng ta còn có chút sự tình cần làm, ta tới là muốn tìm Thường Hoan. Ta tính phiền toái hắn chở ta đi tới 1 nơi khác.
Tố Điệp nghe vậy, có chút sinh ra cảm giác chỉ nghe người mới cười, ko nghe người cũ khóc. Bạch Khổng Tước 1 bên híp mắt cao thấp đánh giá Tô Tử Duyệt sau 1 lúc lâu, cuối cùng theo tro mũi bài trừ 1 tiếng “Hừ” đến, cái gì cũng ko thèm nói nữa. Nhưng thật ra Đầu sói lại tức giận nói- Ngươi là muốn đi tới địa phương nào, còn thế nào cũng phải chỉ định hắn? Ngươi thử nói xem, có cái địa phương nào mà gia ko đi được?
_ Với tính khí hay nổi nóng của ngươi thì đi ko được!- Tô Tử Duyệt vừa chủy 1 quyền vào bộ ngực rắn chắc của Đầu sói, vừa nói.
Đầu sói liền chỉ Tố Điệp, tiếp theo nói- Vậy tính tình của hắn sao lại ko được đi?
_ Tính tình của hắn là ko thành vấn đề, nhưng…- Tô Tử Duyệt đang ấp úng biên soạn lý do, chợt nghe Tố Điệp nhẹ giọng nói- Quên đi, Tiểu Duyệt quyết định như thế nhất định có lý do của nàng, chúng ta ko cần hỏi lại- Nói xong, hắn nhẹ nhàng rủ hạ mi, vậy dài dài lông mi ở trên mặt tạo ra 1 tiểu khối bóng râm.
_ Ta…- Tô Tử Duyệt thấy Tố Điệp mất hứng, nội tâm lại lo lắng, càng gấp lại càng ko biết nên làm sao giải thích.
_ Nhân mã là do ta chỉ định, hắn theo ta là làm nhiệm vụ. Là vậy đó, các ngươi còn vấn đề gì ko?- Khiến Tô Tử Duyệt ko ngờ tới nhất, vẫn luôn lặng yên báo đen vào lúc này lại mở miệng. Nghe ông nói như vậy, Tô Tử Duyệt đối ông nhất thời sinh ra rất nhiều hảo cảm.
Thân phận báo đen toàn bộ ma quỷ đều hiểu rõ, thấy ông nói như vậy, bọn hắn cũng ko còn biết nói gì. Đầu sói nâng cằm, nheo lại đôi mắt đánh giá báo đen rất lâu, mang chút ý tứ hàm xúc uy hiếp hướng hắn lộ ra 2 cái răng nanh.
Tô Tử Duyệt mang Thường Hoan bắt đầu đi, liền thấy tiểu báo con tro lòng Kiều Mặc Nhiên, nàng suy nghĩ 1 chút nói- Đi loại địa phương đó tổng ôm nó theo cũng ko tốt lắm, ko bằng để cho bọn hắn giúp ngươi trông đứa nhỏ 1 chút? Chờ thời điểm chúng ta trở về rồi mang tiếp.
Kiều Mặc Nhiên suy nghĩ cảm thấy cũng đúng, tình huống tệ nhất là dọc theo đường đi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đứa nhỏ tốt xấu cũng ko xảy ra chuyện gì. Nàng gật gật đầu, rồi mới đem Meomeo giao cho Bạch Khổng Tước đứng gần mình nhất, có ngàn ân vạn cảm tạ dặn dò. Bạch Khổng Tước ôm mềm mại tiểu báo con, biểu tình trên mặt nhất thời nhu hòa rất nhiều.
Tiểu báo con thấy lão ba lão mẹ đem nó ném ở lại tro này rồi tính bỏ đi, liền muốn đuổi theo, miệng nhỏ bé nó chỉ có thể phát ra tiếng kêu the thé như mèo con. Đầu sói nghe xong nhịn ko được nhăn mi đối báo đen nói- Ngươi xác định đứa này là nhi tử của ngươi?
Báo đen nghe xong nháy mắt xù lông, kén khởi nắm đấm liền hướng vào người Đầu sói. 1 bên nói- Ba ngươi năm đó cũng là 1 hán tử, sao lại sinh ra đứa nhi tử yếu kém như ngươi? Thật sự là đáng đánh đòn. Luận vai vế ngươi còn phải gọi ta là thúc thúc, ai cho ngươi tại đây loạn phệ?
Đầu sói cũng ko phải ngồi ko, hắn giơ nắm đấm liền cùng ông xoay đánh vào 1 chỗ, 1 bên đánh 1 bên ồn ào- Gia chỉ là mở miệng hỏi chơi, lão sao lại 1 chút hài hước cảm cũng ko có.
1 bên mọi người ba chân bốn cẳng đem 2 người này kéo ra, Tô Tử Duyệt thật ko thể nào khuyên nổi báo đen. Cuối cùng vẫn là Thường Hoan bằng vào thân thể cường tráng đem báo đen lôi kéo ra khỏi phòng, như vậy 4 người mới lại khởi hành đi.
Dọc theo đường đi Tô Tử Duyệt cùng Kiều Mặc Nhiên đều là cưỡi tại trên thân lão công, cho nên cũng ko thấy mệt, hữu thuyết hữu tiếu như là đi bộ đường xa vui vẻ. Báo đen là người ko thích nói chuyện, Thường Hoan lại càng ko thể nói được, cho nên 2 người đều tận chức tận trách gánh vác sứ mệnh phương tiện giao thông.
Thường Hoan cùng báo đen tốc độ rất nhanh, bọn hắn sáng sớm xuất phát, thời gian giữa trưa đã xuyên qua 1 cánh rừng lớn, đến 1 tòa núi mà Tô Tử Duyệt chưa bao giờ thấy qua trước đó. Tô Tử Duyệt đoán nơi này ở rất xa nơi bọn hắn quản lý, chung quanh im lặng giống như là 1 cái cạm bẫy thật lớn đang đợi con mồi đến. Tô Tử Duyệt ko khỏi đánh cái rùng mình, rồi mới theo phía sau ôm chặt thắt lưng Thường Hoan. Kiều Mặc Nhiên tựa hồ cũng có ý tưởng đồng dạng, trên mặt nàng tươi cười cũng ko còn, ôm cổ báo đen run ko ngừng.
_ Sơn động đó ngay tại trên núi, chúng ta phải leo lên- Báo đen nói xong, hiện ra nhân hình, dẫn đầu đi lên.
Bọn họ đường nãy giờ đi qua đều là bằng phẳng, cho nên đối với Thường Hoan cũng ko cố sức. Nhưng hôm nay phải leo núi, vó ngựa của hắn liền có vẻ phải dốc hết sức. Tô Tử Duyệt nhảy xuống lưng Thường Hoan, kéo tay hắn chậm rãi tiêu sái, càng ko ngừng nhắc nhở hắn cẩn thận. Lúc này Tô Tử Duyệt tro lòng có chút hối hận, nàng rất lo lắng Thường Hoan đi ko quen đường núi hội té xuống. Nếu gọi Tố Điệp hoặc là Bạch Khổng Tước, liền so với hiện tại dễ dàng hơn nhiều. Nàng lo lắng ngẩng đầu nhìn Thường Hoan 1 chút, chỉ thấy Thường Hoan cười lắc lắc đầu tỏ vẻ chính mình ko có việc gì. Tô Tử Duyệt tro lòng đau xót, nắm chặt tay hắn càng gấp.
Cũng may bọn họ cũng ko có đi quá cao, liền thấy báo đen chỉ phía trước, nói- Là ở chỗ này- Ngọn núi này cũng ko quá dốc đứng, chỉ có che kín kỳ quái đại thụ cùng bụi cây. Tô Tử Duyệt mờ mịt nhìn về phía phương hướng báo đen chỉ, chỉ thấy phía trước là 1 ít bụi cây bình thường, phía sau bụi cây mơ hồ có thể nhìn thấy vách núi, cũng ko thể nhìn ra cửa sơn động. Báo đen lại tiếp tục nói- Lộ trình còn lại chỉ có Ma đô vương mới có thể đi tiếp, chúng ta thực sự ko được cho phép. Ngươi đừng lo lắng, sẽ liền rõ ràng là 1 số hồi việc.
Nghe báo đen nói xong, Tô Tử Duyệt liền cảm giác được cơ bắp trên thân Thường Hoan nháy mắt liền căng thẳng. Nàng biết hắn là lo lắng cho mình, nàng cùng Thường Hoan trao đổi 1 cái ánh nhìn, rồi mới trấn an vỗ vỗ cánh tay của hắn, nói- Ngươi tại đây chờ ta, ta đi xem tình huống.
Thường Hoan nhìn Tô Tử Duyệt, lại chớp đôi mắt nhìn về phía báo đen, do dự tro giây lát thế này mới ko tình nguyện gật gật đầu. Tô Tử Duyệt nhìn Thường Hoan 1 chút cái, rồi đem ánh mắt lạc đến trên thân Kiều Mặc Nhiên, cuối cùng lại nhìn tới trên thân Thường Hoan. Thường Hoan hiểu ý nheo lại đôi mắt, tỏ vẻ rõ ràng. Tô Tử Duyệt đây là ở ý bảo Thường Hoan nếu chính mình có việc, trước xuống tay với Kiều Mặc Nhiên. Mà báo đen giống như hoàn toàn ko nhận thấy được 1 loạt động tác này của Tô Tử Duyệt, vẫn đứng ở nơi đó đợi. Kiều Mặc Nhiên là cái vô tâm, chỉ ngoan ngoãn dặn Tô Tử Duyệt cẩn thận.
Tô Tử Duyệt nhấc chân đang muốn đi về phía trước, bỗng nhiên nhớ tới việc gì đó quay đầu lại nói- Dọc đường chúng ta đi có người đi theo ko?
_ Ta ko có phát hiện ra gì- Báo đen nói xong lại quay đầu hỏi Thường Hoan nói- Còn ngươi?- Thấy Thường Hoan cũng lắc đầu hắn liền đối với Tô Tử Duyệt nói- 2 người chúng ta đều ko có phát hiện, vậy hẳn chính là ko có. Nếu có, thì thực lực của hắn so với chúng ta thực sự cao siêu hơn rất nhiều…- Nói tới đây, báo đen ko có nói tiếp.
_ Thường Hoan, 1 hồi vạn nhất có cái gì ngoài ý muốn, ngươi đừng do dự, lập tức trở về tìm Mẫn Mặc biết chưa?- Tô Tử Duyệt nói xong, lại đối Kiều Mặc Nhiên nói- Vợ chồng các ngươi theo giúp ta mạo hiểm như vậy, ta nội tâm thật sự là băn khoăn. Chỉ mong hết thảy đều thuận lợi- Nói xong, Tô Tử Duyệt liền bước nhanh tới phương hướng mà báo đen chỉ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...