Tiểu sư phó bị hắn giữ lại ra sức đốt lửa.
Chỉ là nói thật, hắn ở Ngự Thiện phòng ngần ấy năm, vẫn không biết Ngụy Anh đang làm cái gì.
Dựa vào cảm giác thêm xong gia vị, Ngụy Anh đậy nắp, hết sức nghiêm túc mà chờ đồ ăn chín.
Phòng ăn đã có người chuẩn bị trà với điểm tâm cho hắn, Ngụy Anh rót một tách trà, đưa cho tiểu sư phó đang ở một bên nhóm lửa.
Tiểu sư phó kia thụ sủng nhược kinh, vội xua tay nói: "Nô không dám."
Hắn đưa tách trà nhét vào tay tiểu sư phó: "Ngươi giúp ta nhóm lửa, ta còn chưa cảm ơn ngươi nữa."
Ở trong phòng ăn đã mấy canh giờ, tay Ngụy Anh dính chút mùi, nhìn thấy có vài phần hơi thở của dân gian*.
Tiểu sư phó nhìn đến phát ngốc, ngu dốt như hắn cũng nghe qua tin tức trong cung, nói bên dạ tâm huyết dâng trào, thu một hàng thần ở Tĩnh Ninh làm quý quân.
Hiện giờ nhìn thấy người thật, có thể nói là lời đồn không sai.
Vị công tử này, thật sự là vô cùng xinh đẹp.**
*Hơi thở dân gian: ý là bình dị, gần gũi.
**Mọi người không có vấn đề nếu mình để chữ xinh đẹp chứ?
Ngụy Anh đặt một cái ghế nhỏ trước bếp rồi ngồi xuống, nhìn tiểu sư phó nhóm lửa.
Lại thêm vài cây củi vào trong bếp, tiểu sư phó lau đi mồ hôi giữa trán, hỏi: "Điện hạ, lửa còn phải đốt bao lâu nữa ạ?"
Ngụy Anh nghiêm túc thỉnh giáo, nói: "Ta cũng không biết.
Ngươi cảm thấy nên làm thế nào?"
Tiểu sư phó nuốt một ngụm nước miếng, lắp bắp nói: "Điện hạ, ngài....!trước kia người đã từng làm cơm bao giờ chưa?"
Ngụy Anh gật đầu: "Đã làm hai lần."
Tay cầm kẹp gắp than của tiểu nội thị run run, hai, hai lần, thế này nên làm như thế nào mới phải."
Ngụy Anh không muốn nói tiếp, lần cuối cùng hắn nấu ăn, không cẩn thận làm cháy bếp.
Giang Trừng cứu hắn từ phòng bếp ra, mặt dính đầy tro bụi, đen thui, trách hắn cả nửa tháng.
Từ đó về sau sư tỷ vừa thấy hắn tới gần phòng bếp, lại có dáng vẻ giống như gặp đại địch.
Vốn hắn nghĩ thời tiết nóng bức, muốn nấu cho thân binh Giang gia một ít chè đậu xanh.
Kết quả những người đó thường ngày vẫn hay thân thiết gọi "Ngụy công tử" lại không ai chịu ăn.
Giang Trừng nói thẳng, hắn nhắm mắt lại làm còn tốt hơn cái nồi này.
Ngụy Anh đành phải tự an ủi mình, người khác có thiên phú, không thể cưỡng cầu.
Trước mắt cũng là như thế.
Ngụy Anh mở nắp nồi, làm bộ làm tịch nhìn, bình tĩnh nói: "Thêm một chút lửa, còn nấu thêm một ít giờ nữa là được."
Tiểu sư phó tin phục mà gật đầu, nhét thêm hai thanh củi.
......
Lúc Ngụy Anh đặt đồ vật đen sì kia trước mặt mình, Lam Trạm cho rằng Ngụy Anh muốn hành thích vua.
Nội giam thử đồ ăn thực hiện công việc của mình, thử ba lần độc, ý bảo không sao.
Lam Trạm nhìn chằm chằm đĩa một lúc lâu, khiêm tốn thỉnh giáo: "Đây là cái gì?"
Ngụy anh đáp rằng: "Thịt kho tàu." Nói xong bản thân cũng có chút chột dạ, không tự nhiên mà bổ sung: "Bỏ hơi nhiều nước tương một chút, cho nên nhìn có hơi đen."
Một đĩa thịt kho tàu đen sì đặt ở giữa những món ăn trân quý, thật sự có chút thảm không nỡ nhìn.
Đã là do Ngụy Anh tự mình làm, vẫn là không nên đả kích hắn.
Lam Trạm vắt óc suy nghĩ, miễn cưỡng tìm ra một ưu điểm: "......đĩa này khá là đẹp."
[:)))]
Cung nhân gắp thức ăn thật sự không dám gắp món này cho bệ hạ, nhìn tổng quản giống như xin giúp đỡ.
Lam Trạm thở dài, cầm lấy đũa bạc, thoáng nhìn thấy trong mắt Ngụy Anh sáng rực lên.
Ở chung một khoảng thời gian, hắn coi như biết được một chút tính cách của Ngụy Anh.
Trước mặt Ngụy Anh giống như không để ý lắm nhưng trong lòng lại giấu chút mong chờ.
Thôi, bất cứ giá nào.
Lam Trạm duỗi tay đưa đũa bạc đến chỗ thịt kho tàu, chọn một miếng nhỏ cho vào miệng.
Tổng quản không nhịn được dời mắt đi, thật sự không đành lòng nhìn tiếp.
"Như thế nào?"
Lam trạm buông đũa bạc, nói: "Hơi mặn một chút, tạm được."
Ngụy không khống chế được nở một nụ cười nhỏ, giống như tuyết tan, hoa xuân mới nở.
Nhìn hắn vui mừng như vậy, giống như tất cả đều đáng giá.
Lam Trạm uống một ngụm trà, cười nói: "Vui như vậy?"
Hắn chỉ chỉ ghế dựa bên cạnh mình: "Tất bận trong phòng ăn nửa ngày, mệt rồi đúng không." Ngụy Anh khó lắm mới một lần thuận theo ý Lam Trạm, ngồi vào cạnh hắn.
Lệnh cung nhân đưa cho Ngụy Anh một chén canh, thấy hắn nhìn chằm chằm vào đĩa thịt kia ngo ngoe muốn động, Lam Trạm cảm thấy có chút không ổn.
Hắn bắt đầu một chủ đề, nói: "Trước kia Tiện Tiện đã làm cơm rồi sao?"
Ngụy Anh gật đầu: "Đương nhiên đã làm rồi." Hắn khép đôi đũa, chọc chọc đĩa thịt kho tàu: "Chỉ là trước nay không có ai chịu ăn."
Hắn ngước mắt nhìn về phía lam trạm, thành khẩn nói: "Ngươi là người đầu tiên."
Lam Trạm dở khóc dở cười, xem ra sau này hắn vẫn nên để ý một chút, không cần để Ngụy Anh tới gần phòng ăn sẽ tốt hơn.
Còn chưa ăn được bao nhiêu, nội thị liền đi vào bẩm báo: "Bệ hạ, Đoan Vương điện hạ tới."
Cung nhân cung kính dẫn một người vào, bên hông Lam Duẫn có một cái quạt xếp, giơ tay nhấc chân đều là quý khí.
Lam Trạm cùng Ngụy Anh đứng dậy, gọi: "Hoàng thúc."
Lam Duẫn vô cùng hưởng thụ, vừa lòng gật đầu: "Đại chất nhi."*
*Mình không biết thay sao cho hợp nữa:.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...