Khi bước chân của hai người đó đã rời đi từ rất lâu. Hồ Anh Vũ vẫn không tài nào đứng dậy nổi. Cả cơ thể cô run rẩy dưới gầm bàn, tâm hồn như mảnh thủy tinh vỡ vụn được chắp vá từ quá khứ.
Ai có thể ngờ được sự thực cô vẫn nghĩ bấy lâu nay, lại chỉ là tưởng tượng do mình cô sắp đặt.
Cô, đã đặt sai vị trí rồi sao?
Lẽ ra là nên giữ trái tim mình kiên định thêm chút nữa?
Người cô nên yêu không nên là người đã từng yêu?
Nhưng tại sao cả hai lần yêu, cô đều yêu cùng một người?
Trong khuôn viên sau nhà, cậu bé mang khuôn mặt lạnh lùng đẩy cô bé gái ra xa.
- Anh Vũ, em đi đi, từ bây giờ anh không muốn gặp em nữa.
- Tại sao anh gấu? - Cô bé Anh Vũ khóc nức lên, cả người ngồi bệt trên nền cỏ giãy dụa.
- Có nhiều chuyện không thể giải thích, em mau đi đi, anh không muốn để bạn gái anh trông thấy.
Cô bé Anh Vũ của ngày nào, mặt mày lem nước mắt bị anh xô ngã xuống đất vẫn mỉm cười nắm tay anh.
- Nhưng anh Gấu đã hứa sẽ lấy Anh Vũ, chăm sóc cho Anh Vũ mà!
Cô bé mặt mày lem lụa, dùng tay quệt nước mắt nhưng trên khuôn miệng vẫn xuất hiện nụ cười rạng ngời.
- Đó là chuyện của lúc trước, anh đã lớn rồi, rồi cũng phải đến lúc lấy vợ. Anh không thể chăm sóc cho em cả đời được, anh cần phải bảo vệ cho vợ anh nữa.
- Nhưng anh Gấu đã hứa rồi mà, anh Gấu nói sẽ đợi Anh Vũ lớn, anh Gấu muốn Anh Vũ làm cô dâu của anh...
Cô bé tự hào khi nói về điều đó. Đây đã từng là tâm nguyện và là ước vọng duy nhất của cô.
- Là anh nói dối đó.
Nhưng anh đã phũ phàng gạt bỏ. Không do dự, đầy quyết đoán. Một tay anh đã đánh đổ hạnh phúc mà cô phải rất cất công xây dựng.
Anh không muốn ở lại trong đó. Lại càng không muốn giữa lại nó cho cô.
Cô bé ngẩn người rồi chợt bật khóc.
- Anh Vũ không tin, anh Gấu nói dối, nói dối.
Cô đã vẫn tin đó không phải là sự thật, dù có bị đối xử lạnh nhạt đến đâu đi chăng nữa, cô đã vẫn tin...
Nhưng tại sao?
Rồi tai nạn xảy ra.
Anh lạnh lùng xô cô ngã xuống mặt đường. Anh đâu hay, ở rất gần đó, tử thần đang đợi anh.
Giữa không trung vang lên tiếng kêu chói tai của xe cộ.
Nơi giữa đường, cô gái nhỏ nằm yên không nhúc nhích.
Thời gian trôi nhanh, nhưng với cô nó lại là cực hình, phải rất khó khăn, cô mới có thể rũ bỏ được bóng hình đó, nhưng 15 năm sau, người cô gặp rồi đến khi thật lòng lần nữa biết yêu, người đàn ông đó lại vẫn chỉ là anh.
Ai có thể nói cho cô biết, cô nên làm cái gì bây giờ? Tần Duệ Minh, anh thế nhưng lừa gạt cô.
Hèn chi, cô lại thấy Cúc Phương quen mặt đến vậy.
Thì ra, lâu nay, cô vẫn chỉ là một con rối trong tay bọn họ.
Không biết gì cả, vẫn chỉ một lòng yêu anh, nhưng tại sao lại làm tổn thương cô, 15 năm, chẳng lẽ còn chưa đủ?
Tại sao ông trời lại bất công đối với cô như vậy? Cô đã làm gì sai sao? Chẳng lẽ, yêu một người cũng có lỗi?
Thanh Hà hoảng sợ lay mạnh người Hồ Anh Vũ, tâm trạng lo lắng.
Nhìn cô thất thần như vậy, dường như, sẽ có chuyện chẳng lành.
- Anh Vũ, mày sao vậy, Anh Vũ?!
Hồ Anh Vũ giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ, không biết từ lúc nào, cô đã khóc. Trước mắt cô nhòe đi vì nước mắt.
Giương đôi mắt vẫn còn những vệt nước ướt sũng, Hồ Anh Vũ gượng cười.
- Tao ổn, mày không cần phải lo đâu.
Không lo? Sao có thể. Mặt cũng đã trắng bệch đến vậy rồi.
Thật không nghĩ ra, quá khứ của Hồ Anh Vũ lại là một mảng đau thương đến vậy. Người chồng hiện tại của Anh Vũ lại là cậu bé năm nào Anh Vũ đã dành trọn trái tim để yêu.
Bạn của cô, sao tất cả đều phải chịu những số phận nghiệt ngã. Trình Hoa đã không nói sao đến cả Anh Vũ cũng phải... Thanh Hà đau lòng ôm chặt Hồ Anh Vũ trong vòng tay. Tâm của cô cũng rất đau, đau thay cho những người bạn tốt.
Hồ Anh Vũ hiểu Thanh Hà lo lắng cho mình, nhưng lúc này đây, cô không cần, ít nhất vào lúc này, làm ơn, hãy để cô được ở một mình.
Hồ Anh Vũ đẩy Thanh Hà ra, cô đứng dậy, dùng khăn giấy lau sạch những giọt nước mắt.
- Hãy để tao ở một mình, được không? - Giọng cô kiên quyết, lại như van nài.
Nói rồi, Hồ Anh Vũ cầm túi sách bước đi.
Đừng nhìn Hồ Anh Vũ cứng cỏi như vậy mà lầm tưởng, thực ra đó chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi. Nếu được tận mắt chứng kiến tình cảnh một cô bé xa ngã vào tuyệt vọng của 15 năm về trước thì là ai cũng sẽ hiểu. Tình trạng lúc đó... cũng không khác mấy tình cảnh của Trình Hoa lúc mất mẹ.
Tinh thần suy sụp khiến hai chân Hồ Anh Vũ mềm nhũn. Cũng may Thanh Hà đứng dậy kịp thời đỡ lấy người cô.
- Mày xem, đứng còn không vững nói mình đi được?!
Trách thì trách vậy, nhưng Thanh Hà cũng đau lòng lắm.
Đều là bạn của cô, cũng như là gia đình vậy, không thương làm sao được?!
Sự thực này vượt xa so với những gì Hồ Anh Vũ có thể chịu đựng được. Cô không biết mình có thể trụ nổi không.
- Để tao gọi Hạ quản gia đến đón mày.
- Đừng gọi.
Nhìn thấy Thanh Hà bắt đầu lôi điện thoại ra, cô vội ngăn lại.
Lúc trước, cô có thể suy nghĩ chưa thoáng, nhưng giờ bình tĩnh cô mới suy nghĩ lại.
Anh thực sự nhận ra cô?
Cũng đã 15 năm trôi qua.
Nếu biết cô là cô bé năm đó. Liệu anh có còn ở bên cô? Quan tâm cô?
Anh yêu cô? hay chỉ yêu cái tên của cô?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...