Phía bờ Tây Quảng Tây đạo, cách Ung Châu không xa về phía Tây Bắc.
Trên một đầu đường núi nho nhỏ dọc theo thế núi uốn lượn, thuận đường núi nhìn lại, tại chỗ lưng chừng núi, có một đạo thác nước đổ xuống, thác nước tiếp xúc với mặt hồ vẩy ra những giọt nước tung bay, dưới ánh mặt trời lại giống như những viên bi ánh sáng tản mát ra thất thải quang hoa.
Từ phía trên đạo thác nước này nhìn lại, có một khối đá lớn tồn tại ở đó trông như một cái bình đài, cũng chẳng biết là ai lại ở trên tảng đá đó tu kiến có một cái Bát Giác tiểu đình.
Hai gã trung niên mặc bố y màu đen, khoác da hổ báo, chắp tay lưng đứng trong đình, ánh mắt cả hai nhìn về hướng một người thanh niên đang khom lưng cúi đầu trước mặt, một tên mặt không chút biểu tình, tên còn lại thì thản nhiên như không, thỉnh thoảng còn tủm tỉm cười.
Cái đình này là một nơi rất tốt để ngắm cảnh thưởng trà, nhưng rõ ràng đám người đang ở đây đều không có nhã hứng làm việc này.
Lặng im nửa ngày, gã trung niên mặt lạnh mới trầm trọng, nhìn thanh niên trước mặt mà nói:
- Đây...!là ý của Liễu Xuyên sao?
Gã thanh niên cúi đầu thật thấp, ngăn không cho vì sợ hãi mà biểu lộ trên khuôn mặt bán đứng mình, hắn căn răng gật đầu rồi vội vàng nói:
- Bẩm tộc trưởng! Đúng là như vậy! Liễu Chi Châu có nỗi khổ riêng, không thể làm khác.
Gã trung niên mặt lạnh không vội vã đáp mà quay đầu sang bên cạnh, nhìn tên trung niên còn lại, nói:
- Hoàng tộc trưởng, theo ý của người thì thế nào...
Trung niên nhân họ Hoàng vẫn một bộ cười cười đáp:
- Tại hạ tuỳ theo Nông tộc trưởng mà thôi, thế nhưng...!ta cảm thấy Liễu Xuyên...!làm người không tệ!
Họ Nông gật gù, nghe ý của tên họ Hoàng là Liễu Xuyên có thể tin được.
Thận trọng suy nghĩ một hồi, hắn nhìn tên thanh niên, lạnh lùng đáp:
- Báo cho Liễu Xuyên...!chúng ta có thể làm!
Nói dứt câu, trung niên họ Nông phất tay, ra hiệu cho tên thanh niên này có thể đi báo tin.
Hiện tại chỉ còn hai người, họ Nông nhìn họ Hoàng, ánh mắt có phần thâm trầm, họ Hoàng thì có chút chột dạ, hơi ho khan một tiếng nói:
- Nông tộc trưởng tại sao nhìn ta như vậy?
- Ngươi không nhận thấy đây là một cái bẫy sao? - Họ Nông lạnh giọng nói.
Họ Hoàng cười cợt, khẳng khái đáp
- Có bẫy mới là tốt!
Trung niên họ Nông lúc này mới hiếm hoi nở ra nụ cười nhẹ, giọng hơi gằn, gật đầu nói:
- Không sai, có bẫy mới là tốt!
Đứng tại đình viện, một bên là ngọn núi tranh vành, một bên là thác đổ cuồn cuộn, hai gã tộc trưởng người Tráng ngày đó đều ra lệnh cho bộ tộc xuất quân.
Kiếm chỉ hướng Ung Châu thành.
*
Người dân thành Ung Châu tự nhiên không thể biết được những gì sắp diễn ra, bọn hắn mấy ngày nay chủ đều đều xoay quanh việc Mãnh Hổ trại có tội hay không?
Đi dạo trên đường hoàn toàn có thể dễ dàng chứng kiến đám đông túm năm tụm ba bàn về chuyện này.
Hổ Tam Nương nhìn thấy những người kêu ca Mãnh Hổ trại vô tội liền hừ lạnh, mĩ nhân tức giận ra mặt, giọng khàn khàn đặc trưng nói:
- Một đám vô tri, ngu xuẩn lại bị mấy câu đồn đại che mắt!
Hỗ Gia người chết trong tay Mãnh Hổ trại cũng không ít, nàng đương nhiên căm ghét đám người này.
Đỗ tiểu tử đứng bên cạnh bỗng nhiên có phần chột dạ, hắn nhìn về vị trí phía sau Hổ Tam Nương, nơi mà Lý Sư Sư đang đứng, trong lòng bỗng nhiên có một cỗ xúc động cảm giác muốn nói cho tiểu Tam Nương biết rằng đằng sau ngươi mới là tặc.
Lý Sư Sư vẫn một bộ dạng ân cần an ủi Hổ Tam Nương như thể chuyện này từ đầu đến cuối chẳng liền quan gì đến nàng.
Kỹ thuật diễn xuất này hoàn toàn có thể cùng Hoa Nương liều mạng.
Mà nói cũng lạ, kể từ lúc thoát được ra ngoài, không biết vô tình hay cố ý mà Hổ Tam Nương luôn tránh mặt hắn.
Lúc đầu còn nghĩ là do thương thế của nàng chưa khỏi hẳn nên vậy, nhưng hắn hôm này là bắt gắp hai nàng đi dạo, Hổ Tam Nương thì bay nhảy, khỏe như vâm
Thật chẳng hiểu ra làm sao.
Thấy Hỗ Tam Nương tỏ vẻ bất bình, Đỗ Anh Vũ chỉ hời hợt nói:
- Vậy nên mới nói Dân ý không phải lúc nào cũng đúng.
- Nhưng nó là nguyện vọng của số đông! - Lý Sư Sư bất ngờ lên tiếng phản bác.
— QUẢNG CÁO —
- Hoặc là nguyện vọng của kẻ đang điều hướng dư luận! - Đỗ Anh Vũ mỉm cười đáp.
Cuộc sống chính là vậy, một lời nói dối được lặp đi lặp lại nhiều lần tự nhiên sẽ ăn tiềm thức của người khác, rồi dần dà sẽ có người dần tin nó là sự thật.
Và khi có quá nhiều người tin nó là thật nó sẽ nghiễn nhiên trở thành sự thật.
Mãnh Hổ trại đám người là có tội.
Không chỉ lần này mà các lần trước cũng vậy.
Nhưng khi mà nhiều người tin bọn hắn vô tội thì tự nhiên bọn hắn cũng sẽ được tẩy trắng tinh tươm, biến thành những kẻ hiệp nghĩa mang oan khuất.
Ở chiều dư luận ngược lại, Thương nhân người Hán thì hả hê với chuyện này, Mãnh Hổ trại không phải lần đâu ra tay với bọn hắn, mặc kệ lần này có phải là oan hay không thì chỉ cần bọn hắn trả giá là được.
Hiện tại không còn có cái lí do “không tìm thấy sào huyệt để bao biện”, để xem lần này quan phủ giải quyết thế nào là thứ mọi người ở Ung Châu đang chờ đợi.
Đột ngột từ phía nha môn, một đám lính gác cùng bổ khoái từ bên trong mang theo bố cáo xông ra đến.
Người dân ngay lập tức nhận được kết quả cuối cùng của cuộc tranh luận mấy ngày nay, hoặc có thể nói là kết quả cuối cùng của phủ nha.
Bố cáo được treo lên trước đại môn của chợ lớn để cho ai cũng có thể đọc được.
Ở chỗ này, một tên bổ khoái đứng lên trên đài, cao giọng đọc bố cáo cho toàn thể dân chúng đều có thể nghe.
Bố cáo dài nhưng nội dung thì đơn giản.
Mãnh Hổ Trại.
Có tội.
Ba ngày sau xử trảm!
Ngay lập tức, đám người xung quanh xì xào bàn tán, loạn thành một bày.
Một kết cục có người vui có người buồn!
Tin tức rất nhanh lan ra toàn thành cũng như toàn bộ vùng lân cận.
Lẫn trong đám, Hổ Tam Nương thì vui vẻ khoa chân múa tay hết như một con chim nhỏ.
Lý Sư Sư chỉ mỉm cười nhẹ, Đỗ Anh Vũ thì chẳng biểu lộ gì, hắn quay sang hai người đẹp nói:
- Trở về thôi! Chỗ này tương đối loạn.
Hai nữ nhân gật đầu, cùng Đỗ Anh Vũ trở về dịch trạm.
...
Cùng hai người đẹp dùng bữa xong xuôi, Đỗ tiểu tử ra sân đi bộ cho tiêu cơm.
Trong đầu hắn lúc này nghĩ về Ung Châu thế cục.
Ung Châu Thành là miếng thịt béo bở, nhưng không phải là thứ mà Đỗ Anh Vũ có thể nhúng chàm.
Mặc kệ hắn có chảy nước miếng cỡ nào thì cũng phải nuốt lại vào trọng bụng, nhắm mắt lại.
Mắt không thấy thì tim không đau.
Tại Ung Châu, hắn thân tín duy nhất chỉ có mình Công Đàm, không lẽ bắt hắn đứng trên Ung Châu trường thành phấn khởi hô hào:
“Các ngươi đã bị 2 người chúng ta bao vây, còn không mau buông tay chịu trói?!!”
Dù muốn nhổ lông thổi ra binh như Tôn Ngộ Không thì ít nhất cũng phải chờ hắn mọc đủ lông đã!!
Hắn mới chỉ có 9 tuổi thôi à!!
Nhưng vấn đề ở đây không phải nằm ở một toà thành.
Kể cả hắn có dốc toàn lực đánh lấy Ung Châu sau đó thì sao?
Đánh được nhưng chiếm không được.
Chiếm được nhưng thủ không được.
Thủ được nhưng giữ chẳng được bao lâu.
Giữ được lâu nhưng không thể khai thác được lợi ích.
— QUẢNG CÁO —
Con mẹ nó! Hoàn toàn là làm ăn lỗ vốn, Đỗ Anh Vũ nhổ bãi nước bọt, tuyên bố không làm.
Ánh mắt hắn đương nhiên không chăm chăm vào một điểm.
Tranh nhìn toàn cảnh, cờ nhìn toàn cục.
Đạo lý là như vậy, nhưng việc sắp xếp, điều khiển cách cục ra sao mới là vấn đề.
Trên bàn cờ, người chơi có thể dùng góc nhìn thượng để điều khiển các quân cờ theo ý bản thân.
Nhưng nếu là bàn cờ cực lớn, lớn cỡ như cả vùng Lưỡng Quảng, thân còn ở trong cục như Đỗ Anh Vũ thì phải làm thế nào để có thể điều khiển mọi thứ như ý muốn của mình được?
Nhiều khi chỉ cần sai một ly, chậm một khắc thì mọi tình toán đều là dã tràng xe cát.
Hiện tại cũng không có điện thoại di động để cho hắn có thể từ xa điều hành đám thuộc hạ.
Nhìn vào quân Tốt trên bàn, Đỗ Anh Vũ cảm thấy bản thân hiện tại cũng giống như Tốt sang sông, không thể lui lại được.
Lý Kế Nguyên chê hắn chỉ biết chơi kỳ binh, có ngày tự mình đốt lửa thiêu thân.
Đỗ Anh Vũ chỉ cười...
“Đời người ngắn ngủi, đem hết tất cả muộn phiền, giải quyết một lần không phải tiện hơn sao?”
Trước lúc xuất quân đi Đông Hải tiễu phỉ hắn là nói câu này.
Hiện tại Đỗ Anh Vũ lại muốn nhắc lại một lần nữa.
Nó tượng chưng cho phong cách làm việc của hắn.
Đặt xuống cục cờ, một đường tuyệt sát.
Trận chiến Vân Hải chỉ là đánh trong một buổi sáng nhưng hắn là đã sắp đặt mọi thứ từ 3 tháng trước.
Phút cuối chỉ xuất hiện để thu lưới, gom tiền.
Cuộc chiến sắp tới còn khó hơn gấp trăm lần, thời gian cũng ngắn ngủi hơn.
Đỗ Anh Vũ tự nhiên sẽ phải cẩn trọng trong từng bước đi.
Nhưng cũng phải thật nhanh, thật chuẩn!
Hắn là kẻ thấu hiểu câu nói đời người ngắn ngủi...
Kiếp trước hắn chỉ mới chớm 30.
Còn có rất nhiều dự định, rất nhiều tính toán hắn chưa có thể làm được.
Lúc đó hắn từng nghĩ bản thân có rất nhiều thời gian, không việc gì phải vội.
Haizz!
Thế nên hắn mới hiểu một đạo lý.
Con người cả cuộc đời này chỉ có toàn đợi chờ, đợi lần tới, đợi khi không bận, đợi khi có thời gian, đợi khi nào có tiền, cho đến cuối cùng, chúng ta đợi được cái gì?
Đỗ Anh Vũ có thể kiên nhẫn, nhưng chắc chắn sẽ không ngồi không!
Phương Lạp chưa tạo phản nhưng thời gian cũng không còn lâu, trước đó hắn là phải lấy đủ lợi thế cho mình.
Đứng tại toà sân rộng của dịch trạm, Đỗ Anh Vũ ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, hiện tại đã là lúc hoàng hôn, thời gian này khiến lòng người không khỏi tức cảnh mà sinh tình.
“Ông trời, ông vẫn sẽ đứng về phía ta đúng chứ?!” Đỗ Anh Vũ thấp giọng nỉ non.
...
Cùng thời điểm đó, nhìn lên bầu rời không phải chỉ có mình Đỗ Anh Vũ.
Tại phía Tây Nam Tống Quốc, đang có một nhóm người áo quần rách rưới băng qua Thập Vạn Đại Sơn.
Một trong số chúng cũng đang ngẩng đầu nhìn hoàng hôn.
Tên bên cạnh thấy lạ liền tiến lên dò hỏi:
- Thủ lĩnh không sao chứ?
Gã thủ lĩnh cúi đầu, hào sảng cười nói:
- Không sao cả! Chúng ta nghỉ ngơi tại đây, ngày mai tiếp tục xuất phát.
Các huynh đệ cố gắng lên, đi qua khỏi dãy núi này là đã qua lãnh thổ Tống Quốc, tiến vào Điền Đông rồi! Mục tiêu đang ở trước mắt, tất cả dựng lên tinh thần cho ta, không được để cho công tử mất mặt, nghe rõ chưa? — QUẢNG CÁO —
- Rõ! - Đám thuộc hạ hay lập tức hưởng ứng!
Ngày 12 tháng 6, Nguỵ Quốc Bảo mang theo vài chục thân binh vượt qua Thập Vạn Đại Sơn, tiến vào Đại Lý Điền Đông.
Mà cách đó rất xa về phía Đông, có một toà hùng thành.
Nếu xét tiếng cả khu vực phía nam nước Tống, lớn hơn Ung Châu thành thì chỉ có toà thành này mà thôi!
Thành Phiên Ngung ( Quảng Châu).
Một chiếc xe ngựa theo phía Tây đạo sau khi vượt qua kiểm tra của cảnh binh thì tiến vào bên trong Phiên Ngung Thành.
Rèm của sổ mở ra, Đỗ Anh Hậu giương mắt chó nhìn toàn cảnh xung quanh một vòng, rồi ánh mắt đạo nhái rang lạc, không biết vô tình hay cố ta mà chuyển sang nhìn đám nữ nhân đang đi lại ven đường, Đỗ Anh Hậu không hỏi thầm than...
Thật lớn!
Là khen thành hay khen người thì chỉ có hắn mời biết.
Ngồi trong xe, Quách Vân nhìn tên này biểu lộ như thằng nhà quê thật sự mất mặt, ngay lập tức kéo đồng bạn trở lại vào bên trong.
Nhưng bản thân Quách Vân cũng không thể phủ nhận sự thật thành Phiên Ngung này thật lớn.
Hoàn toàn không kém Thăng Long.
Hắn đột nhiên quay sang, hỏi Đỗ Anh Hậu:
- Hổ Ca có nói đi đâu không?
Đỗ Anh Hậu hắn lắc đầu, nhún vai đáp:
- Chịu! Hổ Ca hắn đi làm nhiệm vụ, cụ thể thế nào thì không rõ ràng.
Quách Vân gật đầu, hời hợt đáp:
- Không chỉ có Hổ Ca, bản thân chúng ta cũng có nhiệm vụ trong mình, ngươi phải cẩn thận, đừng làm hỏng chuyện của A Vũ!
Họ Đỗ cười như lưu manh, híp mắt nhìn tấm cẩm nang trên tay mình nói:
- An tâm đi! Nhiệm vụ lần này ta khá thích! Tự nhiên sẽ ổn.
- Hi vọng là vậy đi! - Quách Vân tỏ ra bán tín bán nghi hồi đáp lại.
Xe ngựa vẫn đều đều lăn bánh, mang theo hai thiếu niên tới khu trung tâm phồn hoa nhất của Phiên Ngung.
Bọn hắn hôm nay muốn ăn ngon nhất, ngủ tốt nhất.
So với hai tên kia thì rõ ràng Phạm Thiết Hổ khổ cực hơn rất nhiều, một đường bảo vệ hai tên này đến khi tách ra, họ Phạm cũng chưa từng nghỉ ngơi qua.
Đơn thương độc mã chạy một mạch thẳng về phía cực Nam khu vực Quảng Châu.
Càng xuôi xuống phía Nam, người càng thưa thớt, cho đến khi gần đường bờ biển thì gần như là không có bóng dáng người.
Tại cái vùng đồng không mông quạch này hắn mà đang chờ đợi thứ gì?
Rất nhanh liền có đáp án.
Một con thuyền chài chạy dọc theo bờ biển, phía trên có treo một lá cờ nhỏ viết những dòng chữ kì quặc.
Nếu là người hiện đại tự nhiên sẽ đọc được ngay dòng chữ trên chiếc cờ này:
“Đỗ Anh Vũ đã tới nơi này!”
Phạm Thiết Hổ mỉm cười thúc ngựa lại gần, hướng về gã ngư dân trên thuyền mà tới.
Nhận thấy người tới, gã ngư dân quay đầu lại, buông xuống nón lá, nhìn Phạm Thiết Hổ cười nói:
- Phạm Thống Lĩnh, lâu ngày không gặp, khỏe mạnh chứ?
Phạm Thiết Hổ nhìn tên to con râu ria xồm xoàm trước mắt cũng cười đáp lại:
- Trần Đại Thống Lĩnh, người đến rồi!
Ngày 15 tháng 6, Trần Kình nhập Tống..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...